"Ba con?"
"Hừ, bắt đầu đi."
Ngân Bảo đại nhân trước giờ luôn phối hợp ăn ý với tiểu mã, cả cùng nhau đánh với hỏa linh kỳ lân tứ cấp, còn Miên Hoa Đường thì đang nghiêng đầu, ngửa ra sau nhìn con voi bay lôi linh tứ cấp cao hơn nó không biết bao nhiều, lôi linh voi bay tứ cấp vừa nhìn thấy Miên Hoa Đường thân thể nhỏ xíu, thì thần tình ủ rũ, tựa như không có chút tinh thần nào.
Chung sư huynh lại vô cùng quyết đoán, một chuỗi hỏa diễm từ tay hắn vung ra quay vòng đánh về phía Nghệ Nhàn, còn kềm theo lôi linh tựa như tiếng hổ gầm, hắn vừa động thủ, tựa như tín hiệu, hai huyễn thú của hắn cũng lao lên đánh với Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường.
Ngân Bảo đại nhân nhanh chóng tránh né, đồng thời phóng trùy tam giác với kỳ lân, tiểu mã giữa không trung đánh yểm trợ cho nó, hỏa linh kỳ lần vừa lao lên liền bị quang linh của tiểu mã đánh cho choáng, diễm cầu bắn lung tung.
Các sư huynh sư tỷ ngồi xem bên ngoài, nháy mắt lui về sau, "Chung Lâm, coi chừng hỏa kỳ lân của người, nó bắn hỏa lung tung, đừng để trúng chỗ đại sư tỷ ngủ, nếu đại sư tỷ biết được sẽ rút lông của nó a."
Chung Lâm vừa nghe liền vỗ vỗ đầu hỏa kỳ lân, hỏa kỳ lân có chút mệt mỏi, phun hỏa cầu chỉ chừng một mét, buồn bã tìm tung tích của Ngân Bảo đại nhân.
So với Nghệ Nhàn cùng Ngân Bảo đại nhân đánh đến ác liệt, Miên Hoa Đường bên này có thể nói là đang chơi đùa, lôi linh voi bay tứ cấp coi Miên Hoa Đường là ấu tể, công kích vô cùng yếu, như có như không phóng chút lôi linh.
Miên Hoa Đường bị đánh một lần liền lắc đầu một cái, tiếp tục ngước nhìn, dùng đôi mắt đậu đen không chớp một cái nhìn lôi linh voi bay, lôi linh huyễn thú thấy Miên Hoa Đường bị lôi đánh nhiều như vậy, cũng không bị thương chút nào, nên vỗ cánh bay quanh Miên Hoa Đường, hiển nhiên cũng hiếu kỳ tiểu bất điểm này là cái gì.
Nghệ Nhàn thấy tình huống ba cái tiểu gia hỏa vẫn tốt, liền dùng quang linh và lôi tủy cản vị Chung sư huynh song linh căn hỏa lôi này lại, lôi tủy thì lớn hơn, công kích một mình cũng có thế đánh lại lôi linh của Chung sư huynh, bình hai người đều có thể chống lại nhau. Còn hỏa linh, Nghệ Nhàn ứng phó coi như cũng có chút kinh nghiệm.
Chung Lâm kỳ quái nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, dùng quang linh đánh yểm trợ cho lôi tủy, mỗi khi muốn nhìn rõ lại thấy một vệt sáng đi theo thiểm điện phóng về phía hắn, qua nhiều lần công kích cũng hiểu được thủ pháp của Nghệ Nhàn che dấu, "lôi linh này của ngươi cũng không phải thứ bình thường."
Nghệ Nhàn, "sư huynh quá khen."
Sử tỷ bên cạnh chỉ điểm, "linh lực của ngươi có thể sẽ hao từ từ, chúng ta đều có thể chờ được, tiểu muội không thể trọng bên này nhẹ bên kia a."
Nghệ Nhàn thấy các nàng dường như không nói đùa, da đầu căng thẳng. Linh lực không đủ, hầu như trở thành điểm trí mạng của nàng, sợ là Tử Hàn đại sư tỷ đã sớm phát hiện, liền dùng dùng cách này dạy nàng.
Chung sư huynh liền đổi chiến thuật, dường như bỏ đánh xa đổi lại đánh cận chiến. Nghệ Nhàn thấy lòng bàn tay hắn nổi hỏa linh, còn kèm theo lôi linh chớp nháy, vội thuấn di tránh khỏi, Chung sư huynh đánh từng kích một.
"Di."
"Nhìn cước bộ của nàng, tránh né rất nhanh a."
Nghệ Nhàn thuấn di vài lần, cảm giác cứ chạy trốn như vậy thì không phải chuyện tốt gì. Tử Hàn đại sư tỷ để cho các sư huynh sư tỷ đến đánh nàng, cũng không phải so tài ai chạy nhanh hơn. Nàng hiểu rõ điểm này, liền kiềm chế xúc động muốn thuấn di, đổi lại đối diện với đòn này. Nghệ Nhàn nhanh chóng rút một phần linh lực của tiểu kim cầu ngưng tụ thành quang lôi cầu.
Quang cầu va chạm với hỏa lôi cầu của Chung sư huynh, tựa như thiên lôi dính hỏa, nổ tung ầm ầm, Chung sư huynh cũng bị uy lực của quang lôi cầu làm cho lùi lại vài bước, hắn nhìn bàn tay run rẩy của mình, "đây là cái gì?"
Nghệ Nhàn cũng sợ mình bị lăn từ trên núi xuống, nên chỉ lấy một phần nhỏ từ tiểu kim cầu ra ngưng tụ, hẳn là quang lôi cầu của kim cầu đó, ngay lúc quan trọng có thể hù người được, "đây là kỹ năng ta tự nghĩ ra."
Các vị sư huynh sư tỷ bên ngoài cũng bị việc này làm cho giật mình, kết quả phạm vi nổ không rộng, liền nhận định chiêu này của Nghệ Nhàn là tốt mã dẻ cùi, sấm to mưa nhỏ, không đủ gây sợ.
Nhưng Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường bi tiếng nổ kia làm cho sợ mà chạy xuống động, trên cửa động còn nổi một hàng thổ khiên. Tiểu mã cũng tự động vọt về ý thức hải của Nghệ Nhàn.
Tốc độ bỏ chạy của ba tên này đúng là cực nhanh, rất có vài phần chân truyền thuấn di của Nghệ Nhàn.
Những người còn lại gồm cả hai huyễn thú đang nhìn chằm chằm Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường trốn trong động kia, Nghệ Nhàn ngại ngùng nói, "gan tụi nó cũng nhỏ."
"Huyễn thú của tiểu sư muội thật đáng yêu, còn muốn tiếp tục không?"
"Đương nhiên."
Nghệ Nhàn cứ vậy liên tục bị các sư huynh sư tỷ thay phiên nhau đánh hai ngày hai đêm, chờ bọn họ yên dừng lại thì toàn thân Nghệ Nhàn đầy máu, nàng ngồi xếp bằng như cũ minh tưởng rồi tâm đắc một trận đấu, sau đó lại cảm giác được trong đan điền quang linh cùng lôi linh đang điên cuồng chuyển động, dường như muốn thăng cấp.
"Đúng là quái thai, cứ vậy là thăng cấp."
"Cũng không biết nàng làm sao lại đắc tội đại sư tỷ, đại sư tỷ không phải muốn chúng ta đánh chết nàng thì cũng phải đánh luôn ba con huyễn thú của nàng, tiểu sư muội này đúng là số nhọ."
"Chung sư huynh không nên nói vậy, trong mấy năm qua có khi nào ngươi từng thấy đại sư tỷ rảnh rỗi đi quan tâm chuyện người bên ngoài chưa?"
"Hình như có a."
"Ta thấy nên đi báo cho đại sư tỷ một tiếng, ai đi đây?"
Nghệ Nhàn cũng không biết tâm tư của bọn họ, đang chăm chú xem hai viên linh cầu trong đan điền, không giống như khi ở chỗ thú nhân đóng quân, hiện tại tiểu quang cầu cùng tiểu linh cầu vừa phân ra đang muốn thăng cấp, tiểu kim cầu nằm ở ranh giới cũng đang điên cuồng hấp thụ linh lực.
Nghệ Nhàn sợ cứ vậy như lần trước không có gì mà kết thúc, chịu nhịn nửa ngày, phát hiện hai viên linh cầu đang bị kim cầu hấp thụ linh lực vẫn không nằm yên được, nàng liền bắt tay vào việc thăng cấp.
Tử Hàn khi đến thì nhìn thấy tình huống quỷ dị này của Nghệ Nhàn, nửa người là quang linh vây quanh, nửa người là lôi điện chớp nháy vây quanh, nhưng trên bầu trời lại không thấy lôi, bầu trời trong trẻo, "các ngươi về trước đi, thay ta tìm thêm bốn người cùng sáu người các ngươi ngày mai lại đây tiếp tục."
Đó chính là mười ngươi, mọi người có chút đồng tình nhìn Nghệ Nhàn.
Chờ bọn họ đi rồi, Tử Hàn mới đánh tan lồng năng lượng của Nghệ Nhàn, liền thấy tiểu mã phóng quang cùng Ngân Bảo đại nhân nhao nhao phóng trùy tam giác, Tử Hàn có chút phiền quét mắt nhìn tiểu mã, vung tay liền đem nó quay về ý thức hải của Nghệ Nhàn, còn Ngân Bảo đại nhân bị nàng nhẹ nhàng nắm chặt trong tay, "đúng là một cái hộ chủ, nếu ta muốn gϊếŧ nàng, ngươi cản được sao?"
Ngân Bảo đại nhân vùng vằng chi chi hai tiếng, Tử Hàn khẽ búng ngón tay một cái, Ngân Bảo đại nhân liền hôn mê.
Tử Hàn vừa quay đầu lại, liền thấy Miên Hoa Đường không chớp mắt nhìn nàng, "đi, đem con chuột này cho vào động, đến lúc đó đừng để bị lôi đánh."
Miên Hoa Đường đúng là bắt đầu kéo Ngân Bảo đại nhân nằm trên đất, dùng hết thân mình mới hoạt động được, cả người phình lên như cá nóc, túm đuôi Ngân Bảo đại nhân lôi đi, thở hổn hà hổn hển kéo đối phương vào hốc cây, còn quan tâm chăm sóc tìm một cái lá to to đắp lên cho nó.
Đám người Chung sư huynh vừa xuống núi, liền thấy đỉnh đầu tiếng sấm vang ầm ầm, mọi người ngẩng đầu, "kỳ quái, sao ban ngày có nắng lại có lôi được?"
Duy chỉ có một người nói, "tiểu sư muội số nhọ này tính ra cũng rất tốt a, đúng lúc vừa có quang vừa có lôi, đúng là thời cơ tốt để thăng cấp."
Nàng nói xong mới khiến mấy người khác nhớ đến sự kỳ lạ của tiểu sư muội trên núi. "sớm biết ta nên ở lại trên núi tu luyện, với ta cũng có lợi lớn."
Chung sư huynh, "tất cả mau câm miệng, chuyện đại sư tỷ dặn còn chưa làm, đi tìm thêm bốn cái lôi linh ngự thú sư, ta thấy tốt nhất là song linh căn."
...
Nghệ Nhàn cũng cảm giác được vận khí của mình tăng cao, thăng cấp được một nửa, nàng cảm giác tiểu lôi cầu không đủ, có thể cứ vậy mà chấm dứt. Nhưng lại xuất hiện sự tình kỳ quái, lôi linh bên này cũng không thể thăng cấp được, quang linh cũng trì trệ không tiến theo.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, phát hiện ra lần trước quang linh thăng cấp không được là vì tiểu kim châu kia, từ lúc nàng ở lôi linh cốc đổi lại cách thức tu luyện, thì thăng cấp hình như cũng cần phải có hai thứ thì phải?
Xong rồi!
Có quang linh, thì phải có lôi linh, ngoại trừ huyễn thú cốc có lôi linh cốc giúp được nàng ra thì còn chỗ nào có thể thỏa mãn nàng thăng cấp được a?!
Trong lòng Nghệ Nhàn buồn bã, vừa chuẩn bị cho qua, thì bên tai nghe tiếng vang ầm ầm, kềm theo tiếng lôi, sau đó nàng cảm nhận được lôi linh vọt vào cơ thể, hai viên linh cầu lại điên cuồng vận chuyển, nàng liền bắt lấy cơ hội không dễ có này.
Dưới thanh thiên bạch nhật, một đạo lôi điện đuổi theo Tử Hàn đánh tới, Tử Hàn không chút suy nghĩ liềm túm Miên Hoa Đường đang vùi bên chân nàng nhấc lên, ném ra không trung. Một kích lôi cực mạnh đánh vào người Miên Hoa Đường, tiểu tử kia nháy mắt phình thành trái bóng. Lôi điện một kích không trúng, lại đến một kích, nhìn chằm Tử Hàn mà đánh. Miên Hoa Đường đúng là đuổi theo lôi điện, bị đánh còn hừ hừ khóc hai tiếng, không biết học được cách giả khóc này từ đâu.
Quang linh thăng cấp vô thanh vô thức, lôi linh thăng cấp tạo nên âm thanh kinh sợ thiên địa quỷ thần, bình thường lôi đánh sẽ không sao, nhìn thăng cấp xong còn bị lôi đánh xuống. Từ đạo lôi thứ nhất bổ xuống Tử Hàn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, tùy ý thiên lôi phóng xuống, đánh vào người Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn bị đánh toàn thân run lên, nàng cũng như đói khát đem lôi linh hút vào cơ thể, dẫn chúng nó chạy một vong trong cơ thể. Sau đó không kịp đợi đạo lôi thứ hai đánh xuống, mang theo Miên Hoa Đường cũng bị đánh một cái đến thoải mái.
Cứ như vậy, mỗi khi Nghệ Nhàn bị lôi đánh, thì liền dùng thời gian luyện hóa nhưng cái lôi linh này, sử dụng cho mình thăng cấp thành công. Bầu trời rất nhanh giáng xuống một hồi linh vũ, cái này ẩn chứa linh lực cường đại, nước mưa tẩy đi vết thương trên người Nghệ Nhàn, khiến linh lực trong cơ thể nàng thêm dư thừa, toàn thân mềm mại, hiện tại nếu để các sư huynh sư tỷ đánh thì nàng cũng có thể phản kích lại được một hai cái.... đến Ngân Bảo đại nhân cũng bị linh vũ làm cho tỉnh, hai cái tai run lên, nó nhanh chóng chui ra khỏi động, ở trong mưa chạy loạn. Nghệ Nhàn cho tiểu mã cảm thụ một chút linh vũ này, đáng tiếc tiểu mã chỉ có hồn thể nên tác dụng cũng không lớn.
Ngân Bảo đại nhân nhìn Miên Hoa Đường nửa ngày, chợt nói một câu, "Miên Hoa Đường lớn lên."
Nghệ Nhàn, ".... hửm?"
Nghệ Nhàn vội kiểm tra viên quang linh cầu thứ sáu trong cơ thể cùng viên lôi linh cầu thứ ba, nhất thời không chú ý đến vóc dáng của Miên Hoa Đường, chỉ cảm giác Miên Hoa Đường mập lên một chút, ôm càng nặng tay, "nhìn... hình như cũng lớn một chút rồi."
Nàng đem Miên Hoa Đường để bên cạnh Ngân Bảo đại nhân so sánh, lộ vẻ cao thấp. Từ khi đem ra khỏi lôi linh cốc, hình thể so với Ngân Bảo đại nhân còn nhỏ một chút, hiện tại đã thành một cái mập mạp, so với Ngân Bảo đại nhân còn lớn hơn, có thể thấy đúng là lớn thiệt rồi.
"Sau này ta tu luyện lôi linh, phải đem theo Miên Hoa Đường rồi."
"hừ!"
Nghệ Nhàn sờ cái cục béo này, tìm nửa ngày cũng không tìm được hai con mắt đậu đen đâu, "Miên Hoa Đường có phải một lần ngươi tiêu hóa xong linh lực thì biến thành tờ giấy mỏng không, vậy khi hấp thu linh lực không hết thì biến thành như vậy?"
"Hừ!"
Nghệ Nhàn đoán vật nhỏ này cũng không hiểu, liền ôm một cái mập mạp đi về, dọc đường Ngân Bảo đại nhân còn tố cáo với Nghệ Nhàn, "ngươi nói lúc ta thăng cấp, Tử Hàn sư tỷ cố gắng xen vào? sau đó thì sao?"
Ngân Bảo đại nhân vò đầu, "sau đó cũng không biết nữa."
Nghệ Nhàn làm việc từ trước đến giờ luôn cảnh giác, được Ngân Bảo đại nhân nhắc nhở, nàng liền cẩn thận đem mọi chuyện từ khi quen biết Tử Hàn sư tỷ từng cái xét qua một lần nghi ngờ nói, "nếu nàng muốn gϊếŧ ta, thì có nhiều cơ hội hạ thủ, hơn nữa gϊếŧ người thì cũng phải có nguyên nhân, ta ở Thanh Sơn Tông cũng chỉ là một người bình thường a."
Đối phương muốn gϊếŧ chết nàng cũng là chuyện dễ dàng, so với gϊếŧ chết một con kiến còn đơn giản hơn.
Nghệ Nhàn tìm lý do giải thích hợp lý cho mình, "có lẽ thấy ta tu luyện cách thức khác thường, muốn ngăn ta thăng cấp, cũng may có trời giúp ta một đại ân, nếu không sợ là hôm nay thăng cấp không được."
Tuy nói như vậy, nhưng Nghệ Nhàn từ đầu đến cuối cảm giác là do trước kia nàng tu luyện vô tình làm bị thương Tử Hàn đại sư tỷ, chuyện này có gì đó sai sai, Tử Hàn là người như vậy a, cho dù ngủ sợ là cũng không dễ gì khiến nàng bị thương a.
Nhưng khi đó thực sự trên đùi nàng có vết lôi đánh bị thương, không phải nàng làm thì ai làm a?
Nghệ Nhàn đầu đầy nghi hoặc, nhưng mà hiện tại nàng cùng Tử Hàn ở chung cũng khá vui vẻ, vị đại sư tỷ này còn dụng tâm lương khổ chỉ dẫn cho nàng. "quên đi, đến đâu hay đến đó."
Ngân Bảo đại nhân không hiểu mấy cái này, liền ngồi trên vai nàng, sau đó đột nhiên chi một tiếng, "Nghệ Nhàn, ta chắc phải đi ngủ một hồi."
Cái này vừa dứt lời, liền ngã chổng vó.
Nghệ Nhàn vội ôm Miên Hoa Đường đỡ lấy, Ngân Bảo đại nhân cứ vậy mềm oặt dựa vào Miên Hoa Đường không nhúc nhích, "Ngân Bảo đại nhân?"
Miên Hoa Đường khó chịu giật giật, Nghệ Nhàn vội vàng để hai đứa nó xuống, đem Ngân Bảo đại nhân để trong lòng bàn tay xem đi xem lại, dáng vẻ là ngủ say sưa, cái bụng phệ còn phập phồng lên xuống, "không lẽ là tiêu hóa viên thổ linh thú châu kia chứ?"
Nghệ Nhàn mỗi bên xách một con đem về, "Tiểu Nhã, ngươi xem Ngân Bảo đại nhân a, có phải giống lần trước đang tiểu hóa thổ linh thú châu không?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, đem Ngân Bảo đại nhân lắc lư nhiều lần tựa như muốn gọi dậy, "nói đến cũng tốt, đúng lúc ngươi vào nhóm thăng cấp, chờ mọi người vào nhóm thất bại xong, thì sẽ còn nhiều vòng vây nguy hiểm cần đột phá hơn, cuối cùng sẽ phải tranh dành với nhóm thăng cấp.
Hiện tại ngươi có chừng nửa tháng đến một tháng thời giam, hy vọng đến lúc đó Ngân Bảo đại nhân có thể đúng lúc tỉnh lại."
Nghệ Nhàn cảm thấy mơ màng, nghĩ tới lúc đó chờ Ngân Bảo đại nhân có thể theo kịp mà tỉnh lại thì bây giờ lại phải nhờ Niệm Vân Âm giúp a.
Đoan Mộc Nhã hoàn toàn thất vọng, "vậy chỉ còn cách nhờ Niệm Vân Âm đến giúp một chút thôi, ngược lại nàng đã cầm của ta hai hộp tục cốt cáo, chút chuyện nhỏ này sao lại không giúp được, nếu không lần sau ta sẽ không cho nàng đan dược a."
Chỉ với thân phận của Tề Vận thì muốn bao nhiêu đan dược thì sẽ có Tề gia hỗ trợ, duy nhất để cho đan dược là ai mà thôi.
Nghệ Nhàn khụ khụ hai tiếng, che ngực bộ dạng đau đến không thở được, "vừa rồi luận bàn với sư tỷ, không cẩn thận bị thương nhẹ."
Đoan Mộc Nhã đỡ nàng ngồi vào bàn đá trước mặt, thuần thục móc đan dược ra, "Nghệ Nhàn, mau đem viên hộ tâm đan ăn đi. Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, với thân phận thiên cấp ngự thú sư của ngươi, muốn thắng Tử Hàn đại sư tỷ là không thể...."
Nghệ Nhàn nhắm mắt cũng đoán được lời sau Đoan Mộc Nhã muốn nói là gì, "Tiểu Nhã, không bằng ngươi giúp ta đến xem Thiên Cơ Phong đi, hỏi Niệm Vân Âm tình huống Ngân Bảo đại nhân như vậy có sao không?"
Đoan Mộc Nhã chùi cái miệng nhỏ, "được rồi, ta đi một chút rồi quay lại."
Nghệ Nhàn chờ nàng đi mới thở phào, đem giường nhỏ ra cho Ngân Bảo đại nằm lên đặt bên cạnh cửa sổ phòng. Miên Hoa Đường vây quanh cái giường nhỏ đi tới đi lui vài vòng, còn thiếu kéo Ngân Bảo đại nhân dậy, rồi lại tự mình nằm xuống, "cái giường nhỏ này ngươi không thể nằm ngủ được, chờ có thời gian sẽ làm cho ngươi một cái."
Miên Hoa Đường lúc này mới thôi, liền nằm trên bàn đá, ngang hàng với Ngân Bảo đại nhân.
Nghệ Nhàn sợ chuyện Tiểu Lam khóc lóc trước kia lại phát sinh, liền giải thích trước với Miên Hoa Đường một chút, rất nhanh Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã liền quay lại.
Một tay Niệm Vân Âm còn lắc lư, nhìn như là bị phế, "lại ngủ say, xem ra gần đây các ngươi tu luyện rất lâu."
Nghệ Nhàn không ngờ đến lúc này còn có công lao của các sư huynh sư tỷ Vân Miểu Phong, "phải, vì thủy ấn bí cảnh sắp tới, tu luyện có quá đà, khó tránh khỏi khô cạn linh lực, Ngân Bảo đại nhân ngủ bao lâu a?"
Niệm Vân Âm cũng không thể biết được thời gian chính xác, chỉ nhìn quanh đình viện một vòng, chỉ vào chỗ Đoan Mộc Nhã trồng linh dược, "các ngươi đào một cái lỗ ở chỗ này, đem nó chôn xuống."
Đoan Mộc Nhã mắt trừng miệng ngốc, "ha, ngươi muốn chúng ta chôn sống Ngân Bảo đại nhân sao?"
Niệm Vân Âm lắc đầu, "Con chuột trắng này vốn thức tỉnh thổ linh căn, đem nó chôn xuống đất là trợ giúp nó tiêu hóa thổ linh thú châu, cộng thêm linh thực của ngươi đều ở đây, cũng có lợi cho nó, đến khi đó ta sẽ bày ở đây một cái trận pháp là được."
Nghệ Nhàn cảm thấy Niệm Vân Âm nói cũng đúng, tựa như lúc nàng tu luyện cần có quang và lôi, tính hướng Ngân Bảo đại nhân lại hay ở dưới lòng đất chạy loạn, "cách này được không?"
Đoan Mộc Nhã trợn mắt nhìn Nghệ Nhàn, "lỡ như làm nó chết ngộp thì sao đây?"
Nghệ Nhàn dứt khoát đào một cái động, đem Ngân Bảo đại nhân chôn xuống, để cái đầu thò lên trên, "bây giờ phiền các ngươi bày trận, đỡ cho nó ở đây một mình không cẩn thận bị thứ gì khác nuốt sống."
Niệm Vân Âm móc trong túi giới tử ra vài viên ngọc xanh, đem vài cái sừng vùi vào, "Nghệ Nhàn, đưa con huyễn thú kia của ngươi, là huyễn thú của ngươi a?!" Niệm Vân Âm nhìn chằm chằm Miên Hoa Đường không dám tin, dù sao lần trước thấy thì vẫn là tờ giấy mỏng, mấy ngày không gặp đã mập thành như vậy, hoàn toàn không nhìn ra được cái gì giống.
Nghệ Nhàn đem Miên Hoa Đường ôm đến, Đoan Mộc Nhã nhìn thấy Miên Hoa Đường mập mạp liền tránh xa, "Nghệ Nhàn, không phải là nó muốn công kích người chứ?!"
Nghệ Nhàn sờ sờ Miên Hoa Đường, "đại khái còn phải xem tâm tình của nó."
Thấy pháp trận có hiệu lực, Nghệ Nhàn lại hỏi rất nhiều về chuyện tu luyện của huyễn thú, "không biết như Ngân Bảo đại nhân có thể tu luyện không?"
Niệm Vân Âm khẳng định cách làm trước đó của Nghệ Nhàn, "nuốt thổ linh thú châu đúng là trợ giúp nó trưởng thành, bất quá phải cần có một lượng lớn thổ linh thú châu mới được, ta thấy huyễn thú này của ngươi dường như đã mở linh trí, ngươi để nó tự mình tu luyện không gì tốt hơn, còn công pháp tu luyện của huyễn thú...."
Đoạn đường này Nghệ Nhàn va chạm cũng nhiều, nếu không có người hướng dẫn chỉ sợ là thầy bói xem voi, may mắn gặp được bạn bè tốt, lúc này mới tránh không để nàng đi đường vòng, "nhưng là có cái gì làm khó dễ?"
Niệm Vân Âm đứng dậy lắc đầu, "năm trước Tề gia tìm được, trên hội đấu giá vốn có một quyển tu luyện công pháp cho huyễn thú, đáng tiếc bị người trộm mất."
Đoan Mộc Nhã hừ một tiếng, "sao ta không nghe nói qua Tề gia có đồ bị trộm a, hộ vệ Tề gia như tường đồng vách sắt, ai có bản lĩnh dám trộm khỏi tay bọn họ, nói đến, ta không nghe ai nói chuyện này, sao ngươi lại biết được, ngươi đừng có gạt Nghệ Nhàn cái gì cũng không biết."
Nghệ Nhàn thấy các nàng lại định cãi nhau, liền hỏi, "không sao không sao, hẳn là sẽ còn một quyển tu luyện công pháp huyễn thú khác, đến khi đó ta sẽ đi tìm thử cho Ngân Bảo đại nhân tụi nó tu luyện."
Niệm Vân Âm nhìn sâu vào mắt Đoan Mộc Nhã, "bọn họ gặp được ngự thú sư tận tâm như ngươi, cũng là vận may."
Ngân Bảo đại nhân rơi vào trạng thái ngủ say, Miên Hoa Đường mập như cầu, đi vài bước lại phải ngồi lại thở, thân thể nhỏ cứ lắc một cái rồi lại lắc một cái, đi lại tựa như một con chim cánh cụt mập ú.
Khi Nghệ Nhàn đem Miên Hoa Đường lên núi tu luyện, lại phát hiện có thêm bốn khuôn mặt lạ, một hàng năm người, hai hàng mười người cùng nhau nhìn chằm chằm nàng, tựa như lang hổ. Ngoại trừ Nghệ Nhàn tê cả da đầu ra, còn muốn xoay người bỏ chạy.
"Tiểu sư muội."
"Ha ha, các sư huynh sư tỷ đến sớm thật."
Chung sư huynh không hổ là sư huynh, liền là người đầu tiên đứng ra nhận thân, "nhìn trạng thái người thoải mái, được a, thăng cấp thành công. Nếu như vậy, chúng ta liền bắt đầu đi."
Nghệ Nhàn, "..."
Một hơi thừa cũng không cho nàng thở.
Chung sư huynh cũng không nói nhảm, liền triệu hồi hai cái huyễn thú tứ cấp ra. Nghệ Nhàn không còn cách nào, đem Miên Hoa Đường để trước mặt voi bay lôi linh, cắn răng nói, "Miên Hoa Đường, không cần khách khí như hôm qua."
Mọi người trố mắt vây lại nhìn Miên Hoa Đường mập mạp, ngoại trừ có thêm bốn vị sư huynh sư tỷ mới đến, "cái này, tiểu sư muội, đây là con huyễn thú hôm qua của ngươi?"
Nghệ Nhàn triệu hồi tiểu mã ra, "đúng vậy, hôm nay hai đứa nó đối phó với hai con huyễn thú của ngươi."
Đánh sớm đánh muộn cũng phải đánh, không bằng nàng phát động trước, vừa nói xong liền phóng quang linh dấu thêm lôi tủy, Chung sư huynh vội cản lại, hai ngày qua Nghệ Nhàn bị bọn họ thay phiên nhau đánh cũng thê thảm, mỗi một chiêu đều nhớ kỹ trong lòng. Hôm nay, dự định tốc chiến tốc thắng, đối với người khác nhẹ nhàng là tàn nhẫn với chính mình.
Nàng nhanh chóng mượn linh lực của tiểu kim châu trong đan điền ngưng tụ thành một cái quang lôi cầu, Chung sư huynh vừa thấy liền vội vàng dùng hỏa lôi cầu đánh trả, nào ngờ uy lực khác với hôm đó, nháy mắt mặt đất thủng một cái lỗ chứa được bốn năm người, đem các sư huynh sư tỷ không phòng bị chôn chung.
Cùng lúc đó, tứ cấp lôi linh voi bay lại bay quanh Miên Hoa Đường một vòng, phóng một cái lôi xuống, roi vào người Miên Hoa Đường cũng không ích gì. Miên Hoa Đường chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt nín nhịn nửa ngày như bị táo bón, sau đó bịch một tiếng, liền xuất hiện một đôi cánh, sau đó lại nghẹn nghẹn, bịch một cái, biến thành một cái lôi linh voi bay, đặt mông ngồi trên đất, còn hừ hừ một tiếng.
Các sư huynh sư tỷ còn lại ở bên cạnh vây xem kinh ngạc, "Chung sư huynh, ngươi mau nhìn --"
Chung sư huynh còn không lo nổi cho mình, vì khinh địch bị Nghệ Nhàn đánh một cái liền nội thương, bàn tay đến giờ còn tê dại. Hắn mắt kiên nhẫn nhìn qua thì thấy tứ cấp lôi linh voi bay không biết khi nào rơi xuống đất, còn đặc biệt chăm sóc cho một con lôi linh voi bay nhỏ khác, liên tục ngốc ngốc bay quanh nó, hắn há hốc mồm, "sao chỗ này lại có thêm một con ấu tể lôi linh voi bay?"
Nghệ Nhàn cũng há hốc mồm, tìm nửa ngày cũng không thấy Miên Hoa Đường nhà nàng, sau đó nhìn chằm chằm lôi linh voi bay nhỏ đang hừ hừ, nàng dò xét, "Miên Hoa Đường?"
Miên Hoa Đường nghiêng cái đầu nhỏ, còn uỵch đôi cánh một cái, đại khái bì quá béo, uỵch nhiều lần cũng không bay được, đôi mắt đậu đen nhìn qua Nghệ Nhàn, liền xoay người hướng về tứ cấp lôi linh voi bay liền biu biu biu..... lôi phóng ra ngập trời đất cứ vậy đánh bay mọi người.....