Triều Đại Ứng, mùa đông năm Long Vận thứ mười tám.
Hoàng đế bị bệnh liệt giường từ tháng Giêng, tính đến nay đã gần một năm. Mùi thuốc ngai ngái ngập tràn cung Càn Thanh, song tháng Chạp lại không tiện mở cửa sổ để thông khí nên mùi này cứ đọng lại mãi.
Theo lệ, Thái tử Thẩm Huyền Ninh mới sáng sớm đã đến vấn an Trang phi. Trang phi gọi ngự y tới hỏi han về bệnh tình của Hoàng đế song ngự y chỉ lắc đầu thở dài.
Thẩm Huyền Ninh mới mười tuổi, thấy thế thì hốc mắt đỏ lên, cắn răng cố nuốt nước mắt vào trong.
Trang phi vội ôm lấy y mà nói: “Con vẫn còn nhỏ, mấy chuyện này con đừng để tâm đến. Con cũng đang bị bệnh, ráng dưỡng bệnh cho tốt, khỏe rồi thì cố gắng học tập, có chuyện gì thì cứ đến tìm mẫu phi.”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu, vái chào Trang phi: “Vậy nhi thần về Đông Cung trước.”
Trang phi gật đầu, dặn dò cung nhân bên người y mấy câu rồi để mặc y tự đi về.
Đợi Thẩm Huyền Ninh đi xa, Chu ma ma đứng đó mới bước đến nói khẽ: “Nương nương, nô tỳ biết ngài lo cho Hoàng thượng, nhưng nô tỳ cảm thấy gần đây ngài……. hơi bỏ bê Thái tử điện hạ.”
Trang phi nghe vậy, gượng cười mà đáp: “Sao bổn cung lại không muốn dành thời gian cho nó cơ chứ? Nhưng giờ là thời điểm mấu chốt, nếu bổn cung không ở cung Càn Thanh canh giữ, chắc chắn Uyển phi sẽ đến. Nếu ả ta khóc lóc trước thánh giá thì non sông Đại Ninh ngày sau chưa biết sẽ về tay ai đâu.”
Thẩm Huyền Ninh do Trang phi sinh ra, là vị hoàng tử xếp hàng thứ ba, y được làm Thái tử là vì hai vị hoàng tử do Hoàng hậu quá cố sinh ra đều đã chết yểu. Nhưng Tứ hoàng tử do Uyển phi sinh cũng cùng tuổi với y, mà Uyển phi lại luôn được sủng ái, vậy nên bà ta lúc nào cũng âm mưu muốn Hoàng thượng phế con trai thứ ba đi mà lập con bà ta làm Thái tử.
Chuyện này là cây kim đâm vào lòng Trang phi, chừng nào Thẩm Huyền Ninh chưa yên ổn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế thì chừng đó cây kim này vẫn chưa rút ra được.
—
Ở một nơi khác, khi Thẩm Huyền Ninh đi được nửa đường thì gặp cung nhân mang thuốc đến.
“Thái tử điện hạ.” Đại thái giám Từ Văn Chinh hầu hạ bên người y gọi một tiếng, Thẩm Huyền Ninh liền dừng bước.
Y ngẩng đầu nhìn lại, thấy Từ Văn Chinh vội phất tay để tên thái giám đứng sau dâng chén thuốc lên, còn hắn thì đung đưa tay áo cười xòa: “Điện hạ, thuốc của ngài đã nấu xong, hạ nô tưởng ngài vẫn ở cung Càn Thanh nên định mang thuốc sang đấy, nhân lúc còn nóng xin ngài hãy tranh thủ uống đi.”
Thẩm Huyền Ninh không nói gì, bưng chén thuốc lên uống một hơi hết sạch rồi trả cái chén không lại cho Từ Văn Chinh, sau đó cất bước tiếp tục đi về hướng Đông Cung.
Mặt mày Từ Văn Chinh vẫn tươi cười như cũ, khom người tùy tiện hỏi một câu: “Hoàng thượng đã khá hơn chưa ạ?”
Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng liếc hắn một cái, cất giọng nói vẫn còn non nớt, dùng ngữ điệu tàn nhẫn hỏi lại: “Đây là chuyện mà ngươi nên hỏi sao?”
Từ Văn Chinh không biết nói gì đành cười trừ gật đầu, đoạn đường sau đó vì thế mà bỗng yên ắng lạ.
Khi đi tới cửa Đông Cung, Thẩm Huyền Ninh loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào đằng xa.
Dường như có ai đó hét lên: “Đứng lại! Đừng chạy!”
Thẩm Huyền Ninh tò mò ngẩng đầu lên, nhưng nhất thời không thấy ai cả. Một lúc sau, y mới trông thấy một bé gái lùn hơn y nửa cái đầu đang chạy từ sau điện ra.
Y chưa gặp nàng bao giờ, nhưng cách ăn mặc của nàng khiến y thấy rất kỳ lạ. Giữa mùa đông khắc nghiệt mà nàng chỉ mặc mỗi bộ quần áo lót, chân cũng không mang giày. Ấy thế mà nàng lại chạy trốn rất nhanh, nhanh đến nỗi tên thái giám đuổi theo sau không cách nào bắt kịp, nàng cũng không hề quay đầu mà chạy thẳng một hơi ra cửa cung.
Khi Thẩm Huyền Ninh thấy nàng thì Từ Văn Chinh cũng thấy. Hắn lanh lảnh hô một câu “Hộ giá!” rồi nhào tới. Bé gái kia có vóc người nhỏ nhắn liền khom người lách khỏi tay hắn chạy đi.
Đến khi nàng thấy phía sau hắn ta còn có người khác thì đã né không kịp nữa, Thẩm Huyền Ninh cũng không tránh kịp, hai người đồng thời “Á” lên một tiếng.
Trán nàng vừa hay đụng trúng mũi của Thẩm Huyền Ninh. Nước mắt y trào ra, còn chưa kịp định thần thì cánh tay y đã bị nàng nắm lấy: “Xin hãy cứu ta!”
Tô Ngâm cũng không biết y là ai, nhưng thấy y xấp xỉ tuổi mình nên vô thức cầu y cứu giúp.
“Cứu mạng!” Nàng vừa chui ra sau lưng y trốn vừa gào lên, mũi Thẩm Huyền Ninh đã bớt đau, khi y nhìn xuống thấy trên tay nàng chằng chịt vết thương thì giật mình kinh hãi.
Chẳng mấy chốc, tên thái giám đuổi theo bé gái cũng đã chạy tới đây, hoảng loạn hành lễ: “Thái tử điện hạ.”
“?!” Tô Ngâm nghe thấy danh hào này thì đầu ong ong lên, toan chạy trốn nhưng đột nhiên nhận ra đôi chân mình không chịu nghe lời.
Sao lại thế này? Thẩm Huyền Ninh tràn đầy hoài nghi nhìn nàng.
Nàng mặc rất ít đồ, cánh tay lộ ra ngoài đã lạnh đến trắng bệch, run lên từng hồi một. Y tiện tay cởi áo choàng ra, vừa khoác lên người nàng vừa hỏi: “Muội là ai? Đã gặp chuyện gì?”
“Ta……….” Tô Ngâm hoàn toàn không biết phải nói từ đâu, mím chặt môi lí nhí, “Ta muốn về nhà……”
Thẩm Huyền Ninh nhíu mày, nhìn về phía hai tên thái giám vừa đuổi theo nàng: “Ai trong số các ngươi đã ức hiếp nàng?”
Vừa nghe y hỏi vậy, hai tên kia liền sợ mất mật không hẹn mà cùng dập đầu rồi nhìn nhau, sau đó rúm ró nhìn về phía Từ Văn Chinh.
Từ Văn Chinh nháy mắt một cái, ra dấu cho hai tên này lui ra nhưng lại bị Thẩm Huyền Ninh cản lại: “Khoan đã!” Y ngẩng đầu nhìn Từ Văn Chinh, “Từ công công, ngươi nói rõ xem.”
Từ Văn Chinh bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Tuy Thái tử còn nhỏ tuổi nhưng sau gần một năm Hoàng đế bị bệnh nặng thì y mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, hắn thường xuyên cảm thấy y càng ngày càng khó dỗ.
Cân nhắc một lát, Từ Văn Chinh rốt cuộc khai thật: “Điện hạ, con ranh này là…….. thuốc dẫn của ngài, nhưng từ mấy hôm trước nó cứ bị bệnh mãi không chịu khỏi, thứ như vậy sớm đã vô dụng. Sáng nay hạ nô liền bảo chúng nó xử lý sạch sẽ…….” Nói xong liền đạp hai tên quan hoạn kia một cách tàn nhẫn, “Ngờ đâu chúng nó lại làm ăn chậm chạp như thế!”
“…… Thuốc dẫn?” Thẩm Huyền Ninh nhất thời ngây ra. Sau khi suy nghĩ một lát, y mới hiểu ra.
Y không khỏi hãi hùng, lần thứ hai quay đầu lại, mò tay vào áo choàng Tô Ngâm, kéo cánh tay chi chít vết thương của nàng ra xem.
“Xin đừng ném ta vào giếng……..” Tô Ngâm thì thào nói trong nước mắt, “Ta không muốn chết! Ta muốn về nhà!”
“…….. Ai cho các ngươi lấy người làm thuốc dẫn?” Thẩm Huyền Ninh có hơi không nén được kinh ngạc nên khớp hàm run run. Trong nhất thời, không ai dám tùy tiện trả lời còn y thì đứng lặng ở đó cố gắng bình tĩnh lại.
Sau đó, y chợt cảm thấy mình đã hại người ta. Thái phó từng nói, hễ ai càng có quyền cao chức trọng thì càng không được phép coi mạng người như cỏ rác.
Y cố gằn giọng, nghiêm nghị nói với Tô Ngâm: “Xin lỗi, ta không biết trong thuốc có gì.”
Tô Ngâm nhìn chằm chằm y đầy sợ hãi, y lại nói: “Muội theo ta về đi, sau này ta sẽ bảo vệ muội.”
Y dứt lời, nửa đẩy nửa ôm Tô Ngâm đi vào trong, Từ Văn Chinh vội vàng ngăn lại: “Điện hạ, chuyện này e là…….. e là không hợp lẽ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Huyền Ninh nhăn nhó, y thờ ơ hỏi hắn: “Ta muốn có thêm một cung nữ hầu hạ bên người cũng đến lượt ngươi nói không hợp lẽ hay sao?”
“Chuyện này……..” Từ Văn Chinh cứng họng, đành đơ mặt nhìn y ôm Tô Ngâm đi vào.
Thẩm Huyền Ninh dẫn Tô Ngâm vào tẩm điện, nhìn trái ngó phải rồi kéo luôn nàng lên giường mình. Tô Ngâm mặc rất ít đồ, lại bị hoảng sợ, sớm đã lạnh muốn ngất đi, ủ trong chăn cả buổi mới khá hơn.
“Ngài là Thái tử điện hạ thật ạ?” Nàng nghi hoặc hỏi.
Thẩm Huyền Ninh ngồi cạnh cười nói: “Còn giả được sao? Muội tên gì thế?” Y vừa nói vừa đặt tay lên trán nàng, “Muội bị sốt rồi, để ta gọi Thái y tới.”
“Tô Ngâm………” Tô Ngâm đáp lời, nhíu mày nghĩ ngợi rồi nhỏ nhẹ nhắc nhở y, “Hình như ta không thể uống thuốc đâu. Họ nói………. Nếu ta mà uống thuốc, máu sẽ không dùng được nữa.”
Nếu không thì nàng cũng không đến mức vì bị bệnh mấy ngày mà suýt nữa bị ném xuống giếng.
Nhưng Thẩm Huyền Ninh lại cười khúc khích: “Kệ họ, sau này nếu ta không cho phép thì máu ai cũng không được dùng. Muội an tâm nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, y liền đi ra ngoài cửa bảo cung nhân đi gọi Thái y, nói có mấy câu mà khi quay lại đã thấy Tô Ngâm ngủ rồi.
“………..” Thẩm Huyền Ninh lẳng lặng cười, đi sang thư phòng đọc sách. Tô Ngâm ngủ rất sâu, lúc Thái y tới bắt mạch và cho nàng uống thuốc nàng không biết gì, lúc đại cung nữ giúp nàng lau người chải đầu nàng cũng chả hay, đúng là ngủ chẳng biết trời trăng gì cả.
Cuối cùng, nàng choàng tỉnh vì nghe thấy tiếng chuông vang lên trong mộng.
Tô Ngâm đột nhiên mở mắt, thấy trong phòng thắp đèn sáng trưng, còn bên ngoài đã tối mịt. Cạnh nàng có một cung nữ luống tuổi đang ngồi trông chừng, nhưng xuyên qua màn sương khói lượn lờ của chiếc lư hương, nàng có thể nghe rõ rất nhiều tiếng gào khóc vang lên bên ngoài điện.
Nàng ngơ ngác ngồi dậy, vị cung nữ kia không đợi nàng hỏi đã nói: “Hoàng thượng đã băng hà, Thái tử điện hạ đến cung Càn Thanh rồi. Hôm nay với mai trong cung chắc sẽ loạn lên, con đừng đi lung tung, nhưng cũng đừng sợ hãi, ta sẽ chăm sóc cho con.”
Đầu óc Tô Ngâm vẫn còn mông lung, sau khi nghe xong thì mãi mới phản ứng lại, khẽ hỏi: “Xin hỏi…. con nên xưng hô như thế nào với cô cô?”
Đại cung nữ cười: “Ta họ Liễu, là bà vú của điện hạ. Mọi người trong cung đều gọi ta là Liễu cô cô, con cứ gọi thế đi.”
Bà vú của Thái tử, vậy cũng là người có máu mặt! Tô Ngâm nhất thời sợ hãi, nhưng Liễu thị lại ngồi vào mép giường ôm nàng thân mật nói: “Điện hạ rất tốt bụng, ngài sợ con gặp chuyện nên mới bảo ta tới canh chừng, con cứ yên tâm.”
Tô Ngâm thấy bất ngờ gật gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy kinh ngạc, hóa ra y đúng là Thái tử!
—
Trong cung Càn Thanh tràn ngập tiếng khóc than. Tất cả cung nhân đều nức nở khôn nguôi, nhưng Thẩm Huyền Ninh đang quỳ gối trước giường lại không chảy một giọt nước mắt nào.
Y không khỏi nghi ngờ sao lòng mình lại sắt đá đến thế, sau đó y nhìn mẫu phi đang quỳ gối cạnh mình, nhíu mày thầm thì: “Mẫu phi, con…… không khóc được?”
“Ôi chao.” Trang phi thở dài một tiếng, cười khổ nắm lấy tay y, “Gặp chuyện như thế này, càng là người thân thiết thì lại càng không khóc nổi. Nhưng mẫu phi vẫn mong con có thể khóc cho thoả, đừng đè nén mọi thứ trong lòng.”
Chưa nói hết câu, khóe mắt Trang phi thấy ma ma hầu hạ mình tiến lên. Bà nghiêng đầu nhìn sang, Chu ma ma cụp mắt nói: “Thưa nương nương, Uyển phi nương nương tới.”
Trang phi gật đầu, dịu dàng nói với Thẩm Huyền Ninh: “Ta đi gặp Uyển mẫu phi của con.”
Thẩm Huyền Ninh gật đầu, Trang phi liền đứng dậy đi ra ngoài. Vừa rời khỏi tẩm điện, nụ cười trên mặt bà vụt tắt.
“Uyển phi muội muội.” Bà lạnh lùng gọi.
Sắc mặt Uyển phi cũng không tốt, bỗng dưng tiến lên một bước, Trang phi toan lùi về sau thì bị bà ta chụp được tay.
Bà ta đon đả cười nói với giọng lạnh như băng: “Hơn tháng nay, tỷ tỷ canh giữ cung Càn Thanh chặt chẽ quá.” Nói đến đây, giọng nói thanh thúy êm tai lại cao thêm mấy phần: “Trong tủ đầu giường của Hoàng thượng có một quyển thánh chỉ, phiền tỷ tỷ lấy giúp ta.”