Hai ngày sau, Thẩm Huyền Ninh đều không nhìn thấy Tô Ngâm.
Nàng “biến mất” hoàn toàn, y không hề thấy bóng nàng ở bất cứ đâu. Y biết lều nàng ở ngay sau lều chính, nên tối thứ ba sau khi ăn tối xong, y cố ý đi vòng quanh lều lớn để tiêu cơm nhưng cũng không gặp được nàng.
Thẩm Huyền Ninh càng thấy buồn bã, sau khi y giận nàng thì nàng lơ đẹp y luôn?!
Ngày thứ tư trước khi đi săn, y bèn gọi Điền Yến Di lại dặn dò mấy câu. Điền Yến Di rất nhanh trí, vừa nghe dặn dò xong thì khi quay lại đã làm như không có gì mà hỏi Tô Ngâm: “Tỷ tỷ ơi, sao hai ngày nay tỷ tỷ không đi làm thế?”
Tô Ngâm đang cầm đồ thêu trên tay, vừa nghe liền thở dài: “Hoàng thượng giận ta, nói không muốn nhìn thấy ta nên ta lánh nạn mấy ngày.”
Điền Yến Di dạ một tiếng, gật đầu, lại nói, “Vậy……sao Hoàng thượng lại giận tỷ tỷ thế?”
Tô Ngâm buông đồ xuống, nhíu đôi mày đẹp: “Ta cũng không biết. Hôm đó đang yên đang lành thì ngài ấy dở chứng. Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai.”
Nàng chợt nghĩ, có lẽ cái này gọi là gần vua như gần cọp?
Điền Yến Di thì lại nghĩ, Hoàng thượng và tỷ tỷ thật lạ!
Hoàng thượng bảo cô bé đi thăm dò xem Tô Ngâm làm sao, nhưng không được nói cho nàng biết là y hỏi. Lúc ấy cô bé thấy vẻ chột dạ trên mặt Thẩm Huyền Ninh thì cứ tưởng là Tô Ngâm giận Hoàng thượng, nào ngờ lại là Hoàng thượng giận Tô Ngâm?
Hơn nữa, Tô Ngâm còn không rõ lý do? Cuối cùng thì hai người này làm sao thế không biết…….. Vì sao không nói rõ ràng với nhau?
Điền Yến Di cực kỳ tò mò nhưng không dám kháng chỉ hỏi lung tung. Cô bé pha một chén trà cho Tô Ngâm, sau đó lui ra ngoài, vừa ra ngoài lều thì đã trở vào bẩm báo.
“Bẩm tỷ tỷ, Sở tướng quân tới!” Tô Ngâm nghe thấy Điền Yến Di kêu.
Nàng vội vàng ra ngoài đón tiếp, đúng là Sở Tễ đang đứng bên ngoài. Nàng không khỏi ngẩn ra: “Hôm nay tướng quân không đi săn sao?”
“Đi chứ.” Sở Tễ mỉm cười, “Tình cờ nghe Phùng công công nói hai hôm nay cô nương không đi làm nên ta tới xem thử. Cô nương có muốn….. đi cưỡi ngựa hoặc đi dạo một chút không?”
Tô Ngâm tất nhiên muốn. Thường ngày nàng đều hầu hạ Hoàng thượng, hai hôm nay không phải đi làm nên nàng cũng rảnh rỗi.
Nhưng nàng nghĩ lại, thấy bây giờ Thẩm Huyền Ninh đang giận, lúc này tuyệt đối không nên động vào y, liền hỏi Sở Tễ: “Tướng quân sẽ gặp Hoàng thượng chứ?”
“Hẳn là sẽ không.” Sở Tễ không khỏi cảm thấy câu nàng hỏi hơi là lạ, “Sao thế?”
“Mấy hôm nay Hoàng thượng không muốn gặp ta……” Tô Ngâm cúi đầu, “Nên nếu tướng quân muốn đi săn với Hoàng thượng thì ta không đi nữa.”
“Hóa ra là vậy.” Sở Tễ hiểu ra, tiện đà cười nói, “Không sao, hôm nay tất cả mọi người đều đi săn tự do. Ta đưa cô nương đi khắp nơi, đến tối nếu Hoàng thượng triệu kiến thì ta sẽ đưa cô nương về trước rồi mới vào lều lớn.”
“Vậy thì tốt quá, đa tạ tướng quân.” Tô Ngâm hé môi cười, liền đi theo Sở Tễ. Sở Tễ đã sớm chuẩn bị một con ngựa cho Tô Ngâm, buộc cạnh tảng đá lớn để tiện cho nàng dẫm lên tảng đá đó leo lên lưng ngựa.
Tô Ngâm cưỡi ngựa cùng chàng ta một lát thì mặt bất giác đỏ lên. Triều đại này nếp sống cởi mở, nam nữ không phải là không thể gặp mặt nhau, nhưng nếu ai đó chủ động mời người khác ra ngoài thì vẫn là chuyện có ý nghĩa đặc biệt.
Nàng bất giác lén nhìn Sở Tễ, càng nhìn mặt lại càng đỏ bừng lên. Khi Sở Tễ quay sang nhìn nàng, lập tức bắt gặp dáng vẻ thẹn thùng động lòng người của nàng.
Chàng ta ngạt thở, sau đó mặt cũng đỏ lên, vội quay mặt đi, vuốt bờm ngựa nói: “Cô nương xinh đẹp như thế, nếu ai cưới được cô nương thì đúng là phúc tu mấy đời mới được.”
“Tướng quân sao lại nói thế.” Tô Ngâm bỗng lấy tay che mặt, Sở Tễ cười cười: “Nếu cô nương nguyện ý, ta sẽ xin Hoàng thượng cho ta cưới cô nương được không?”
Tim Tô Ngâm đập thình thịch, dường như có pháo hoa bắn trong lòng.
Chàng ta là tướng quân thiếu niên tuấn tú phóng khoáng. Những lời này của chàng, có lẽ là giấc mộng đẹp nhất của biết bao thiếu nữ khi say ngủ.
Nhưng nàng lại thật sự được nghe?
Xung quanh Tô Ngâm dường như đều là mộng ảo, nàng cố gắng bình tĩnh lại, vẫn cảm thấy mọi chuyện phát triển quá nhanh.
Vì thế nàng lén bấm vào lòng bàn tay một cái, cố bình tĩnh nói: “Ta và tướng quân, hình như không thân lắm…….”
“Rồi sẽ thân hơn thôi.” Sở Tễ cười, “Chuyện này không vội. Ta chỉ mới là tướng quân vừa lập được chiến công, phủ tướng quân vẫn chưa xây xong. Đợi phủ xây xong, chúng ta nói lại chuyện này cũng không muộn.”
Tô Ngâm nghe thế thì gật đầu, lại nói: “Ta muốn ở trong cung hai ba năm nữa.”
Sở Tễ có vẻ bất ngờ khi nghe thế, ấn đường chàng ta thoáng nhăn lại, sau đó lại giãn ra rất nhanh: “Sau này lại nói, mọi chuyện đều thương lượng được.”
Tô Ngâm gật đầu, ngẩng lên nhìn vẻ mặt của chàng, lập tức thấy căng thẳng lo được lo mất.
Nàng nghĩ, có phải nàng lên mặt quá không? Chàng tốt như thế, có nhiều cung nữ thích chàng như thế, vậy mà khi chàng ở miệng xin cưới, nàng lại bảo muốn ở trong cung thêm vài năm?
Nàng liền cuống quýt giải thích: “Tướng quân, ta thật sự……. không có ý gì khác. Chỉ là năm nay ta mới mười bốn tuổi, cảm thấy quá sớm để gả chồng nên muốn chờ thêm một thời gian.”
Nàng trước giờ luôn hiểu rõ cuộc đời cung nữ là như thế nào, đại khái phân thành hai chặng: Trước khi xuất cung là một cuộc đời, sau khi xuất cung gả cho người ta là một cuộc đời khác. Với nàng mà nói, nàng tất nhiên muốn gả cho một đức lang quân như ý mà sống yên ổn, nhưng có khi nàng lại cảm thấy ngày tháng bây giờ thú vị hơn nhiều. Sau khi gả chồng sẽ phải làm chủ mẫu, ru rú trong phủ cửa đóng then cài, nghe có vẻ nhàm chán.
Sở Tễ cũng không lấn lướt hỏi thêm gì nữa, chàng ta cười sang sảng mà nói: “Ta cũng không có ý gì khác, tới lúc đó mình lại nói. Với lại, có khi thân thiết hơn nàng lại thấy không thích ta thì sao?”
Chàng ta vừa nói vừa cười nhìn Tô Ngâm, Tô Ngâm vừa bình tĩnh lại được một tí thì hai má lại đỏ phây phây: “Tướng quân nói gì thế…….”
Sau đó hai người chậm rãi cưỡi ngựa cả ngày. Kỹ năng cưỡi ngựa của Tô Ngâm chỉ dừng ở mức cơ bản, không thể chạy nhanh, nhưng Sở Tễ rất kiên nhẫn, cũng cưỡi chầm chậm để trò chuyện với nàng, trong lúc đi săn bọn họ chỉ gặp vài ba con thỏ.
Bên kia, Thẩm Huyền Ninh buồn bã mấy ngày cuối cùng không chịu nổi nữa, muốn đi tìm Tô Ngâm nói chuyện.
Nhưng khi y vào trong lều Tô Ngâm lại thấy Tô Ngâm không ở đó. Y gọi Điền Yến Di tới hỏi, cô bé liền nói cho y biết Tô Ngâm đã đi cưỡi ngựa với Sở Tễ.
Sắc mặt Thẩm Huyền Ninh lập tức trở nên u ám khiến Điền Yến Di sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, ngay cả hít thở cũng không dám.
“……… Ngươi lui xuống đi.” Thẩm Huyền Ninh suy sụp khua tay, Điền Yến Di vội vàng dập đầu cáo lui, ngay cả nửa khắc cũng không dám nấn ná.
Thẩm Huyền Ninh nhìn xung quanh, ngồi xuống mép giường. Lúc này trời đã sẩm tối, nhưng y cũng không sai người thắp đèn, chỉ thất thần ngồi ngây ra đó.
Nếu Tô Ngâm thích Sở Tễ thật thì y phải làm sao?
Y hoàn toàn không nghĩ ra, chỉ thấy sự mất mát trong lòng ngày càng nhiều lên.
Bằng không thì y phải nói gì………
Lý trí nói với y, chuyện này hình như là chuyện tốt? Tô Ngâm muốn có một phu quân toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, một Hoàng đế như y khó lòng làm được, nhưng với Sở Tễ thì lại dễ hơn nhiều.
Nên chúc bọn họ trăm năm hòa hợp?
Thẩm Huyền Ninh lại cảm thấy quá khó khăn!
Y nghĩ ngợi tới khi sống mũi cay cay, bỗng cảm thấy mình là đồ bỏ đi……. Sở Tễ mới về triều mấy ngày? Tô Ngâm đã nhìn chàng ta bằng cặp mắt khác. Y và Tô Ngâm đã quen nhau năm năm, y thầm thương trộm nhớ nàng một năm, vậy mà nàng lại chẳng hay biết gì.
Sắc trời cứ thế yên lặng chuyển dần từ sâm sẩm sang tối hẳn, cuối cùng bên ngoài cũng vang lên giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Huyền Ninh tỉnh táo lại.
“Hôm nay đa tạ tướng quân…….. Tướng quân muốn vào trong ngồi không?” Giọng Tô Ngâm cho thấy tâm trạng nàng đang rất tốt.
Thẩm Huyền Ninh chợt đứng phắt dậy, bỗng dưng muốn tìm một chỗ để núp.
Sau đó lại nghe Sở Tễ cười nói: “Giờ thì không được. Canh giờ này có lẽ Hoàng thượng đã về rồi, không biết tối nay có phải bàn công việc không, ta phải về ăn tối trước cho thỏa đáng.”
Tô Ngâm cười động lòng người: “Vậy ta không cố giữ tướng quân nữa, tướng quân đi thong thả.”
Sở Tễ dịu dàng nói: “Nàng cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
Trong bóng đêm, Thẩm Huyền Ninh hễ nghe xong một tiếng là lại cảm thấy như bị gió lạnh tạt vào người. Y mơ hồ cảm nhận được bước chân Tô Ngâm uyển chuyển nhẹ nhàng đi vào lều.
Bên ngoài có lửa trại chiếu sáng nhưng trong lều lại tối mịt. Lần mò trong bóng tối, Tô Ngâm nhất thời không biết trong lều còn có người, sờ soạng thắp đèn.
Đèn vừa sáng, nàng tươi cười rạng rỡ quay người lại bỗng sợ tới mức thét chói tai: “Á……”
Sau đó tiếng thét bỗng nghẹn lại trong cổ họng. Nàng ngạc nhiên nhìn y, cúi đầu quỳ xuống đất: “Hoàng, Hoàng thượng…….”
Lòng Thẩm Huyền Ninh thấy rất buồn bực, nhìn nàng một lát rồi xoay người ngồi xuống mép giường: “Mấy hôm nay muội làm gì?” Giọng y có vẻ chột dạ. “Đã bốn hôm nay trẫm không thấy muội.”
Tô Ngâm kinh ngạc: “Vì… vì Hoàng thượng không muốn nhìn thấy nô tỳ, nên…”
………. Bởi vì y nói không muốn thấy nàng nên nàng mới đi dạo. Nguyên nhân này thật ra lúc nãy Điền Yến Di đã bẩm báo, nhưng bây giờ nghe chính miệng nàng nói ra thì y vẫn cảm thấy hụt hẫng.
“Muội………” Y thấy không thoải mái, lại không biết phải nổi nóng với nàng kiểu gì.
Tô Ngâm nơm nớp lo sợ, thấy y không nói gì, nàng cũng không dám hé răng.
Hai người cứ im lặng như thế một lúc, rồi Thẩm Huyền Ninh hắng giọng, đứng dậy đi về phía nàng.
Nàng bất giác tránh đi …..một chút, y kéo nàng lại, cau mày quắc mắt: “Trốn cái gì mà trốn! Trẫm có thể đánh muội chắc?”
“Ai biết được…….” Tô Ngâm khẽ nỉ non, vừa ngước mắt lên, thấy lửa giận trong mắt y thì hoảng sợ, “Nô tỳ sai rồi.”
“Được rồi.” Thẩm Huyền Ninh trừng mắt nhìn nàng, “Đi dùng bữa đi. Mấy ngày nữa phải hồi kinh, không còn đồ ăn dân dã như thế này đâu.”
Y không nói gì nữa mà nắm chặt tay nàng đi ra ngoài, cổ tay Tô Ngâm bị y nắm hơi đau, muốn giãy mà giãy không được, thầm lườm y mấy cái liền.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn bị y kéo vào lều lớn. Cách đó không xa, trong màn đêm, Hồ thị đã mang lễ vật tới.
Đáng lẽ thị muốn đưa cho Tô Ngâm từ lâu, nhưng sau đó lại nghe tin Hoàng thượng nổi giận với nàng nên hoãn lại. Dù sao thì ai cũng nói vinh nhục trong cung thay đổi thất thường, thị không muốn làm mếch lòng Hoàng đế.
Vừa rồi thị nghe nói Hoàng thượng tự mình đi tìm Đại cô cô, cảm thấy chắc đã ổn thỏa nên mới cầm lễ vật đi đến. Không ngờ khi đi ngang lều lớn lại thấy cảnh đó.
Vẻ mặt Hồ thị không khỏi có chút phức tạp, thị đứng đờ ra đằng kia sửng sốt, nghiêng đầu nói với hầu gái đi cùng: “Hoàng thượng và Đại cô cô là……..”
Hầu gái kia nhất thời cũng không rõ ra sao, cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Không rõ lắm…….. Nô tỳ chỉ biết Hoàng thượng rất tin tưởng Đại cô cô. Không, nhưng mà…… Đại cô cô đúng là rất xinh đẹp, nếu Hoàng thượng động lòng thì có lẽ cũng………..”
Có lẽ cũng bình thường.
Lòng Hồ thị bất giác chùng xuống.
Tuy thị biết rõ Hoàng thượng rồi sẽ có hậu cung ba ngàn người đẹp, không có Tô Ngâm thì cũng có người khác, nhưng nhanh như vậy đã thấy cảnh này vẫn khiến thị thấy buồn bã.
Hơn nữa, nếu Hoàng thượng thật sự động lòng với Tô Ngâm, e là sẽ đối xử với nàng khác biệt so với những sủng phi khác.
Phi tần tuyển vào được sủng ái, dù là vì tài năng hay tướng mạo thì khó nói kéo dài được bao lâu. Hoàng thượng nay thích một người, mai có thể thích một người khác. Ba năm sau lại tuyển một đợt mới, cục diện trong cung lại biến đổi.
Nhưng Tô Ngâm thì khác, nàng và Hoàng thượng có tình cảm thanh mai trúc mã.
Hồ thị đột nhiên không biết nên làm gì, thị đứng tần ngần ở đó, lễ vật đã đưa đến cũng không dám tặng tùy tiện. Thị im lặng đi đến chỗ ở của cha mình, vừa thở dài vừa kể lại chuyện mình vừa chứng kiến cho Hồ Kiêu.
“……. Chuyện này ta có nghe qua một chút.” Hồ Kiêu lẩm bẩm.
Ông ta sớm đã nghe cung nhân hâm mộ vẻ đẹp của Tô Ngâm, cũng nghe bọn họ nói Hoàng đế có vẻ như đối xử với nàng rất khác biệt. Nhưng sau khi ông cân nhắc, cảm thấy có lẽ chuyện này chỉ do đám cung nhân rảnh rỗi bịa ra mà thôi, bởi vì nếu Hoàng đế mà động lòng với cung nữ thì đã phong phi cho vào hậu cung rồi, vì sao tới giờ Tô Ngâm vẫn làm việc ở ngự tiền?
Nhưng nghe chuyện con gái vừa kể, Hồ Kiêu cũng hoang mang trong lòng. Thị kể lại hành động của Hoàng thượng, nghe đúng là…….. bất thường.
Hồ Kiêu trầm ngâm, Hồ thị mất kiên nhẫn ngồi cạnh thúc giục: “Cha, con nên làm gì bây giờ? Tới giờ Hoàng thượng vẫn chẳng ngó ngàng gì tới con, còn Đại cô cô kia lại ngày ngày cũng lượn lờ ở ngự tiền!”
“Con đừng vội, đừng vội.” Hồ Kiêu đã nghĩ thông, xua tay nói, “Con cứ xem như không biết đi.”
“Xem như không biết?!”
“Đúng vậy, trước khi con làm chủ hậu cung thì cứ xem như không biết. Sau khi làm chủ hậu cung, con phải tỏ ra rộng lượng, đừng để Hoàng thượng nghĩ con hẹp hòi.”
“Nhưng con…….” Hồ thị như bị sét đánh, thị vẫn luôn nghĩ, có cha mình ở đó, thị có thể thư thái mà làm Hoàng hậu, không ngờ đã phải ứng phó với sủng phi ngay từ bây giờ?
“Nghe lời đi.” Hồ Kiêu vỗ vỗ tay thị, khuyên nhủ, “Con phải biết trong cung tất có sủng phi. Cha thấy, Tô Ngâm kia còn dễ bảo chán, nếu nàng được sủng ái thì có lẽ tốt hơn người khác một chút.”
Dù nàng dễ bảo thì cũng có tình cảm không tầm thường với Hoàng thượng!
Trong lòng Hồ thị thấy ấm ức, nhưng vẫn cắn răng nghe theo lời dặn dò của cha mình, không nói gì thêm.
—
Trong lều lớn, vài món ăn thôn quê đã được bê lên, Thẩm Huyền Ninh và Tô Ngâm cùng nhau ăn, tâm trạng không hiểu sao tốt hẳn lên.
Y vươn tay đưa cho nàng chén canh cá, cười nói: “Cá này không phải trẫm câu, nhưng cũng là cá bắt ở gần đây, rất tươi, muội nếm thử xem.”
Tô Ngâm bê lên húp một ngụm, tỉ mỉ cảm nhận, thấy hương vị đúng là tươi ngon liền nói: “Thái hậu chắc chắn sẽ thích món này!”
Thái hậu thích ăn đủ thứ canh, canh cá tươi thế này bà đặc biệt thích.
Thẩm Huyền Ninh không khỏi cười: “Muội suốt ngày nghĩ cho mẫu hậu.”
“Thái hậu rất tốt với nô tỳ.” Tô Ngâm thuận miệng nói, nói xong lại uống một ngụm canh, nàng nhớ ra hỏi, “Rốt cuộc sao hôm đó Hoàng thượng lại không vui thế?”
“………..” Thẩm Huyền Ninh hơi cứng người, lúng túng ho một tiếng, “Không có gì, chỉ là…….. đột nhiên tâm trạng không tốt lắm.”
Kể ra thì hôm đó là y không đúng. Nàng không làm gì sai hết, vậy mà y lại tự dưng mắng nàng.
Vì vậy, y áy náy gắp một miếng thịt hươu vào chén cho nàng, vừa đặt đũa xuống đã thấy Phùng Thâm vén màn thò đầu vào.
“Muội ăn trước đi.” Thẩm Huyền Ninh nói xong liền đi ra ngoài. Vừa ra khỏi lều đã thấy Phùng Thâm tiến lên một bước: “Hoàng thượng, trong cung gửi thư tới nói, Uyển Thái phi đã sai người liên hệ bên ngoài.”
“Với Tứ đệ?” Thẩm Huyền Ninh nhíu mày.
Phùng Thâm cúi đầu: “Không phải, là với phủ Hồ tướng quân.”