Chàng cứ thế mà đi?
Tô Ngâm ngây ngốc trong tẩm điện, cõi lòng trống rỗng, nhưng lại cảm thấy chàng làm vậy cũng chẳng có gì là sai.
Cuộc nói chuyện đó, nàng nghe từ đầu chí cuối. Trừ vài câu hai người họ đứng sát nhau nói nhỏ quá nàng không nghe được thì nàng không nghe sót câu nào.
Sở Tễ thật sự cảm thấy thông phòng chỉ là chuyện vặt vãnh, Thẩm Huyền Ninh cũng không cảm thấy chuyện này có gì sai. Xem ra, là nàng mong đợi quá nhiều.
Nhưng nàng muốn phu quân mình phải như thế. Nàng không muốn thỏa hiệp không muốn nhượng bộ, vì đó là một chuyện rất tốt đẹp. Nếu không tốt đẹp, vì sao văn nhân trong truyện đều theo đuổi kiểu tình yêu ấy?
Lúc Tô Ngâm đang ngơ ngác, cửa tẩm điện trước mặt nàng mở ra.
Nàng đờ đẫn ngước lên nhìn, Thẩm Huyền Ninh quan tâm nhìn nàng: “Không sao chứ?”
Tô Ngâm điềm nhiên lắc đầu: “Đa tạ Hoàng thượng.”
“Ra ngoài đi dạo một chút nhé?” Y đề nghị, “Trẫm cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, đi cùng nhau đi.”
Nàng gật đầu, đi ra cửa điện, rồi cùng Thẩm Huyền Ninh rời khỏi cung Càn Thanh. Giờ Ngọ trong tiết trời thu có gió thổi rất mát mẻ chứ không lạnh, hai người khoan thai đi dạo trên con đường trong cung rất lâu mà chẳng ai nói gì.
Không khí như thế này dễ khiến người ta thấy lúng túng, cung nhân đi ngang qua đều cho rằng tâm trạng Hoàng thượng không tốt, một đám rúm ró hành lễ, không dám hó hé gì.
Vì thế một lát sau, Thẩm Huyền Ninh không khỏi thấy buồn cười, cuối cùng rút hết ruột gan cố nghĩ ra đề tài để gợi chuyện, muốn phá vỡ sự im lặng này.
Tô Ngâm đã nghĩ ra nhanh hơn y một bước: “Hôm qua Hoàng thượng và nhóm quý nữ đón Trung thu với nhau thuận lợi chứ ạ?”
“……. Khá tốt.” Thẩm Huyền Ninh không quá thoải mái, cười gượng. Tô Ngâm cụp mắt cười nói: “Có người khiến Hoàng thượng vừa lòng là tốt rồi. Đại hôn sớm ngày nào thì Hoàng thượng sẽ có thể tự chấp chính sớm ngày đó.”
“Phải.” Thẩm Huyền Ninh gật đầu, nói khẽ, “Trẫm cũng mong mau được tự chấp chính.”
Nếu không phải muốn tự chấp chính thì y chẳng muốn đại hôn sớm như thế. Chuyện tuyển phi này khiến y cảm thấy mình mất hết cơ hội theo đuổi Tô Ngâm.
Cách đó không xa, Dư Linh Lan đang cáo lui rời khỏi chỗ Lê thị. Ả cố ý tới chỗ Lê thị lấy lễ vật cảm ơn về cho mọi người, không ngờ lễ nhiều quá nên một mình ả cầm không xuể.
Lê thị bèn bảo hầu gái đưa cô ta về, còn tự mình tiễn ả một đoạn. Vì thế mà Lê thị đứng ở cửa vừa ngẩng đầu đã trông thấy Thẩm Huyền Ninh và Tô Ngâm.
Lê thị chợt ngẩn ra, vì thị phát hiện Tô Ngâm đang sóng vai đi cạnh Hoàng thượng.
Hơn nữa bọn họ đều xem đó là chuyện nghiễm nhiên.
“Hoàng thượng và Đại cô cô……” Lê thị chần chừ nhìn Dư Linh Lan. Dư Linh Lan cũng ngạc nhiên, vội nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
Ả không biết rốt cuộc Hoàng thượng có chút tình yêu nam nữ gì với Tô Ngâm hay không, nhưng ả cảm thấy, chỉ cần nhóm quý nữ cho rằng có là đủ rồi.
“Hoàng thượng đối xử với Đại cô cô rất tốt.” Dư Linh Lan cố tình nhấn nhá hai từ cuối, cười cười rồi nói tiếp, “Trong cung có nhiều lời đồn đãi, chắc tiểu thư cũng đã nghe qua.”
“Đồn đãi chưa chắc là thật.” Lê thị nói.
“Phải, Hoàng thượng còn đối xử với Đại cô cô tốt hơn lời đồn nhiều.” Dư Linh Lan mỉm cười, “Khi Đại cô cô bị bệnh là Hoàng thượng phải đến thăm ngay. Lúc tâm trạng của Đại cô cô không tốt, Hoàng thượng còn an ủi nàng.”
Lê thị hơi thẫn thờ một lát nhưng mau chóng lấy lại vẻ tươi cười: “Ta đã biết, đa tạ cô nương.”
Dư Linh Lan không nói nữa, vén áo hành lễ rồi cáo lui. Lê thị nhìn Tô Ngâm ở phía xa một lúc, trong lòng bỗng thấy vô cùng bất an.
Tô Ngâm quá xinh đẹp.
Nàng không phải xinh đẹp kiểu chói lóa, rực rỡ, mà là đẹp kiểu dịu dàng, khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Lê thị nghĩ bụng, nếu hậu cung mà có sủng phi thì loại người như thế là đáng sợ nhất, vì thoạt trông nàng quá hiền hậu, nếu mắng nàng là yêu phi cũng chẳng có ai tin.
Lê thị nhất thời thần người ra, chần chờ một lúc mới lại gần hành lễ, nhưng mới đi được hai bước đã khựng lại.
Thị thấy Tô Ngâm bất cẩn bị vấp, Hoàng thượng vội vươn tay ra đỡ nàng ngay. Mọi chuyện trông như lẽ đương nhiên, tuy vô tình nhưng đầy dịu dàng ấm áp.
Thị mà đi qua thì được gì? Lê thị hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ quay lại chỗ ở.
—
Lần này, thời gian nhóm quý nữ ở trong cung không ngắn, tới tận cuối năm mới lần lượt về nhà. Đến ngày Rồng ngẩng đầu vào mùng Hai tháng Hai, Thái hậu lại vời bọn họ vào cung, nhưng lần này lại chỉ vời Lê thị, Thang thị và Hồ thị mà lúc trước Thẩm Huyền Ninh chọn, xem như ngầm thông báo cho bên ngoài biết ý của Hoàng đế.
Dựa theo tiền lệ từ xưa, Hoàng hậu nhất định nằm trong số ba người này, hai người còn lại ít nhất cũng sẽ có một phi, một tần.
Nhà họ Hồ cuối cùng cũng thở phào, Thẩm Huyền Tông cũng vì vậy mà thấy nhẹ nhõm hơn.
Chuyện hôn nhân của hoàng huynh định xong thì chuyện của hắn và Hồ Tinh cũng bắt đầu tính toán từ từ được rồi. Hôn sự chính thức tất nhiên phải đợi sau khi tỷ tỷ của Hồ Tinh chính thức vào hậu cung, nhưng trước đó bọn họ có thể rải chút tin tức ra bên ngoài.
Tin tức tuần tự được lan ra để vờ như bọn họ lâu ngày sinh tình, chứ nếu đột nhiên cầu hôn sẽ khiến người ta nghi ngờ họ có ý đồ khác.
Vì thế đến tiết Thanh Minh, Thẩm Huyền Ninh nghe nói Tứ đệ và con gái thứ hai nhà họ Hồ đi đạp thanh với nhau.
“Chuyện này không ổn, Tứ đệ không thể nào vô duyên vô cớ đi lại với nhà họ Hồ.” Y nói.
Thái hậu gật đầu, “Lúc trước con bảo Uyển Thái phi có tìm đến nhà họ Hồ phải không? Xem ra, tuy chưa tra được cách bà ta liên hệ với phủ Sùng vương, nhưng Sùng vương và nhà họ Hồ đi lại vì nguyên cớ gì cũng không khó đoán.”
Thẩm Huyền Ninh thờ ơ gật đầu. Thái hậu lại hỏi, “Con có tính toán gì không?”
“Không thể để Tứ đệ và nhà họ Hồ kết thân được.”
“Nhưng giờ không phải là lúc chọc tức nhà họ Hồ.”
“Không đâu ạ.” Thẩm Huyền Ninh thở hắt ra, bình tĩnh nhìn mẹ mình, “Trẫm sẽ giữ thể diện cho họ, người ngoài sẽ không thấy họ sai, còn trong thâm tâm tự bọn họ biết chính mình sai là được rồi.”
Thái hậu khẽ hít một hơi: “Con muốn xử lý Uyển Thái phi?”
“Có lẽ trước kia mẫu hậu không nên giữ bà ta lại.” Thẩm Huyền Ninh thở dài, trầm ngâm một lát rồi vái chào ra về, “Con sẽ ngẫm lại xem nên ngăn cản Uyển Thái phi như thế nào để không tổn thương tình huynh đệ. Con xin cáo lui.”
Y dứt lời thì quay người đi luôn, Thái hậu muốn gọi y lại mà không thốt nên lời.
Cuối cùng bà không nói gì, thấy Tô Ngâm chần chừ đứng lại nhìn bà liền xua tay: “Con đi đi, ai gia không sao.”
Tô Ngâm liền hành lễ rồi đi theo Thẩm Huyền Ninh. Đợi họ đi xa, Chu ma ma tiến lên đổi trà, nghe Thái hậu buồn bã nói một câu: “Tim Hoàng đế đã từ từ sắt đá hơn.”
Chu ma ma ngẩn ra, gật đầu nói: “Nhưng Hoàng thượng vẫn trọng tình nghĩa, ngài ấy đối xử với Sùng vương điện hạ……”
“Ai gia thà nó đừng nặng tình như vậy.” Thái hậu than thở, nhíu mày lắc đầu, “Chuyện này làm sao không tổn thương tình huynh đệ được, nó càng nặng tình thì sẽ càng thấy tổn thương.”
Y nói đúng, có lẽ ngày xưa bà không nên tha cho Uyển Thái phi.
Trong cung, người chết không rõ nguyên nhân rất nhiều. Người chết không thể mở miệng, dù sau này Thẩm Huyền Tông có hoài nghi vì sao bà ta chết thì cũng chỉ biết hoài nghi mà thôi.
Là bà để lại tai họa cho y.
Nhưng trước mắt, chuyện này có liên lụy tới triều trước, bà không tiện xuống tay, đành phó mặc cho y.
—
Ngoài cung, hai ngày sau, Thẩm Huyền Tông nghe viên thái giám ngự tiền truyền lời, nói hoàng huynh muốn vời hắn vào cung ăn bữa cơm.
Chuyện như thế trước vẫn hay có, vì tình cảm huynh đệ của hai người rất tốt nên hoàng huynh thường xuyên vời hắn vào cung dùng bữa.
Nhưng hơn một năm này, chuyện này không thường xảy ra. Không phải hoàng huynh thay đổi mà do hắn kiếm cớ không đi.
Chuyện mẫu phi, suy cho cùng vẫn là khúc mắc trong lòng hắn. Qua thư từ, hắn biết dã tâm của mẫu phi không nhỏ, nhưng vẫn không cách nào không nghĩ về chuyện hoàng huynh lừa gạt hắn.
Thậm chí đến tận bây giờ, hoàng huynh vẫn gạt hắn.
Thẩm Huyền Tông thật sự không thể nuốt trôi cục tức này. Hắn nghĩ, đợi hắn thành hôn với Hồ Tinh xong, đợi hắn đón mẫu phi ra thì sẽ nói chuyện rõ ràng với hoàng huynh, kết thúc mọi ân oán.
Trước ngày đó, hắn không muốn gặp y, càng không muốn diễn vở kịch huynh đệ hòa thuận. Chuyện nịnh nọt nhà họ Hồ đã khiến lòng hắn khó chịu lắm rồi, không có sức đối phó với người khác nữa.
Vì thế, Thẩm Huyền Tông lại kiếm cớ, nói với người của ngự tiền không đi. Cung nhân ngự tiền cũng thành thật bẩm lại lời của hắn cho Hoàng đế nghe.
“Sùng vương điện hạ nói hôm nay Thuận Thái phi thấy không khỏe nên….”
“Biết rồi.” Hoàng đế ngắt lời hắn một cách cộc cằn. Cung nhân kia lập tức im bặt, không dám nói gì thêm.
“Lui ra hết đi.” Hoàng đế nói.
Đám cung nhân cúi rạp đầu, cụp mắt lui ra ngoài. Song Tô Ngâm không đi, nàng yên lặng đợi cửa điện khép lại mới lại gần khuyên nhủ: “Hoàng thượng đừng giận, biết đâu Thuận Thái phi không khỏe thật thì sao?”
Thẩm Huyền Ninh khẽ cười: “Muội tin à?” Sau đó y rầu rĩ lắc đầu, “Đã nửa năm trẫm không gặp đệ ấy rồi.”
“Hoàng thượng là người trọng tình huynh đệ.” Tô Ngâm nói.
Thẩm Huyền Ninh than thở: “Đương nhiên trẫm coi trọng tình huynh đệ.”
“Giận dỗi thế này sẽ tổn thương tình cảm đấy.” Nàng lại nói.
Y nhíu mày nghiêng đầu sang nhìn nàng: “Muội muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.”
“Hoàng thượng giận dỗi cũng đâu ích gì, mà giả vờ hòa thuận cũng vô dụng.” Nàng cũng than một tiếng, lựa lời nói, “Hay là…. để nô tỳ thay Hoàng thượng đi gặp Sùng vương điện hạ nhé? Nếu có cơ hội sẽ nhắc đến chuyện cũ, nếu không được thì Hoàng thượng nên làm gì cứ làm, không ai trách Hoàng thượng được.”
Thẩm Huyền Ninh ngước mắt lên nhìn nàng một lúc, rối rắm gật đầu.
Nàng luôn nghĩ ra cách hay khi y gặp chuyện khó khăn, giúp y không ít việc. Thông minh như thế, nếu có thể làm Hoàng hậu của y thì tốt biết mấy? Đáng tiếc lại không thể.
Từ khi nàng và Sở Tễ kết thúc tới giờ cũng đã nửa năm trôi qua, nhưng y vẫn không tỏ bày cho nàng hay nỗi lòng của y, lại còn phải cố kiềm chế lòng mình.
Dường như y đã từ từ tiếp nhận chuyện này. Nếu không thể khiến nàng toại nguyện thì tốt nhất không nên nhắc đến, ít ra cũng không khiến nàng thấy sợ hãi khó xử.
Y lặng lẽ cười khổ: “Muội đi đi, chuyện Uyển Thái phi….. muội cũng biết, nói ra cũng khách quan. Nhưng muội phải nói rõ cho đệ ấy biết, trẫm không đời nào thả Uyển Thái phi ra.”
“Nô tỳ hiểu rõ.” Tô Ngâm mỉm cười hành lễ, thấy hắn nhíu ấn đường thì lại nói, “Hoàng thượng yên tâm.”
“Được.” Y cười gượng, trầm giọng nói với nàng, “Đa tạ muội.”
—
Chạng vạng, Tô Ngâm liền xuất cung nhưng đi mãi mới tới phủ Sùng vương.
Khi Thẩm Huyền Tông nghe tin có “Đại cô cô cung Càn Thanh” tới thì chợt thấy chột dạ, nhưng vẫn tự ra ngoài đón nàng, cười nói: “Tô cô nương.”
“Điện hạ.” Tô Ngâm để hầu gái dìu xuống xe ngựa, rồi cất bước đi vào phủ.
Nàng không chủ động nhắc đến lý do vì sao mình đến. Đi được vài bước, Thẩm Huyền Tông quả nhiên sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Ngâm dừng lại: “Nô tỳ định nói mình phụng chỉ đến thăm Thuận Thái phi.” Vừa nói xong đã chuyển hướng, “Nhưng Hoàng thượng và nô tỳ đều biết rõ, Thuận Thái phi không sao cả.”
Mặt Thẩm Huyền Tông trắng bệch ra, nụ cười nhạt hẳn đi, lạnh lùng nhìn nàng: “Có gì cứ nói thẳng.”
Tô Ngâm thầm thở dài, cảm thấy Sùng vương điện hạ đang đứng trước mặt mình thật xa lạ. Chuyện này không chỉ vì đã nửa năm nàng không gặp hắn, mà càng vì trong mắt hắn ngập đầy vẻ đề phòng và xa cách, song không phải kiểu khách khí như khi hắn gặp Thẩm Huyền Ninh ngày trước.
Loại khách khí đó là vì Thẩm Huyền Ninh là Hoàng đế, là Hoàng đế mà người trong thiên hạ đều kính sợ, không dám thân mật quá mức. Còn giờ đây, trong mắt hắn ngập tràn oán giận.
Tô Ngâm bỗng thấy chua chát, nhìn hắn mà nhất thời không nói ra lời, cứ đi tiếp vào phủ.
Thẩm Huyền Tông cũng im lặng đi theo. Tô Ngâm đi thẳng đến cái đình trong vườn hoa ngồi xuống, hắn đứng cạnh cười khẽ: “Rốt cuộc thì hoàng huynh có ý gì?”
“Hoàng thượng muốn nô tỳ bình tĩnh nói chuyện với điện hạ, nô tỳ cảm thấy trong đình có vẻ thoải mái.” Tô Ngâm thản nhiên nói.
Thẩm Huyền Tông lại cười, rồi cũng ngồi xuống. Tô Ngâm ôn hòa nói: “Nghe nói mấy hôm trước điện hạ đi đạp thanh với nhị tiểu thư nhà họ Hồ?”
“Hoàng huynh cũng để tâm nhiều chuyện nhỉ?” Thẩm Huyền Tông lạnh lùng nhìn nàng, song nghĩ nàng chỉ là người phụng mệnh làm việc, cố nén giận mà nói, “Ta không nhắm vào ngươi, nhưng có một số chuyện……”
“Điện hạ đã nghe được gì?” Tô Ngâm hỏi thẳng. Thẩm Huyền Tông sửng sốt, nghi ngờ nhìn nàng.
Nàng lại nói: “Hoàng thượng không phải vì biết điện hạ qua lại với nhà họ Hồ mà bảo nô tỳ tới hỏi tội ngài, mà là vì chuyện khác, chuyện của Uyển Thái phi.”
Trong phút chốc, mặt Thẩm Huyền Tông trắng bệch.
Hắn cho rằng hoàng huynh không vui khi hắn qua lại với nhà họ Hồ, không ngờ y lại biết chuyện hắn và mẫu phi liên hệ.
“Huynh ấy biết……” Hắn khó tin nhìn Tô Ngâm, “Huynh ấy đã biết từ lâu đúng không? Chuyện mẫu phi ta ở trong cung, chắc huynh ấy cũng biết từ lâu!”
Hoàng huynh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối đều gạt hắn, vậy mà giờ vẫn còn mặt mũi tới hỏi tội hắn!
“Điện hạ cần gì oán giận như thế!” Tô Ngâm bình tĩnh nhìn hắn, “Năm xưa Uyển Thái phi làm gì chắc điện hạ cũng đã biết. Vậy điện hạ thấy, nếu Thái hậu không làm thế thì bà ấy và Hoàng thượng có thể sống sót tới bây giờ không?”
“Nếu điện hạ ngồi lên vị trí kia, ngài sẽ làm gì?” Nàng gằng từng tiếng.
Thẩm Huyền Tông bị hỏi ngớ người ra. Hắn nghiến răng, căm tức nhìn Tô Ngâm, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.
“Uyển Thái phi có thể sống đến hôm nay đã là quá may mắn… chẳng phải vậy sao?” Nàng tha thiết nhìn Thẩm Huyền Tông.
Chuyện như vậy, dù là ai cũng khó có thể nhân từ, vì nếu nhân từ một chút thì có khi phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.
“Xin điện hạ nghĩ lại.” Nàng nói tiếp.
Nhưng Thẩm Huyền Tông lại đấm mạnh tay xuống bàn đá kêu “rầm” một tiếng.