Ngồi bên cửa sổ, ngóng nhìn đại thế giới biến hóa.
Một đàn chim nhạn giương cánh bay qua phía chân trời, lưu lại vài tiếng kêu to cô tịch, gió cuồn cuộn thổi những chiếc lá rơi bay lên, còn lại bi thương khắp mặt đất.
Tình này cảnh này, không chỉ khiến người nhớ tới câu thơ của Tống đại nữ từ nhân (nhà thơ) Lý Thanh Chiếu —
“Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích…” () câu chữ thảm hề hề từ đôi môi hồng diễm dật xuất.
“Mẫu hậu, người làm cái gì vậy?” Tử Văn công chúa lắc lắc đầu, bước vào gian phòng.
“Tử Văn a…” Nữ nhân thân phận cao nhất Y Đông Nhạc quốc – Hoàng hậu nương nương, hữu khí vô lực mà quay đầu.
“Mẫu hậu, tâm tình người không tốt sao?” Tử Văn ngồi xuống bên cạnh nàng, quan tâm hỏi.
Bà thán khí gật đầu, lại nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Người còn đang lo lắng chuyện Vương đệ tuyển phi sao?” Nguyên nhân có thể làm cho mẫu hậu phiền lòng như vậy cũng chỉ có một cái này, Tử Văn nghĩ.
“Đúng vậy a…Có thể không lo lắng sao…Chỉ còn lại có hai tháng…” Bà hai mắt vô thần, ngữ điệu trầm thấp.
Nhìn thấy bộ dáng bà tiều tụy như thế, thân là nữ nhi, Tử Văn cũng nổi lên cảm giác đau lòng thương tiếc.
“Mẫu hậu, người không cần lo lắng như vậy, dù sao vẫn có biện pháp”. Nàng cẩn thận mà an ủi Hoàng hậu.
Hoàng hậu cười cay đắng vuốt tóc nàng, thở dài nói:
“Còn có biện pháp nào chứ? Tất cả đối tượng thích hợp đều bị Vương đệ bốc đồng kia của ngươi dọa đi rồi…” Từ sau khi Kha tiểu thư rời khỏi, bà lại chưa từ bỏ ý định mà tìm vài nữ hài tốt, tất cả đều bị Lôi Thế Hiên dùng kế phá hoại. Mấy tháng qua bà không biết tốn bao nhiêu tâm tư, vẫn là một chút tiến triển cũng không có…
“Người chưa cùng phụ vương đề cập qua sao? Vương đệ luôn luôn chỉ nghe lời phụ vương, nói không chừng…”
“Đã sớm đề cập qua, còn không phải bị tiểu tử giảo hoạt kia hổ lộng? Nói cái gì là tiểu thư này điều kiện quá kém… Phụ vương ngươi cũng thật đúng là tin tưởng lời nói của hắn”. Hoàng hậu nhớ tới không khỏi ngứa răng.
“Mẫu hậu…”
“Tử Văn a…Ngươi ngược lại giúp mẫu hậu suy nghĩ một chút, còn có khuê nữ nào thích hợp, dù sao cũng không thể cứ tiếp tục như vậy a…” Hoàng hậu nắm tay nàng, vội vàng hỏi.
“Thích hợp …?”
Tử Văn lưu động đôi mắt thông minh, suy nghĩ thật lâu…
“Đúng rồi… Mẫu hậu còn nhớ Thương đại nhân không?” Nàng nói.
“Thương đại nhân? Người nào?”
“Thì là đại sứ chúng ta phái trú (đóng ở) ‘Hi Lê’ quốc nha”.
“Nga, bản cung nhớ rõ ông ta, làm sao vậy?”
“Nếu ta nhớ không lầm, Thương đại nhân có một tôn nữ xấp xỉ tuổi vương đệ…”
“Thật sự? Nàng là nữ hài như thế nào?” Hoàng hậu lại dấy lên hy vọng.
“Mẫu hậu hẳn là cũng gặp qua nàng, năm năm trước, Thương đại nhân cùng Hi Lê quốc Thất vương tử đến viếng thăm nước ta, liền dẫn theo tôn nữ ông ta tiến cung. Khi đó hình như nàng còn cùng vương đệ chơi đùa mà…”
“Hình như là có chuyện như vậy…” Hoàng hậu nhớ lại, dần dần có ấn tượng mơ hồ, bà bình trí miêu tả:
“Bản cung nhớ rõ, nữ hài kia mày rậm mắt to, khuôn mặt thì nho nhỏ, dường như rất hoạt bát khả ái… Cá tính cũng thực cởi mở”.
Tử Văn hắc hắc cười, bổ sung nói:
“Hơn nữa nha, vương đệ khi đó cũng rất thích nàng, lúc nàng phải đi hắn còn khóc. Lại nói tiếp…Nàng coi như là mối tình đầu của vương đệ đi”.
“Thật sao?” Hoàng hậu hưng phấn lên, xem ra thành công đã ở ngay trước mắt.
“Bất quá… Không biết nàng hiện tại biến thành bộ dạng ra sao”. Tử Văn chừa lại một chỗ trống mà nói.
“Trước mặc kệ, tóm lại, nhất định phải tiếp kiến nàng…” Hoàng hậu lại lấy lại tinh thần, đôi mắt lấp lánh sáng lên mà nhìn phía trước.
Tử Văn trong lòng mặc niệm.
Vương đệ, tỷ tỷ lần này không biết là giúp ngươi hay là hại ngươi …
Vài ngày sau.
Trên mã tràng Hoàng cung.
Hai người kỵ sĩ cường tráng đang điều khiển ngựa chạy băng băng trên đường đất bùn, vó ngựa tung khởi cát bụi cuồn cuộn.
Lôi Thế Hiên khống chế được tọa kỵ với tốc độ chạy cố định, sau đó hắn buông dây cương, nhanh chóng từ sau lưng rút ra cung tiễn.
Hắn kéo cung, nhắm vào bia ngắm bên sân.
Sưu!
Mũi tên lợi hại thẳng tắp bắn trúng mục tiêu, cách hồng tâm chỉ vài ly, hắn kéo ngựa dừng lại, quay đầu về Tiêu Dục Kỳ ở phía sau làm ra thắng lợi thủ thế.
Tiêu Dục Kỳ nở nụ cười, súy động dây cương.
“Hát!”
Leo lên con ngựa bão táp đi ra ngoài.
Dưới thân y điều tiết ngựa khống chế tốc độ chạy cùng phương hướng, giống như Lôi Thế Hiên nhanh nhẹn rút cung tiễn ra.
Nhắm ngay một bia khác — sưu! Tiễn lên tiếng trả lời mà ra, chính giữa hồng tâm.
“Không tồi nga, không hề nhượng bộ nha”. Lôi Thế Hiên cười nói.
“Điện hạ cũng vậy a.” Tiêu Dục Kỳ giá mã đi đến bên cạnh hắn.
“Ai, lại là ta thua”. Lôi Thế Hiên nheo mắt lại nhìn thành quả hai người, cẩn thận so sánh, sau đó kết luận.
“Điện hạ đã nhường”. Tiêu Dục Kỳ ôm quyền nói.
“Lại chạy một lần thế nào? Lần này ta nhất định phải thắng ngươi”. Hắn cười hỏi.
“Được”. Tiêu Dục Kỳ kéo ngựa quay đầu, chuẩn bị trở lại điểm xuất phát.
“Tê…!” Cách đó không xa truyền đến tiếng ngựa hí vang, họ rất tự nhiên nhìn qua.
Một thiếu nữ xa lạ họ chưa bao giờ gặp qua cưỡi một hắc sắc tuấn mã, hướng bên này chạy nhanh tới. Hai người vì kỵ thuật tinh trạm (tinh thông) của nàng mà kinh thán, chỉ thấy hai chân nàng vừa kẹp, con ngựa nhảy lên lướt qua làn vây.
Nàng nhìn chuẩn một loạt bia trong đó, kéo cung bắn ra, tiễn mạnh mà hữu lực bay ra, lưu loát đâm vào hồng tâm.
Thiếu nữ sau khi hoàn thành một loạt động tác khiến người tán thưởng, cưỡi ngựa hướng về phía họ.
Nàng đi tới càng gần, hai người rốt cục có thể thấy rõ tướng mạo của nàng.
Nàng mặc trang phục kỵ sĩ nhẹ nhàng vừa vặn, tư thế oai hùng hiên ngang, hình thể kiện mỹ đầy đặn, diện mạo của nàng cùng loại nữ tử mày dài mắt to hoàn toàn bất đồng, lưỡng đạo mày kiếm phi dương nhập tấn, đôi mắt không tính là lớn, chính là sáng ngời hữu thần, lóe quang mang trong vắt.
Lôi Thế Hiên nhìn nàng, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cảm giác quen thuộc.
Ba ba ba
Bên sân vang lên tiếng vỗ tay — không biết từ khi nào, đã có vài người tụ tập ở đâu đó.
Dẫn đầu chính là đương kim Hoàng hậu nương nương, Tử Văn công chúa ở bên cạnh bà, phía sau là một nam tử trung niên khuôn mặt hòa ái, chung quanh ông ta còn có vài cung nữ thị tòng.
Lôi Thế Hiên cùng Tiêu Dục Kỳ đều cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Thiếu nữ xuống ngựa trước mặt Lôi Thế Hiên, cúi người.
“Tiểu nữ tử Thương Vũ Trữ, khấu kiến Thái tử điện hạ”.
Ánh mắt Lôi Thế Hiên trở lại trên người nàng, hắn cũng đi xuống, Tiêu Dục Kỳ cùng theo xuống ngựa.
Hắn đỡ nàng đứng lên, thiếu nữ ngẩng đầu cùng hắn đối vọng.
“Ngươi là…Vũ Trữ? Thương Vũ Trữ?” Trong giọng nói Lôi Thế Hiên có bất khả trí tín.
“Không thể tưởng được điện hạ còn nhớ rõ ta”. Thương Vũ Trữ ngượng ngùng cười.
Tiêu Dục Kỳ ở một bên nhìn họ, đáy lòng tràn ngập nghi hoặc cùng kinh ngạc.
Đám Hoàng hậu đi tới.
Ba người đồng thời hành lễ.
“Hoàng nhi”. Hoàng hậu mỉm cười phe phẩy quạt, nhất phái phong thái rạng rỡ.
Bà hài lòng nhìn Lôi Thế Hiên và Thương Vũ Trữ, Hoàng thái tử âm nhu kiều diễm cùng Thương tiểu thư mạnh mẽ đứng chung một chỗ, cảm giác cũng là phi thường xứng đôi.
Bà lại không dấu vết mà đánh giá Tiêu Dục Kỳ, hiện tại bà cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì Lôi Thế Hiên lại bị y thân là nam nhân hấp dẫn. Tiêu Dục Kỳ mặc kệ là khí chất hay vẻ bề ngoài, đều cùng Thương Vũ Trữ có chỗ tương tự, hai người cùng là loại hình hàm hậu thành thật, hơn nữa họ đều thích tập võ. Trách không được sau khi Thương Vũ Trữ ly khai, Lôi Thế Hiên lại tìm tới y, nguyên lai chính là tác dụng gửi gắm tình cảm.
Việc này bà yên tâm, Lôi Thế Hiên trong lòng thích vốn dĩ chính là Thương Vũ Trữ, lúc trước hẳn là chẳng qua lấy Tiêu Dục Kỳ làm đại thế phẩm mà thôi, hiện tại ‘chính chủ nhi’ xuất hiện, còn sợ Lôi Thế Hiên sẽ nghĩ không thoáng sao?
Chỉ cần một chút thời gian, làm hắn để ý tình cảm của mình, có thể thúc đẩy một đôi nhân duyên tốt…
Nghĩ vậy, Hoàng hậu càng thêm đắc ý vạn phần.
“Vị Vũ Trữ cô nương này, các ngươi lúc nhỏ cùng nhau chơi đùa, còn nhớ rõ không?” Bà hỏi.
Trong lòng Lôi Thế Hiên dường như cũng suy tư về một việc, hắn gật đầu, nhìn về phía Thương Vũ Trữ, người kia khuôn mặt hồng hồng mà nhìn lại hắn, thẹn thùng chuyển mắt.
Tiếu ý bên miệng Hoàng hậu càng đậm, bà bảo nam tử trung niên phía sau tiến lên, giới thiệu:
“Vị này chính là phụ thân Vũ Trữ, Thương đại nhân”.
“Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ.” Nam tử chắp tay nói.
“Thương đại nhân hảo”. Lôi Thế Hiên đáp lễ.
“Cả nhà Thương đại nhân mấy ngày trước vừa vặn trở về thăm người thân, nghe nói Thương lão (chỉ tổ phụ Vũ Trữ) nhậm chức Hi Lê quốc sứ giả hơn mười năm, Thương đại nhân chắc hẳn đối với phong thổ nhân tình quốc ngoại cũng rất có kiến giải. Vì thế bản cung chiêu đãi họ tiến cung du ngoạn, hảo hảo giới thiệu cho bản cung một chút”.
Hoàng hậu khách sáo nói hết một loạt lời xã giao, cũng cho thấy nguyên nhân Thương thị phụ nữ (cha và con gái ^^) xuất hiện ở đây.
“Hoàng hậu quá khách khí rồi, có thể được mời tiến cung là quang vinh của vi thần”. Thương đại nhân cười nói.
“Bản cung nghe nói Vũ Trữ cô nương luyện được một thân hảo kỵ thuật, hơn nữa tiễn pháp cũng lợi hại, cho nên nổi hưng trí bảo nàng biểu diễn một chút, Hoàng nhi, không làm phiền đến các ngươi chứ?” Hoàng hậu tiếp tục nói.
“Không có, tiễn pháp Vũ Trữ cô nương quả thực xuất sắc”. Lôi Thế Hiên nói.
“Thái tử điện hạ quá khen”. Thương Vũ Trữ khiêm tốn đỏ mặt, thấp giọng nói.
Lôi Thế Hiên không đáp lời, hôm nay hắn tựa hồ so với dĩ vãng trầm mặc hơn, từ lúc Thương Vũ Trữ xuất hiện, hắn cũng không lúc nào nhìn đến nàng, lại cúi đầu.
“Hoàng nhi”. Hoàng hậu khẽ gọi.
“Vâng”. Lôi Thế Hiên hoàn hồn.
“Nếu ngươi có rảnh, thì bồi Thương đại nhân họ, thuận tiện cùng Vũ Trữ ôn lại chuyện xưa cũng tốt”. Bà nói mà có dụng ý khác.
“Được, nhi thần hiểu”. Lôi Thế Hiên rất thẳng thắn đáp ứng.
Hoàng hậu trong lòng vui mừng trở lại, Thế Hiên tiểu tử này bình thường hay cùng bà đối nghịch, không thể tưởng được hiện tại thuận theo như vậy, xem ra lần này tìm Thương Vũ Trữ thật sự là đúng rồi.
Đoàn người trò chuyện ly khai mã tràng, đi tham quan nơi khác của hoàng cung. Trong lúc Hoàng hậu tận lực an bài Lôi Thế Hiên và Thương Vũ Trữ cùng nhau đi, đề tài mọi người đàm luận cũng xoay quanh hai người, không khí dung hợp hài hòa.
Tiêu Dục Kỳ cùng cung nữ thị tòng khác đi theo phía sau họ, cảm thấy được mình bị một khối tiểu thiên địa hòa nhạc cách ly ở bên ngoài, giờ phút này mới phát hiện, khoảng cách giữa Lôi Thế Hiên và y là xa xôi như vậy…
Chú thích:
() Một câu trong bài Thanh thanh mạn của Lý Thanh Chiếu.
声声慢
寻寻觅觅,冷冷清清,凄凄惨惨戚戚。
乍暖还寒时候,最难将息。
三杯两盏淡酒,怎敌他、晚来风急?
雁过也,正伤心,却是旧时相识。
满地黄花堆积。憔悴损,如今有谁堪摘?
守著窗儿, 独自怎生得黑?
梧桐更兼细雨,到黄昏、点点滴滴。
者次第,怎一个、愁字了得!
Phiên âm: Thanh Thanh Mạn
Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích.
Sạ noãn hoàn hàn thời hậu, tối nan tương tức
Tam bôi lưỡng trản đạm tửu, chẩm địch tha, vãn lai phong cấp?
Nhạn quá dã, chính thương tâm, khước thị cựu thì tương thức
Mãn địa hoàng hoa đôi tích, tiều tuỵ tổn, như kim hữu thuỳ kham trích?
Thủ chước song nhi, độc tự chẩm sinh đắc hắc?
Ngô đồng cánh khiêm tế vũ, đáo hoàng hôn, điểm điểm tích tích.
Giả thứ đệ, chẩm nhất cá sầu tự liễu đắc?
Dịch từ: Điệu Thanh thanh mạn
Lần lần, giở giở, lạnh lạnh lùng lùng, cảm cảm thương thương nhớ nhớ
Thời tiết ấm lên lại rét, càng thêm khó ở.
Rượu nhạt uống đôi ba chén, sao chống nổi chiều về gió dữ?
Nhạn bay qua, đang đau lòng, lại đúng bạn quen biết cũ.
Chồng chất hoa vàng khắp chỗ, buồn bực nỗi, giờ đây còn ai bẻ nữa.
Đen kịt nhường kia, một mình giữ bên cửa sổ?
Cây ngô đồng gặp mưa bay, buổi hoàng hôn thánh thót giọt nhỏ.
Nối tiếp vậy, ghê gớm sao, sầu kia một chữ!
Dịch giả: Nguyễn Xuân Tảo
Lý Thanh Chiếu – 李清照( – mất khoảng năm ) là nữ từ nhân Nam Tống. Bà hiệu là Dị An cư sĩ – 易安居士, người đất Chương Khâu – Tề Châu (nay thuộc Sơn Đông). Cha của bà, Lý Cách Phi – 李格非, là một học giả nổi tiếng đương thời, chồng của bà, Triệu Minh Thành – 赵明诚, là một nhà khảo chứng kim thạch học nổi tiếng. Lúc đầu, bà cùng chồng chuyên tâm vào nghiên cứu, sưu tập, chỉnh lý Thư hoạ, kim thạch. Khi quân Kim phá Bắc Tống, bà lưu lạc về phương Nam, chồng lại bệnh chết, để lại bà cô độc, bơ vơ. Chính vì vậy sáng tác từ của bà gồm giai đoạn: giai đoạn đầu thư nhàn, thoát tục giai đoạn thứ hai ngậm ngùi, than thở cho thân thế của mình, mang nhiều tính hoài niệm Trung Nguyên. Xét về hình thức, bà thường dùng thủ pháp miêu tả trực tiếp, ngôn ngữ thanh tú, mỹ lệ. Luận về từ bà thường nhấn mạnh vào vận luật, chú trọng sự điển nhã, tình cảm, đề xướng Từ trở thành một loại hình văn học riêng biệt, phản đối việc dùng thi pháp để làm Từ. Bà cũng đồng thời là một nhà thơ nhưng sáng tác về thể loại này không còn nhiều, chủ yếu hướng vào đề tài vịnh sử, lời lẽ khẳng khái, không giống phong cách trong Từ của bà. Các sáng tác của bà như: “Dị An cư sĩ văn tập – 易安居士文集”, “Dị An từ – 易安词” đã thất truyền, người đời sau thu thập lại soạn thành cuốn “Sấu Ngọc từ – 漱玉词”. Tới nay có cuốn “Lý Thanh Chiếu tập hiệu chú