Họ dừng lại trước một trướng mạc lớn, trước cửa trướng có hai binh lính phòng thủ, Tiêu Dục Kỳ biết đây nhất định là trướng mạc của phụ thân.
Sau khi binh lính đi vào thông báo, trở ra đối Tiêu Dục Kỳ nói:
“Tướng quân thỉnh ngài tiến vào”.
“Đa tạ”. Tiêu Dục Kỳ đáp lời, lập tức vội vã đi vào.
Trong trướng ngồi ba người, ở giữa là Tiêu Chấn Hải.
“Dục Kỳ, ngươi tới rồi?”
“Ách…” Tiêu Dục Kỳ ngạc nhiên nhìn phụ thân ngồi xếp bằng ở kháng thượng (), ông mặt mày hồng hào mang theo nét tươi vui, xem ra tinh thần rất tốt. (mún cắn lão này wé! cạp cạp)
“Cha… Người không phải bị thương sao?” Điều đầu tiên Tiêu Dục Kỳ thắc mắc chính là cái này.
“Phải a, bả vai trúng tiễn, bị chút thương tích ngoài da, hiện tại đã không có việc gì”. Tiêu Chấn Hải cười ha ha trả lời.
“Nhưng…Nhưng không phải nói người trúng tiễn ngã ngựa sao?” Tiêu Dục Kỳ lắp bắp hỏi.
“Ai nói?” Tiêu Chấn Hải nhíu mày nói: “Ta bất quá là bả vai thủng chút da, hơn nữa lão phu cưỡi ngựa giỏi như vậy, làm sao lại dễ dàng ngã ngựa?”
Một hôi y (áo xám) thanh niên bên cạnh phe phẩy quạt lông cười nói tiếp:
“Có thể là tiểu binh này thổi phồng rồi”. (Ta hận ta hận a! Nỡ lòng nào chia lìa đôi trẻ vì tên tiểu binh cùi bắp >”