Tiêu Dục Kỳ hít sâu mấy hơi, đối mặt Lôi Thế Hiên cởi xiêm y ra.
“Ngươi…”
Lôi Thế Hiên phản ứng cực nhanh quay mặt đi, không nhìn tới thân thể nữ tử trắng như tuyết kia.
“Thế Hiên…Ôm ta…” Tiêu Dục Kỳ run giọng cầu xin.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Lôi Thế Hiên rống giận xoay người sang chỗ khác, Tiêu Dục Kỳ từ phía sau ôm lấy hắn.
“Cầu ngươi ôm ta…”
“Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?” Lôi Thế Hiên giữ tay y lại, người sau chưa từ bỏ ý định lại lần nữa ôm tới.
“Ta biết! Ta muốn vì ngươi sinh hài tử!” Tiêu Dục Kỳ kêu to.
“Cái gì?” Lôi Thế Hiên cuối cùng nhịn không được nhìn thẳng vào y.
“Ta muốn cùng ngươi sinh hài tử! Ta muốn dùng thân thể này vì ngươi sinh hài tử!” Tiêu Dục Kỳ siết chặt lấy hắn.
“Ngươi muốn ta ôm người khác?!” Lôi Thế Hiên không khỏi kéo cao âm cuối.
“Đối với ngươi là Dục Kỳ a…”
“Thân thể này không phải của ngươi!”
“Có liên quan gì chứ? Ta vẫn là ta a!”
Tiêu Dục Kỳ dứt lời, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng.
Lôi Thế Hiên cắn răng đẩy y ra.
“Tránh ra!”
“Thế hiên…” Tiêu Dục Kỳ kinh ngạc nhìn hắn. (tội Kỳ ca wá “.”)
“Ngươi không phải Dục Kỳ!” Lôi Thế Hiên rống lên.
Tiêu Dục Kỳ ủy khuất cắn môi dưới, Lôi Thế Hiên nói:
“Cho dù linh hồn là ngươi…Nhưng muốn ta ôm thân thể thuộc về người khác này, làm không được!” (Hiên ca thật vĩ đại .)
Tiêu Dục Kỳ không thể tưởng được hắn vì mình mà thủ thân như ngọc như vậy, thế nhưng, vì cái gì hắn không rõ nỗi khổ tâm của mình…Y vừa cảm động vừa ảo não.
Tiêu Dục Kỳ ngồi xuống, rơi lệ.
“Dục Kỳ?”
“Ta muốn vì ngươi sinh hài tử…” Hắn ám ách địa nói, “Ta muốn vì ngươi lưu hậu đại…”
Lôi Thế Hiên kéo y đứng lên, ôm vào lòng. (ế, mới bảo ko ôm ngừi khác >”