Ngựa hành tẩu mấy khắc chung, đi tới rừng cây bên ngoài mã tràng. Nơi này cũng trong phạm vi hoàng cung, nhưng bởi vì là chỗ hẻo lánh, bình thường đều ít có vết chân tới.
Lôi Thế Hiên dựa vào trí nhớ giá mã giữa cây cối rậm rạp tả xuyên hữu đột, Tiêu Dục Kỳ theo sát sau đó. Vó ngựa dẫm trên lá rụng phát ra tiếng vang tốc tốc, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng bay qua vài con sơn điểu, cũng truyền đến tiếng kêu bén nhọn lảnh lót của chúng.
Sau khi vượt qua mấy hàng khoan diệp thụ cao lớn, bọn họ rốt cuộc tới nơi — trước một gốc cây dong thụ dị thường cao lớn cổ xưa.
Dong thụ này cành lá rậm rạp tươi tốt, chiều rộng thân cây ít nhất năm người mới có thể vây quanh, vô số cành nhánh từ ngọn vây vươn ra, hình thành một cái thiên nhiên đại tán (dù).
Giữa cành lá rậm rạp, có thể mơ hồ nhìn thấy một gian thụ ốc đặc biệt xinh xắn.
Lôi Thế Hiên dừng dưới tàng cây, hắn không vội xuống ngựa, chỉ là nhàn nhã ngẩng đầu nhìn lên thụ ốc phía trên.
“Đã lâu không tới đây, không biết có tiểu điểu vào làm tổ hay không.” Hắn cười nói.
“Không thể nào… Lần trước cửa sổ đều đóng kín lắm.” Tiêu Dục Kỳ vừa nói, ở phía sau hắn xuống ngựa, kéo ngựa đi tới bên cạnh hắn.
Lôi Thế Hiên mỉm cười với y, hết sức tự nhiên mà ôm lấy y, Tiêu Dục Kỳ dễ dàng ôm hắn xuống ngựa.
“Ngươi khí lực càng lúc càng lớn…” Lôi Thế Hiên nhăn mặt nhăn mũi, tựa lên người hắn.
“Là điện hạ ngài không nặng”. Tiêu Dục Kỳ lắc đầu nói.
Tiêu Dục Kỳ để hắn đứng vững, chính y dắt ngựa của hai người đến một gốc cây nhỏ bên cạnh, cột chắc dây cương.
Lôi Thế Hiên ngồi trên rễ dong thụ nhô ra mặt đất, nhìn y không chuyển mắt.
Tiêu Dục Kỳ làm tốt công tác này xong, trở lại bên cạnh hắn.
“Phải… Đi lên sao?” Y lúng ta lúng túng hỏi.
Lôi Thế Hiên gật gật đầu, đứng lên đi đến bên một phía khác của dong thụ, một loạt dây thừng từ thụ ốc buông xuống.
Hắn quay đầu nhìn Tiêu Dục Kỳ, sau khi xác định y đã cùng qua đây, mới yên tâm mà leo lên trên. Tiêu Dục Kỳ ở dưới chuẩn bị hảo bảo hộ hắn.
Cuối cùng, Lôi Thế Hiên thuận lợi lên tới trên thụ ốc, hắn mở cửa gỗ ra, sau đó xoay người thúc giục Tiêu Dục Kỳ.
“Đi lên”.
“Được”. Tiêu Dục Kỳ đáp lại xong, nhanh nhẹn mà bám vào dây thừng, rất nhanh cũng lên tới.
Lên đến ngọn cây, y vừa mới dừng bước, đã bị nhân nhi nhanh nhẹn gấp rút kéo đi vào.
“Điện hạ…” Y khẽ gọi, bỗng nhiên bị lôi vào trong nhà khiến cho y nhất thời trọng tâm bất ổn, thiếu chút nữa áp trụ đối phương.
Lôi Thế Hiên đã chủ động ngồi trên nhuyễn mao thảm lót sàn, hắn để Tiêu Dục Kỳ nằm sấp trên người mình.
Hắn ôm quanh cổ Tiêu Dục Kỳ, càng không ngừng hôn lên đỉnh đầu y.
Loại sự tình này họ không phải là lần đầu tiên làm, thụ ốc này chính là vì để che tai mắt mà dựng nên.
Lúc Lôi Thế Hiên đề xuất muốn tới nơi này, Tiêu Dục Kỳ cũng đã biết phải phát sinh cái gì.
Chỉ là, khi Lôi Thế Hiên bắt đầu cởi y vật hai người ra —
“Điện hạ… Ta…” Tiêu Dục Kỳ cầm tay hắn, dục nghênh hoàn cự ().
() muốn đón nhận nhưng còn kháng cự. Đây cũng là xu thế chung của các pé thụ nhỉ?! ^^
Lôi Thế Hiên mở cái miệng nhỏ hồng nhuận, nói:
“Ta nói rồi, ‘lúc này’ phải kêu tên của ta.”
“Không phải vấn đề này…” Tiêu Dục Kỳ luống cuống.
Lôi Thế Hiên xấu xa cười.
“Ai, ta đã biết… Ngươi là thẹn thùng thôi…”
“Ta…” Tiêu Dục Kỳ đang muốn nói gì, đã bị Lôi Thế Hiên xoay người đặt ở dưới, đối phương không chút nào ngại ngùng mà ngồi vắt qua trên người y.
“Không cần sợ…Hết thảy để ta…” Lôi Thế Hiên quyến rũ liếm môi nói, hai tay bắt đầu cởi bỏ dây lưng Tiêu Dục Kỳ.
Vạt áo Tiêu Dục Kỳ bị kéo xuống nửa thân trần trụi, nằm trên thảm mặc cho người làm thịt, y nuốt nước miếng, căng thẳng chờ đợi chuyện kế tiếp Lôi Thế Hiên muốn làm.
Lôi Thế Hiên kéo ra dục vọng đối phương đã lộ trạng thái bán cương, cúi đầu…
Trước dùng đầu lưỡi liếm lộng qua lại ở đỉnh, sau đó từ gốc bắt đầu liếm lên trên, đợi cho tất cả đều đã ươn ướt, bắt đầu chậm rãi bỏ vào trong miệng, tay cũng không thể nhàn rỗi, nếu không thì đè ép hai khỏa tiểu cầu đáng yêu kia một chút.
“Ân… Ân…” Tiêu Dục Kỳ hanh, nơi tối mẫn cảm trên thân thể được liếm lộng mút tuyệt vời, y khó nhịn vặn vẹo.
Lôi Thế Hiên ghé vào giữa hai chân y, co miệng lại một chút mà nuốt vào nhả ra nam căn của y. Mỗi khi đầu đỉnh ra đến bên miệng, đầu lưỡi hắn linh hoạt liền chuyển động vài cái liếm trên lỗ nhỏ kia, hai mắt phủ kín hơi nước lại nhìn chăm chú vào phản ứng của đối phương.
“Hô… Hô… Hô…” Lưng Tiêu Dục Kỳ căng lên, hô hấp càng ngày càng cấp tốc.
Cảm thấy sinh vật trong miệng đã ngạnh không sai biệt lắm, Lôi Thế Hiên đứng dậy nhả ra.
“Chúng ta phải cùng ra…” Hắn nói như vậy, sau đó kéo quần mình xuống.
Cự vật thẳng cứng trắng như tuyết hiện ra trước mắt Tiêu Dục Kỳ, y dường như theo bản năng hé miệng, để đối phương nắm vật kia đưa vào.
Miệng đã sớm quen thuộc quá trình này, không cần tốn quá nhiều thời gian liền đem ngạnh bổng toàn bộ hàm nhập.
“A…” Toàn bộ hạ thể Lôi Thế Hiên đặt ở trên đầu Tiêu Dục Kỳ, hắn ngửa đầu, lắc lư cái mông kéo nam căn, ở trong khoang miệng y vừa chặt vừa ẩm ướt trừu tống.
Từ khi nào thì bắt đầu, chính mình đối với loại hành vi xấu hổ này trở nên thuần thục như vậy chứ… Tiêu Dục Kỳ hoảng hốt mà làm môi lưỡi vận động, dưới tình huống hạ thân mình còn cương, tâm hồn bay đến xa xôi hai năm trước —
Phòng yến hội Hoàng cung đang cử hành vãn hội (tiệc tối) long trọng, hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của Hoàng thái tử, cả triều văn võ tề tụ đầy phòng vì hắn chúc mừng.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi ở trên chủ trì, mà nay đã muộn, nhân vật chính — Thái tử gia tuấn mỹ vô song, thì ngồi bên trái y.
Yến hội đã tiến hành một nửa, hiện tại mọi người bận bịu kính rượu hàn huyên, vì không để khung cảnh lạnh lẽo buồn tẻ tiếp diễn, giữa đại đường tiếp tục có ca nữ vũ nương biểu diễn, cổ nhạc thanh cũng không gián đoạn.
“Dục Kỳ… Ta choáng váng đầu…” Nhân nhi ngồi ở phía trước đột nhiên yếu ớt mà ngả về phía sau.
Tiêu Dục Kỳ vốn là giống như đầu gỗ đứng ở sau hắn kích động đỡ lấy hắn.
“Điện hạ, ngài làm sao vậy?” Tiêu Dục Kỳ lo lắng hỏi.
“Ta thật không thoải mái nga…” Lôi Thế Hiên rúc vào trong ngực y, Tiêu Dục Kỳ thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng.
“Có phải hay không… Uống nhiều quá?” Y hỏi.
Lôi Thế Hiên cả người giống như bạch tuộc dính vào trên người tiểu thị vệ của hắn, hai mắt hắn phóng mị, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi không ngừng làm nũng nói:
“Ta hảo khó chịu, hảo khổ… Thân thể thực nóng nga…”
Đối mặt vưu vật (báu vật) như vậy, Tiêu Dục Kỳ có điểm không chống đỡ nổi. Hắn trở thành thị vệ Thái tử đã hơn một tháng, vẫn là không hiểu cảm tưởng của hắn đối với mình, đối phương thân là thiên chi kiều tử, lại ưa thích lại kề cận người bình thường không có gì đặc sắc như y, thường xuyên lấy ánh mắt dẫn dụ như có như không nhìn y, khiến y tê dại đến mức hôn đầu chuyển hướng (), bất quá may mắn, mấy ngày nay hắn ngoại trừ đối với y ôm ôm ấp ấp ra, không còn làm ra loại hành vi ‘vượt rào’ lần trước…
() bất tỉnh mất phương hướng
Lại nói, Thái tử so với y chỉ nhỏ hơn bảy tháng, nhưng tâm tư cùng hài tử bằng tuổi hoàn toàn bất đồng, lúc thì cơ trí linh mẫn lúc thì lại nhõng nhẽo ngang ngược. Cũng không biết hắn rốt cuộc là thông minh hơn người hay đơn thuần điêu ngoa thành tính, nói tóm lại chính là làm cho người ta không thể nắm bắt.
“Dục Kỳ, ta muốn trở về phòng…” Mỹ nhân trong ngực y cọ xát nói.
Mặc dù còn không biết tính tình hắn, bất quá có thể khẳng định một điểm — Hoàng thái tử hoàn toàn là chúa làm nũng.
Tiêu Dục Kỳ theo lệnh hồi đáp:
“Vâng, tiểu nhân đây đưa ngài trở về.”
Sau khi bọn họ hướng Hoàng thượng thông báo, Tiêu Dục Kỳ dìu hắn ly khai.
Đi trong đăng hỏa sáng ngời trên hành lang không người, Lôi Thế Hiên thấp giọng kêu la:
“Ta đi không được…”
“A?” Tiêu Dục Kỳ dừng lại, hoang mang mà mở lớn miệng.
Lôi Thế Hiên bất mãn vì y trì độn, hắn quyệt miệng, hướng y vươn hai tay.
“Cõng ta.”
Hắn hạ lệnh.
“Ách? Nga, vâng”. Tiêu Dục Kỳ lúc này mới hiểu ý, vội khom người ngồi xổm xuống.
Lôi Thế Hiên cảm thấy mỹ mãn mà dựa vào.
Tiêu Dục Kỳ cõng hắn dễ dàng đứng lên, tiếp tục hướng tẩm cung Thái tử rảo bước. Toàn bộ khuôn mặt Lôi Thế Hiên vùi vào cổ y, nhắm mắt lại hấp thu ấm áp của y. Thịch, thịch, tiếng tim đập thanh thúy của đối phương cách tấm lưng rắn chắc truyền tới trước ngực hắn, giống như cùng hắn dung làm một thể, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng yên bình cùng tường hòa.
Làn gió đêm di nhân thổi vào hành lang, đưa tới từng làn hương hoa, bên ngoài hoa viên, trong bụi cỏ truyền đến tiếng dế kêu.
Nhân nhi trên lưng không nói một tiếng, Tiêu Dục Kỳ một trận hoài nghi hắn có phải hay không đang ngủ. Thẳng đến trở lại trong phòng ngủ —
“Điện hạ, đã tới rồi.” Tiêu Dục Kỳ đặt hắn lên giường.
“Ân…” Lôi Thế Hiên vẫn là ôm y, tựa trên ngực y.
Thái giám cung nữ đã nhanh tay lẹ mắt bưng đến nước ấm khăn mặt, đang muốn hầu hạ hắn, hắn lại vẫy lui bọn họ.
“Các ngươi đi xuống, để Dục Kỳ chiếu cố ta là được rồi.”
” Vâng, nô tài cáo lui.” Đầu lĩnh thái giám nghe lời mà dẫn dắt những người khác rời đi.
Tiêu Dục Kỳ tiếp nhận khăn mặt thái giám đưa, rất là khó xử, nhà y cũng là xuất thân giàu có, chính mình tuy rằng không phải thân kiều nhục quý đại thiếu gia, nhưng cũng chưa từng chiếu cố người say, còn thật không biết phải hành động như thế nào.
Lôi Thế Hiên nhìn nhìn vẻ mặt của y, tựa hồ có thể đoán được tâm tư y một chút, mở miệng chỉ thị y.
“Giúp ta cởi giày.” Hắn nửa nằm ở trên giường, vươn một đôi chân thon dài.
“Vâng.” Tiêu Dục Kỳ bỏ lại khăn mặt, quỳ một gối vì hắn cởi trường ngoa.
“Thoát ngoại y.”
“Vâng.”
“Để ta nằm xuống đi.”
“Vâng.”
“Làm ướt khăn mặt.”
“Vâng.”
Một khẩu lệnh một động tác, Tiêu Dục Kỳ hoàn toàn không có tự chủ, giống như một ngốc đầu nga (ngỗng) bị hắn vẫy xoay quanh.
Lôi Thế Hiên thì vừa bực mình vừa buồn cười, hắn còn chưa thấy qua thị tòng ngốc như vậy, bất quá bộ dáng y ngốc lăng lăng… Thật sự là đáng yêu cực kỳ.
“Tốt lắm, kế tiếp giúp ta lau mặt. Này không cần ta dạy đi?” Hắn cho ra thông cáo cuối cùng.
“Nga, vâng”.
Tiêu Dục Kỳ vắt khô khăn mặt, ngồi vào trên mép giường vì hắn lau sạch mặt. Lôi Thế Hiên từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ y phục vụ, Tiêu Dục Kỳ chỉ lo dùng sức quá mạnh tổn thương da thịt trơn bóng trong suốt của hắn, nín thở, có bao nhiêu ôn nhu liền dùng bấy nhiêu mà lau rửa.
Đợi sau khi công tác này hoàn thành, Tiêu Dục Kỳ lại không biết mình nên làm cái gì.
“Ngô… Ta muốn uống nước.” Lôi Thế Hiên cuối cùng vẫn là hảo tâm mà nhắc nhở y.
“Vâng!” Tiêu Dục Kỳ lập tức chạy vội đi rót nước.
Y cẩn thận bưng chén trà đi đến bên giường.
Lôi Thế Hiên ngồi xuống, nhuyễn nhuyễn nói:
“Uy ta…”
“Nga.” Tiêu Dục Kỳ đem cái chén đưa đến bên môi hắn, lại bị hắn đẩy ra.
Lôi Thế Hiên đối mặt nhãn thần bối rối của y, chỉ là kiều mỵ cười, sau đó đem ngón tay xanh miết đặt lên đôi môi có hơi mở ra của y, dụ hống:
“Dùng nơi này uy…”
“Gì?” Tiêu Dục Kỳ thiếu chút nữa làm đổ nước.
Lôi Thế Hiên hai tay vòng lên cổ y, nói:
“Nhanh lên một chút”.
Tiêu Dục Kỳ rất muốn làm theo lời hắn, nhưng thân thể nhất định làm trái đại não, kháng cự lại mệnh lệnh của ý thức.
Thấy y vẫn không nhúc nhích, Thái tử điện hạ mất hứng.
“Mau…” Hắn nói.
Tiêu Dục Kỳ vẫn là không nhúc nhích.
Lần đầu bị người minh trương mục đảm () cự tuyệt như vậy, hắn trong lòng cực kỳ mất hứng, nhưng mà hắn biết đối với Tiêu Dục Kỳ không thể dùng cường, hắn muốn y cam tâm tình nguyện khuất phục…
() công khai can đảm mà giương mắt
“Chẳng lẽ… Ngươi không thích hôn ta?” Lôi Thế Hiên bỗng nhiên sử xuất chính sách dụ dỗ, cắn môi nước mắt lưng tròng nói.
“A? Ta… Ta…” Tiêu Dục Kỳ ấp a ấp úng, nói phải cũng không được nói không phải lại càng không xong.
Lôi Thế Hiên biểu diễn kỹ xảo hạng nhất, trong mắt lệ châu bắt đầu đảo quanh.
“Ngươi chán ghét ta sao…Chán ghét đến ngay cả uy ta uống nước đều không muốn…” Hắn bi thương ưu sầu mà nói.
Tiêu Dục Kỳ tâm lập tức nhuyễn một nửa, liều mạng lắc đầu nói:
“Không có, ta như thế nào lại chán ghét ngươi…”
Lôi Thế Hiên vừa nghe lập tức mở đôi môi đỏ mọng.
“Vậy ngươi nhanh lên uy ta… Ta hảo khát nước nga…”
Tiêu Dục Kỳ đành phải bất chấp khó khăn hàm hạ một hơi nước, khoang miệng vừa tiếp xúc với nước trà ấm áp, liền đã quên phải uy hắn, thực tự nhiên mà nuốt xuống.
“Ngươi như thế nào chính mình uống?” Lôi Thế Hiên quở trách nói.
Nguyên là thể tích chén trà sẽ không lớn, này một hơi uống vào, nước cũng không thấy hơn phân nửa.
“Ta… Thực xin lỗi…” Tiêu Dục Kỳ mắc cỡ chết được, liều mạng gật đầu áy náy nói: “Vậy ta đi một lần nữa rót một chén lại đây…”
“Hừ! Không cần, ta muốn uống nước vừa rồi.” Hắn liền sửa nhu nhược vừa rồi, bá đạo nói.
“Thế nhưng…Thế nhưng nước đã bị ta uống xong đi…Ân…” Tiêu Dục Kỳ còn chưa nói hết, một cỗ nhiệt khí kéo tới, sau một khắc, bờ môi của y bị chặn lại.
Lôi Thế Hiên ghì chặt y không cho y né ra, hắn đem đầu lưỡi luồn vào miệng đối phương, tham lam hút mật dịch của y.
Tiêu Dục Kỳ bị hôn nhiệt tình như vậy, đầu oanh một tiếng, trống rỗng, hoàn toàn đã quên chống cự.
Lôi Thế Hiên vừa hôn vừa kéo y lên giường, đặt ở dưới thân, tay đi xuống tìm kiếm…
“A!” Tượng trưng nam tính yếu ớt của Tiêu Dục Kỳ bị hắn dùng lực kháp trụ, không khỏi la hoảng lên, đại não lập tức khôi phục thanh tỉnh.
Lôi Thế Hiên mặc kệ nhiều như vậy, tay cách lớp vải dệt xoa nắn.
Tiêu Dục Kỳ đẩy vai nhân nhi trên người mình ra, vừa vội vừa thẹn mà hô:
“Điện hạ! Không nên như vậy! Mau… Mau buông tay…”
“Vì cái gì? Như vậy không thoải mái sao?” Hắn gia tăng lực độ, giống như vô tội hỏi.
Dục vọng Tiêu Dục Kỳ dần dần biến ngạnh phát nhiệt, y ở trên gối lắc lắc đầu, cảm thụ vừa nan kham lại vừa khoái hoạt làm cho y mau khóc ra.
“Điện hạ… Cầu ngài… Cầu ngài không cần…” Y cầu xin.
Lôi Thế Hiên hôn hôn cái miệng của y, động tác trên tay không có giảm bớt mà nói:
“Loại sự tình này có cái gì hảo thẹn thùng? Ngươi đã làm ta cũng từng làm a”.
“Thế nhưng… Thế nhưng…” Tiêu Dục Kỳ nức nở, y là từng có tự an ủi, kia là thiên tính nam nhân, không có biện pháp. Nhưng mà bị người khác như thế này…Hơn nữa đối phương còn là Thái tử điện hạ, bảo y có thể nào không thẹn thùng.
“Ngoan… Đừng khóc… Ta sẽ làm cho ngươi càng thoải mái…” Lôi Thế Hiên ôn nhu an ủi, bắt đầu lột khố tử của y.
Được giải thoát từ trong trói buộc, tiểu đông tây (vật nhỏ mà ai cũng biết =)) nhảy ra, Lôi Thế Hiên một phen cầm, không chút do dự hàm tiến miệng.
Động tác hắn khiến Tiêu Dục Kỳ sợ tới mức cơ hồ cắn đầu lưỡi chính mình..
“Điện hạ… Điện hạ ngươi làm cái gì…”
“Làm cho ngươi thoải mái a…” Hắn giọng nói mơ hồ.
“Nha!” côn tht mẫn cảm bị hàm răng bén nhọn gặm trúng, Tiêu Dục Kỳ đau tới mức kêu lên.
Lôi Thế Hiên biết lộng đau y, vội vàng rời khỏi, hắn xoa nắn hàm dưới có điểm mỏi nhừ của mình, lẩm bẩm:
“Như thế nào khó như vậy? Trên sách nói rất dễ dàng a”.
“A…?” Tiêu Dục Kỳ thở phì phò, không rõ hắn chỉ cái gì.
Thân thể Lôi Thế Hiên lướt qua đỉnh đầu y, ở dưới gối đầu rút ra một quyển sách, mở ra xem xét.
“Ân… Nguyên lai là như vậy…Còn có thể như vậy mà… Hiểu được…” Hắn vừa nhìn vừa lầm bầm lầu bầu.
“Điện hạ…?” Tiêu Dục Kỳ không hiểu nội tình nhỏ giọng mở miệng.
“Dục Kỳ, chúng ta thử làm theo sách một chút.” Hắn đem sách mở ra cho y xem.
Tiêu Dục Kỳ sau khi thấy rõ mặt trên tranh minh hoạ lại lần nữa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch — cơ thể hai người nam nhân trần truồng đang dùng tư thế mập hợp, bên cạnh còn có văn tự giải thích kỹ càng tỉ mỉ, có thể nói đồ văn tịnh mạo (tranh & chữ giống nhau).
“Này… Này… Này…”
“Đến, thử một chút”. Lôi Thế Hiên cũng cởi khố tử chính mình, hắn để Tiêu Dục Kỳ nằm xuống một chút, bản thân bò đến vị trí trên đầu y.
Tiêu Dục Kỳ thật sự khóc ra, vì cái gì y phải làm loại chuyện xấu hổ này? Y khóc thút thít cự tuyệt:
“Ta không cần làm, ta… Ách…”
Kháng nghị không có hiệu quả, lại bị côn tht vừa ngạnh lại nhiệt không khỏi phân trần mà cắm vào cái miệng của y.
“A…Thật sự quá thoải mái…” Lôi Thế Hiên say mê nói, xoay mở cái mông làm cho vật cứng đi vào càng sâu, còn không quên ‘chỉ đạo’ y:
“Hấp chặt một chút, tránh răng nanh, dùng đầu lưỡi liếm…”
Tiêu Dục Kỳ một bên thút tha thút thít đáp, một bên bản năng nghe theo.
“Nga…Hảo bổng…Thật thoải mái…Vì cái gì ngươi vừa học đã…” Lôi Thế Hiên tán thưởng y, bản thân cũng cúi xuống, nuốt tiến dục vọng đối phương.
“Ân… Ân… A…”
Trong phòng xuân ý vô hạn, tràn ngập khí vị tình ái.
Bọn họ hấp dục vọng lẫn nhau, bởi vì hai người đều rất trúc trắc, không đến một khắc chung, liền cùng đạt tới cao trào, bắn ra trong miệng đối phương…
Kia là bọn hắn lần đầu tiên thân thể thân mật tiếp xúc, sau Lôi Thế Hiên nói với Tiêu Dục Kỳ, hắn là nhìn lén đông cung đồ (xuân hoạ) của Hoàng thúc, thấy rất kỳ lạ cho nên mới muốn cùng y thử một chút. (nghe nói Ngũ đệ đương kim Hoàng thượng cũng hảo nam sắc).
Từ đó về sau, hai người liền trầm mê loại hành vi này (chủ yếu là Thái tử điện hạ thích). Thỉnh thoảng trong sách viết ‘Thiết tha giao lưu’, đương nhiên dưới rất nhiều tình huống Tiêu Dục Kỳ đều là người bị ép buộc…Nhưng mà y không thể phủ nhận chính mình quả thật cũng thích thú.
Trên sách giới thiệu rất nhiều kỹ xảo phương pháp, tuy nhiên, bọn họ đến nay còn chưa làm được ‘Bước cuối cùng’… Lôi Thế Hiên dường như có ‘kế hoạch’ khác…