Ra về.
Tụi nó về thẳng nhà vì chuẩn bị cho buổi tối gặp mặt. Tụi nó ít khi phải nói chuyện trực tiếp như thế này, thường thì Rita là người ra mặt.
giờ, tại nhà hàng Feather.
người con gái đứng trước nhà hàng Feather. cô gái hớt hải chạy tới gần cô gái kia. người đó chính là tụi nó và người đang bị khiển trách vì tội tới muộn là Băng Hạ. Tụi nó cùng nhau bước vào trong nhà hàng sau khi Băng Hạ được nghe "cải lương" từ Lệ Xuân. Tụi nó đi đến phòng ăn V.I.P .
Hôm nay, tụi nó mặc đồ màu theo màu tượng trưng cho mỗi người. Lệ Xuân mặc áo màu trắng, váy màu hồng phấn, đeo mặt nạ màu hồng, tượng trưng cho nữ hoàng Kathy. Băng Hạ mặc áo màu trắng, áo màu xanh lam, đeo mặt nạ màu xanh lam, tượng trưng cho nữ hoàng Chorong. Nhã Lệ mặc áo sơ mi màu trắng kèm với váy xòe màu tím, tượng trưng cho nữ hoàng Sarah. Băng Tuyết mặc áo sơ mi trắng, quần đen, mặt nạ màu đen, tượng trưng cho nữ hoàng Sandy. Thiên Băng mặc áo màu xanh lá với quần màu trắng, mặt nạ màu ngọc bích, tượng trưng cho nữ hoàng Catherine.
Tại căn phòng V.I.P .
Cánh cửa phòng ăn mở ra, trước mặt tụi nó là chàng trai đều đeo mặt nạ màu đen, đều mặc đồ vest màu đen. Tụi nó chọn ghế ngồi đối diện với anh chàng kia.
- Chào Ngũ đại tỷ của bang D.O.H! - anh chàng bang phó nói.
- Chúng tôi cũng hân hạnh khi bang chủ và bang phó D.S cũng tới.- Kathy nói (cuộc gặp mặt này sử dụng tên của tụi nó ở thế giới ngầm.).
- Chuyện gì? - bang chủ lên tiếng.
- Bang anh đập phá bang của chúng tôi. - Chorong nói.
- Thiệt hại? - bang chủ nói.
- Hơn nửa số bàn ghế, đập hư cái loa, đập tan hết số ly với số chai rượu có tại hiện trường. - Sarah nhẹ nhàng nói.
- Được! Chúng tôi sẽ đền. - bang phó thứ nói.
- Không cần đền vì chúng tôi đã làm mất thủ hạ của các anh. Chúng tôi chỉ muốn nói cho các anh biết để các anh đừng để hiện tượng này tái diễn. - Kathy nói.
- Tôi muốn xem mặt các anh. - Sarah nói.
- Cô lấy quyền gì... - bang phó nói.
- Nữ hoàng thế giới ngầm. - Catherine chặn họng bang phó thứ .
- Tuân lệnh! - bang phó nói.
Thế là người con trai phải gỡ mặt nạ xuống. Tụi nó đơ nhất là Sarah vì người trước mặt chính là học sinh mới chuyển tới của lớp A. Nhưng độ đơ của tụi nó chỉ trong khoảng khắc rồi khuôn mặt quay lại như bình thường. Sau khi thấy tụi nó đã đảo mắt nhìn hết rồi thì lại đeo lại mặt nạ. người không ngờ rằng Ngũ đại tỷ chính là tụi nó. Bang chủ D.S chính là Hữu Trí, còn lại là bang phó.
- Được rồi! Chúng tôi mời các anh, nên các anh mau ăn đi! - Chorong nói.
- Cảm ơn! Các cô cũng ăn đi! - Hán Phong nói.
Tất cả cùng nhau ăn uống. Chẳng mấy chốc đã giờ, tụi nó đi về sau khi thanh toán hết số tiền đó. người con trai kia vẫn không nghi ngờ gì về tụi nó.
Tại nhà Lệ Xuân.
- Alô! - Rita bắt máy.
- Điều tra người tên Cao Kỳ. Mai phải có kết quả. - Lệ Xuân nói.
- Dạ! - Rita nói.
Lệ Xuân cúp máy rồi đi lên lầu. Lệ Xuân không đi ngủ ngay. Lệ Xuân ngồi trên giường nhìn cái móc khóa hình cỏ lá màu hồng.
- Cậu sống tốt chứ? - Lệ Xuân nhìn móc khóa.
Rồi Lệ Xuân cất đi và đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Tụi nó đi học như bình thường. Đến lớp, tụi nó tỏ ra như bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Cả lớp đang cố gắng quen dần với hình ảnh tụi nó học bài vì lúc trước chỉ cần nói đến học là tụi nó quẳng hết sách vở đi rồi.
Tiết đầu.
Cô giáo bước vào lớp. Sau khi chào giáo viên như mọi khi thì khảo bài.
- Ai xung phong? - cô giáo nói.
Cả lớp im re không tiếng động. Nhiều học sinh còn lấy quyển vở che mặt của mình.
- Cô mời em, Băng Hạ. - cô giáo nói.
Cả lớp ngạc nhiên quay đầu lại nhìn xuống cuối lớp. cánh tay giơ lên, mà cánh tay đều là tụi nó.
Băng Hạ vui vẻ bước lên bục giảng trả bài. Cả lớp chăm chăm nhìn Băng Hạ trả bài mà không tin rằng đây là Băng Hạ. Băng Hạ trả bài xong thì đi về chỗ và cô giáo bắt đầu viết vài chữ lên bảng vào bài mới.
Băng Hạ ném lên chỗ Nhã Lệ.
"Tao buồn ngủ quá!"- Băng Hạ.
"Ngủ đi rồi mày được vé xuống địa ngục."- Nhã Lệ.
"Bà cô chó chết, dám kêu tao lên bảng trả bài"- Băng Hạ.
"Giơ tay thì gọi thôi!"- Nhã Lệ.
"Tao ghét giả vờ lắm! Bao giờ bà chị Trang mới về?"- Băng Hạ.
"Hỏi tao, tao biết hỏi ai? Nói trước, tao không đủ gan làm việc này đâu!" - Nhã Lệ.
"Buzz"
Điện thoại Băng Hạ reo lên.
"Làm bẩn cảnh quan, mày muốn bị hốt về. Người gửi: Thiên Băng"
Băng Hạ muốn khóc mà không khóc nổi. Băng Hạ chỉ biết ngồi ngoan ngoãn viết bài.
Tiết .
Tụi nó vẫn ngoan ngoãn giơ tay lên khảo bài. Nhưng khi bắt đầu bài học tụi nó lại trở thành bộ dạng nằng nề. Cho đến khi ...
"Buzz"
Điện thoại Băng Hạ, Lệ Xuân, Nhã Lệ, Băng Tuyết cùng reo lên. Mở ra thấy cùng nội dung.
"Có người giúp. Người gửi: Thiên Băng."
"Chuyện gì. Người gửi: Băng Hạ."
"Giúp cái chi mô?. Người gửi: Lệ Xuân"
"Giúp cái gì vậy?. Người gửi: Nhã Lệ."
" Đương nhiên đuổi bà chị kia về rồi. Người gửi: Thiên Băng."
"Ai?. Người gửi: Băng Tuyết."
"Anh Minh Quang. Người gửi: Thiên Băng"
"Yeahhhhhhh!. Người gửi: Băng Hạ."
"Bớt lên cơn. Không tao cho mày vào T đấy!. Người gửi: Lệ Xuân."
"Hả? Là sao?. Người gửi: Băng Hạ."
"Là cho mày vào trại tâm thần đó!. Người gửi: Nhã Lệ."
Băng Hạ liếc xéo Lệ Xuân. Còn Lệ Xuân quay sang cười rất tươi.
Chuông reo ra chơi, Lệ Xuân vội cất sách vở biến mất tiêu. Còn Băng Hạ treo bảng "truy nã" Lệ Xuân. Nhưng không hiểu Lệ Xuân chốn ở đâu mà kiếm mãi không thấy. Thế là Băng Hạ đi "phục vụ" cho "bé" bao tử.
Chuông vào lớp, Băng Hạ đi lên lớp và ngồi vào chỗ mình. Các tiết học diễn ra bình thường, tụi nó vẫn ngồi học bài yên lặng.
Ra về.
Vừa ra về, tụi nó vội vàng chạy ra khỏi lớp và lái xe đến nhà của Lệ Xuân.
Tại nhà Lệ Xuân.
- Alô? - đầu dây bắt máy.
- Tụi em đây. - Băng Hạ nói.
- Có chuyện gì? - người đầu dây nói.
- Anh giúp tụi em nha! Anh Minh Quang! Lệ Xuân nói.
- Anh sẽ cố gắng lôi kéo. - Minh Quang nói.
- Anh chỉ cần nói với người đó là SC cần giúp. - Thiên Băng nói.
- Hơi khó. - Minh Quang nói.
- Anh yên tâm, anh cứ nói đi. - Băng Tuyết nói.
- Ừ! Thôi anh cúp máy đi gặp người đó đây! - Minh Quang nói.
Tụi nó cúp máy. Như vậy là xong được nửa rồi, chỉ cần người đó đồng ý nữa là tụi nó được giải thoát rồi. Bây giờ tụi nó đang cầu nguyện để người đó đồng ý là được. Còn Băng Tuyết và Thiên Băng không lo việc đó vì chỉ cần không quá khả năng thì người đó đều đồng ý với bộ đôi SC nên không cần dài dòng, chỉ cần việc cần giúp và nói đó là việc SC nhờ.
Tại chỗ Minh Quang.
- Chuyện gì? - giọng nói con trai lạnh lùng.
- SC muốn nhờ việc. - Minh Quang nói.
- Nói! - người con trai đó nói.
- Họ muốn người gọi Arian trở về. - Minh Quang nói.
- Được! - nói rồi người con trai đó cúp máy.
Còn Minh Quang đau tim vì nói chuyện với người đó thì chỉ cần lỡ miệng thôi thì đã bị ám sát. Muốn nói chuyện bình thường với người đó chỉ có bộ đôi sát thủ nào đó nhưng không ai biết tên và mặt. Bây giờ, Minh Quang đang gọi điện báo với tụi nó.
- Alô! - Thiên Băng bắt máy.
- Xong rồi! Mai Đoan Trang sẽ về. - Minh Quang nói.
- Cảm ơn anh nhiều! - Thiên Băng nhẹ nhàng nói.
"Buzz"
Tiếng điện thoại của Băng Hạ, Lệ Xuân, Nhã Lệ và Băng Tuyết cùng reo lên.
"An toàn rồi!. Người gửi: Thiên Băng."
Tại nhà Băng Hạ.
- Yeahhhhhhhhh! - Băng Hạ nhảy lên vui sướng.
Bây giờ Băng Hạ cảm giác như trút được gánh nặng thấp thỏm lo sợ hằng ngày. Đêm nay Băng Hạ có thể yên tân ngủ.
Tại nhà Lệ Xuân.
- Chị ta về rồi! Chị ta về rồi! - Lệ Xuân vui mừng khi nghe thấy tin này.
Lệ Xuân vui sướng vì cô chưa muốn từ bỏ cái tự do của riêng mình. Cô mà bị bắt về coi như vĩnh biệt cái tự do này và lại vùi đầu vào việc công ty.
Tại nhà Nhã Lệ.
- Chị Trang về sao? Thành cồn rồi! - Nhã Lệ ngồi không yên trên giường của mình mà cứ nhún nhún.
Điều tuyệt vời nhất hiện giờ là không bị bắt về. Nếu là bắt về thì cô lại phải ở trong nhà mà chẳng cho đi đâu chán ngắt.
Tại nhà Băng Tuyết.
Nhận được tin nhắn, Băng Tuyết không động như những người khác. Tuy không biểu lộ ra bên ngoài nhưng nhìn mặt của cô cũng thấy cô đang rất vui mừng.
Nhà Đoan Trang.
- Trong đêm nay về ngay! - giọng con trai.
- Vâng! - Đoan Trang đi lên lầu.
Note: Hôn nay em hơi bận nên chỉ đăng tới đây thôi. Sory everyone.