Sáng hôm sau.
Tụi nó cùng nhau đến trường sớm hơn thường. Tụi nó ngồi trong lớp, Băng Hạ với Nhã Lệ nói chuyện còn Băng Tuyết và Lệ Xuân nằm ra bàn ngủ. Bỗng nhiên, Lâm Từ đi vào trong lớp rồi kéo Nhã Lệ ra ngoài. Băng Hạ gọi hai đứa kia dậy rồi cùng nhau lén đi theo. Đi mãi, đến gốc cây cổ thụ trong trường tụi nó liền núp trong bụi cây ngay phía sau Lâm Từ và Nhã Lệ.
- Cậu dẫn tớ ra đây làm gì? - Nhã Lệ bắt đầu hỏi.
- Ừm... Tớ có chuyện muốn nói với cậu. - Lâm Từ cúi mặt xuống nói.
- Cậu bị sao à? - Nhã Lệ hỏi.
- Không! Không! Tớ không sao! - Lâm Từ xua tay.
- Vậy có chuyện gì? - Nhã Lệ tò mò.
- À... Ờ... Ừm... - Lâm Từ gãi đầu.
- Sao? - Nhã Lệ lo lắng.
- Tớ... ừm... Tớ... thích... thích cậu! Cậu làm bạn gái tớ được không? - Lâm Từ nói, mặt đỏ lên như quả cà chua.
- Hả? - Nhã Lệ ngạc nhiên.
- Tớ nói là tớ thích... thích cậu. Nhưng không được cũng không sao đâu! - Lâm Từ cười
- Ừm... Thật ra... Tớ... tớ không ghét cậu. Nhưng hiện giờ tớ vẫn chưa nghĩ tới chuyện này. Nếu có thể, cậu có thể cho tớ thêm thời gian suy nghĩ được không? - Nhã Lệ ái ngại nói.
- Được! Cậu chỉ cần cho tớ cơ hội thì bao lâu cũng không sao! - Lâm Từ cười.
- Cảm ơn. - Nhã Lệ cười tươi.
Nhưng hai người không biết rằng đằng sau có ba người núp sau bụi cây. Thấy hết chuyện rồi nên ba người đang cố gắng chuồn về lớp. Vừa ra khỏi khu vực đó, ba người đi về lớp. Bỗng có người vỗ vai Lệ Xuân.
"Bộp!"
- Á! - Lệ Xuân quay người lại.
- Cậu sao vậy? - người đằng sau Lệ Xuân lo lắng hỏi.
- Hả? Không có sao đâu tiểu Kỳ. - Lệ Xuân vội cua tay.
- Cậu vừa làm chuyện xấu hả? - Cao Kỳ tra khảo Lệ Xuân.
- Không có! Không có đâu! - Lệ Xuân vội cúi đầu xuống.
- Tớ biết cậu làm chuyện xấu. Nhưng không sao! Tớ sẽ tự mình điều tra. - Cao Kỳ khoác vai Lệ Xuân.
- Tớ biết không cao bằng cậu rồi nên tớ không muốn lùn thêm đâu. - Lệ Xuân gạt tay Cao Kỳ ra.
Lệ Xuân quay người lại nhìn thì thấy mình bị đứa bạn thân bỏ rơi cách không thương tiếc. Lệ Xuân đi về lớp với Cao Kỳ.
- Hai con kia bỏ tao vậy hả? - Lệ Xuân vừa bước vào lớp liền hét.
- Tụi tao chỉ tạo không gian cho người thôi mà. - Băng Hạ ngây thơ nói.
- Tạo không gian? Tao không cần! - Lệ Xuân trừng mắt nhìn Băng Hạ.
- Không cần thì thôi! - Băng Hạ nhún vai.
Lệ Xuân đi về chỗ của mình ngồi. lúc sau, Nhã Lệ với Lâm Từ vào trong lớp. Băng Hạ ngồi khều khều Nhã Lệ nói gì đó. Ngay sau đó, Nhã Lệ liền tiến tới đánh Băng Hạ tới tấp còn Băng Hạ thì ôm bụng cười.
- Mày im đi nhá! - Nhã Lệ ngừng đánh rồi nói.
Nhã Lệ quay lên rồi ngồi xuống. Còn Băng Hạ ngồi cố nén cười. Lệ Xuân quay sang cố gặng hỏi Băng Hạ nhưng Băng Hạ chẳng nói gì.
Ra chơi.
- Băng Hạ! Mày nói tao nghe đi. - giọng Lệ Xuân nài nỉ.
- Không là không! - Băng Hạ nói.
Từ tiết đến giờ, Lệ Xuân cứ đi theo Băng Hạ để hỏi chuyện gì đó nhưng Băng Hạ nhất quyết từ chối. Băng Hạ đi xuống căn tin trường, Lệ Xuân cũng đi theo. Nhưng không may cho Lệ Xuân, Băng Hạ đã chen vào đám đông và đã cắt đuôi được Lệ Xuân. Lệ Xuân cố gắng chen vài để đi theo Băng Hạ nhưng không thành công. Sau đó, Lệ Xuân đành phải đi ra ngoài ngồi đợi Băng Hạ. Sau khi mua thức ăn, Băng Hạ cầm số đồ ăn khó khăn đi ra. Vừa mới thoát ra khỏi đám đông, Băng Hạ liền nhìn thấy Lệ Xuân. Nhưng thấy Lệ Xuân không để ý liền nhẹ nhàng đi ra khỏi căn tin. Bỗng, Băng Hạ bị kéo lại. Khi quay lại, Băng Hạ nhìn thấy khuôn mặt hiện lên chữ tò mò của Lệ Xuân. Lệ Xuân lôi Băng Hạ đi đến nơi khá vắng vẻ trong trường.
- Nói cho tao nghe đi! - Lệ Xuân nài nỉ.
- Tao nói không mà. - Băng Hạ nói.
- Nói đi! - Lệ Xuân tiếp tục nài nỉ.
- Không rảnh và cũng không muốn. - Băng Hạ nói rồi quay người đi thẳng.
Lệ Xuân bắt đầu bỏ cuộc. Còn Băng Hạ thì vừa đi vừa ăn hết số thức ăn mà cô mới mua. Băng Hạ đi dọc hành lang để về lớp học.
- Đúng là heo. - giọng con trai vang lên sau Băng Hạ.
Băng Hạ quay người lại. Khuôn mặt mà Băng Hạ chẳng muốn thấy tí nào lại xuất hiện ngay phía sau cô.
- Kệ tôi! - Băng Hạ nói rồi tiếp tục ăn.
- Ăn như heo! Có ngày cô mập như con heo nái đấy! - Hán Phong nói.
- Không phải chuyện của cậu. - Băng Hạ quay người chuẩn bị bước đi.
- Đúng là đồ con heo! - Hán Phong nói.
Băng Hạ nghe thấy Hán Phong nói câu đó khiến cho Băng Hạ tức giận. cuộc chiến nảy lửa diễn ra giữa hai người. Băng Hạ xử lí nhanh chóng số đồ ăn trên tay và cô tiến lại gần Hán Phong và cãi nhau. Cãi nhau cho đã xong rồi lại chuyển sang đánh nhau tới tấp và người khơi màn chính là Băng Hạ. Được phút, Quang Khánh và Khắc Duy bước tới và sau khi Khắc Duy ra mặt ngăn cản thì cuộc chiến tranh mới có thể chấm dứt.
Băng Hạ tức giận đi về lớp với bộ mặt đầy bụi, đầu tóc rối bù lên và bộ đồng phục bẩn. Băng Hạ đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt và chải lại tóc. Sau khi chải xong tóc, Băng Hạ đi ra ngoài và đi thẳng về lớp. Băng Hạ vừa mới bước vào lớp, Nhã Lệ ngạc nhiên nhìn Băng Hạ.
- Mày mới đánh trận về hả Băng Hạ? - Nhã Lệ nói với giọng có vẻ trêu đùa.
- Ừ! Chiến tranh lớn. - Băng Hạ thờ ơ đáp.
- Đồng phục bẩn rồi. Mày nên đi thay đi. - Nhã Lệ nói.
- Không mang theo lên lớp. - Băng Hạ ủ rũ nói.
- Cầm lấy và đi thay đi. - Nhã Lệ lôi ra trong cặp một bộ đồng phục mới đưa cho Băng Hạ.
- Cảm ơn! - Băng Hạ cầm lấy bộ đồng phục mà Nhã Lệ đưa.
Băng Hạ đi ra ngoài. lúc sau, Băng Hạ quay lại lớp, bộ đồng phục bẩn kia đã biến mất. Băng Hạ im lặng trở về phía mình ngồi. Đúng lúc Lệ Xuân trở về lớp, Lệ Xuân khá ngạc nhiên vì sự thay đổi thái độ nhanh như thời tiết vậy. Vừa mới rất vui vẻ với đống đồ ăn mà bây giờ lại im im như Băng Tuyết thứ .
- Con Băng Hạ sao vậy? - Lệ Xuân quay sang Băng Tuyết hỏi.
- Không biết! - Băng Tuyết trả lời, không thèm nhìn Lệ Xuân.
Lệ Xuân khều khều Cao Kỳ ngồi ngay phía trên.
- Con kia làm sao vậy? - Lệ Xuân nói rồi chỉ chỉ vào Băng Hạ.
- Ai biết. Vừa nãy Băng Hạ bước vào lớp, quần áo dính đầy bụi. Nhã Lệ đưa cho Băng Hạ bộ đồng phục mới rồi cô ta đi thay. Từ lúc vào lớp cô ta như vậy đó. - Cao Kỳ tường thuật lại - À! Mà sao cậu quan tâm cô ta hơn tớ vậy, tiểu Xuân?
- Nó là bạn thân của tớ. - Lệ Xuân nói.
- Không lẽ tớ không phải bạn thân cậu. - Cao Kỳ giả vờ giận dỗi.
- Cả hai đều là bạn thân của tớ mà. - Lệ Xuân cười.
- Ừm... Lệ Xuân! - Cao Kỳ nhìn Lệ Xuân.
- Sao? - Lệ Xuân thắc mắc.
- Cậu có thể cho tớ ăn nhờ ba bữa cơm ở nhà cậu trong mấy tháng này được không? - Cao Kỳ nhìn Lệ Xuân.
- Được! Cậu cứ việc vào nhà tớ ăn cơm. - Lệ Xuân cười.
- Cảm ơn nhiều! - Cao Kỳ vui vẻ quay lên trên.
Chuông reo vào lớp, thầy giáo bước vào trong lớp. Tiết học vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày.
Ra về.
- Tiểu Xuân! Chờ tớ về chung. - Cao Kỳ vội chạy theo Lệ Xuân khi thấy Lệ Xuân đi khá xa.
Lệ Xuân giảm tốc độ lại đợi Cao Kỳ chạy lại. Lệ Xuân với Cao Kỳ vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Băng Hạ với Nhã Lệ thấy khá lạ nên lén lút chạy theo sau. Còn Băng Tuyết lại chẳng có hứng thú với chuyện đời tư của ai cả nên cô đi về nhà.
Lệ Xuân và Cao Kỳ lấy xe rồi cùng nhau về nhà của Lệ Xuân. Băng Hạ và Nhã Lệ cũng đi theo sau. Tới nhà Lệ Xuân, Băng Hạ và Nhã Lệ đứng ở ngoài cổng rồi Băng Hạ lấy điện thoại ra chụp khi thấy Cao Kỳ bước vào nhà Lệ Xuân cùng với Lệ Xuân và cả hai cùng nhau đi về trước khi bị Lệ Xuân phát hiện.
Lệ Xuân cùng Cao Kỳ vào trong nhau vào trong nhà. Cao Kỳ ngồi ở ngoài phòng khách còn Lệ Xuân vào trong nhà bếp làm bữa trưa. phút sau Lệ Xuân mở cửa nhà bếp.
- Tiểu Kỳ! Cậu đi mua giùm tớ ít cà chua, thêm ít hành để tớ làm đồ ăn. Cảm ơn trước nha. - Lệ Xuân nói rồi bước vào trong nhà bếp và đóng cửa lại.
Cao Kỳ nghe xong liền đứng lên, đi ra ngoài và lấy xe đi đến siêu thị. Tới siêu thị, Cao Kỳ gửi xe rồi bước vào trong siêu thị. Cậu đi đến gian hàng bán rau quả và tìm thứ Lệ Xuân cần. Vì quên hỏi Lệ Xuân cần bao nhiêu nên cậu cứ lấy đại. Khi đi ra tính tiền, mọi người tròn mắt nhìn Cao Kỳ xách giỏ toàn cà chua với hành. Tính tiền xòn, cậu lái xe đi về nhà Lệ Xuân.
- Tiểu Xuân! Tớ mua về rồi. - Cao Kỳ nói lớn.
- Cảm ơn cậu. - Lệ Xuân ngạc nhiên nhìn hai cái túi Cao Kỳ cầm.
- Sao vậy? - Cao Kỳ nhìn thấy Lệ Xuân cứ nhìn chằm chằm vào hai túi Cao Kỳ đang cầm.
- Cậu tính vào rừng ở hay sao mà mua nhiều thế. Ăn chỗ này chắc cả tháng đấy! - Lệ Xuân nhìn chằm chằm vào hai túi Cao Kỳ đang cầm.
- Thảo nào người ta nhìn tớ như người ngoài hành tinh. - Cao Kỳ đưa cho Lệ Xuân hai cái túi.
Lệ Xuân cầm lấy cái túi rồi đi vào trong nhà bếp. Sau phút, Lệ Xuân bước ra ngoài gọi Cao Kỳ vào trong ăn cơm. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Ăn cong, Cao Kỳ giúp Lệ Xuân dọn dẹp chén dĩa rồi ra về. Còn Lệ Xuân sau khi tiễn Cao Kỳ liền lên phòng đi ngủ.
Tối, tại nhà Lệ Xuân.
"Reng! Reng! Reng!"
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Lệ Xuân thức giấc. Lệ Xuân mệt mỏi đi xuống lầu và cầm điện thoại lên nghe máy.
- Alô! - Lệ Xuân nói bằng giọng ngái ngủ.
- Xin lỗi tỉ vì đã muộn còn làm phiền nhưng có chuyện tỉ cần đến bar. - giọng Rita vang lên trong điện thoại.
- Ờ! - Lệ Xuân cúp máy rồi đi lên lầu.
Lệ Xuân vào phòng tắm để tắm rửa thay đồ rồi đi ra khỏi phòng. Lệ Xuân nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn. giờ. Không biết ó việc gì mà gọi trễ thế này. Lệ Xuân ra ngoài lấy mô tô chạy vụt nhanh trên đường đến bar Blood. Vừa bước vào, Lệ Xuân thấy bàn ghế lộn xộn, máu bắn tung tóe trên mặt đất. Lệ Xuân vội vàng đi nhanh xuống căn phòng bí mật. Lệ Xuân bước xuống căn phòng thì thấy Băng Hạ và Băng Tuyết mặt mày toàn máu, Nhã Lệ thì đang đi tắm vì cả người toàn máu. Lệ Xuân ngạc nhiên nhất là người ngồi đối diện Băng Tuyết. Lệ Xuân mong là cô không nhìn nhầm.
- Thiên Băng? Có chuyện gì sao? - Lệ Xuân ngạc nhiên.
- Đến muộn đấy! - Thiên Băng nhìn Lệ Xuân.
- Rita đâu? - Lệ Xuân ngó xung quanh.
- Dẫn mọi người đi khỏi đây rồi! - Băng Hạ đáp lại - Lại đây ngồi đi!
- Ngài nên nhanh lên! - người ngồi cạnh Thiên Băng nói.
- Không chết ngươi là được rồi. - Thiên Băng liếc tên ngồi bên cạnh cô.
lúc sau, Nhã Lệ bước ra khỏi phòng. Cô tiến lại gần chỗ tụi nó đang ngồi và ngồi vào cạnh Thiên Băng.
- Hiện giờ tao không nói chi tiết được. Băng Tuyết ngừng việc tìm thuốc và tập trung giúp tao. Tụi mày cầm lấy cái này. - Thiên Băng cầm ra món đồ khác nhau - Chúng giống vũ khí tụi mày hay dùng nhưng nó chỉ có tác dụng với vampire mà thôi. Tao chỉ giúp được tụi mày lần này, nhưng chúng còn tìm tụi mày nữa nên tao cần đưa tụi mày những thứ này. Giờ tao phải đi rồi. Thiên Minh! Đi!
Sau khi Thiên Băng nói tràng, cô và người con trai bên cạnh biến mất. người nhìn loại vũ khí trên bàn. Của Nhã Lệ là cây gậy, Băng Hạ là cây cung, Lệ Xuân là cây kiếm và Băng Tuyết là khẩu súng kèm theo vài hộp đạn. Băng Hạ cầm cây cung lên nhưng lại chẳng thấy tên để bắn. Băng Hạ khá ngạc nhiên. Bỗng, tờ giấy từ cây cung rơi xuống.
"Trong phòng mày. Đừng dùng lung tung mất công tao làm thêm."
Băng Hạ đọc tờ giấy và đoán chắc là tờ giấy Thiên Băng để lại cho cô. Tụi nó đứng lên và đi về. Đột nhiên, từ phía trên phát hiện tiếng động lớn.
"Rầm!"
Tụi nó nhanh chóng chạy lên trên. Vừa bước tới nơi phát ra tiếng động, tụi nó liền thấy Rita đang bị người tấn công, người đó nhếch nhác nhìn như thây ma vậy. Lệ Xuân không nghĩ nhiều liền cần cây kiếm chém mạnh vào tên đó. Tên đó hét lên tiếng rồi biến thành tro và biến mất.
- Không sao chứ? - Băng Hạ lo lắng chạy lại hỏi.
- Em không sao. - Rita mỉn nhìn tụi nó.
- Vũ khí Thiên Băng đưa đâu? - Băng Tuyết lại gần Rita.
- Nó đây. - Rita lấy ra trong người chiếc hộp kèm theo tờ giấy phía trên.
"Hộp Pandora. Bảo vệ cẩn thận."
Thiên Băng viết ngắn gọn vài chữ trên tờ giấy. Rita cũng ngạc nhiên khi nhận chiếc hộp, cũng vì nó mà vừa nãy cô bị tấn công. Tụi nó đọc những chữ trên chiếc hộp. Không hiểu chiếc hộp này có công lực như thế nào mà Thiên Băng lại giao cho Rita. Hiện giờ, việc đầu tiên là phải bào vệ Rita cùng chiếc hộp này.
- Rita! Mau về nhà rồi qua nhà tôi ngay. - Băng Tuyết ra lệnh cho Rita.
Rita khồn hiểu gì nhưng vẫn đi theo Băng Tuyết đi về nhà Rita. người kia cũng đi về nhà. Rita theo Băng Tuyết về nhà dọn đồ rồi chuyển đến nhà của Băng Tuyết. Đang mang hành lí xuống cầu thang thì Rita bị chắn bởi vampire cấp E.
- Giao chiếc hộp ra. - tên đó nói.
- Tránh ra! - Rita giữ chặt chiếc hộp.
- Giao chiếc hộp ra ta sẽ cho ngươi đi. - tên đó nói.
- Không được! - Rita nói.
- Và ta cũng không cho. - giọng Băng Tuyết vang lên sau tên đó.
"Pằng!"
Băng Tuyết không ngần ngại cho tên đó ăn viên đạn. Tên đó cũng chỉ hét lên tiếng rồi biến thành tro bụi. Băng Tuyết dẫn Rita nhanh chóng rời đi và đi đến nhà của mình. Tới nhà Băng Tuyết, Rita được Băng Tuyết sắp xếp cho căn phòng kế bên phòng cô. Băng Tuyết mệt mỏi trở về phòng mình. Băng Tuyết cởi áo khoác ra và cất đi. Bỗng nhiên, tờ giấy rơi ra khỏi áo khoác. Băng Tuyết cầm lên và mở ra, nét chữ của Thiên Băng.
"Tao cần mày kiếm người của dòng họ bị ám sát."
Băng Tuyết ngạc nhiên khi đọc tờ giấy. Chẳng phải dòng họ đó chết không còn ai hay sao. Không lẽ còn người sống, điều Băng Tuyết thấy khó tin. Cô được biết dòng họ đó bị ám sát và sau tin ấy, dòng họ đó bị xóa khỏi thế giới của vampire. Bây giờ, Thiên Băng lại muốn cô tìm người của dòng họ đó. Vậy cô phải tìm người đó ở đâu đây? Người đó cô chưa từng gặp qua làm sao có thể tìm? Trong đầu Băng Tuyết hiện ra hàng ngàn câu hỏi không có câu trả lời. Điều này khiến Băng Tuyết khá đau đầu. Băng Tuyết quyết định đi tắm để loại bỏ mùi tanh của máu dính khắp người. phút sau, Băng Tuyết bước ra khỏi phòng tắm. Cô lên nằm lên giường nhưng lại không ngủ được bởi những câu hỏi về người bí ẩn của dòng họ bị ám sát đó. Băng Tuyết phải đi lấy viên thuốc an thần cho dễ ngủ vì cô cần năng lượng để bước vào cuộc chiến của thế giới vampire, cuộc chiến mà cô lỡ vướng phải. Cô tiến lại giường và đi ngủ.