Editor: Vện
Đét một tiếng, cành liễu thay thước dạy đập một phát lên bảng phấn tạm thời.
Tấm giấy trắng dán lên ván gỗ làm bảng, miếng than củi thay phấn, Tiêu Ngự bắt đầu khai giảng khóa đầu tiên.
“Nếu chư vị đã đến làm học trò ta, ắt hẳn phải biết sở trường của ta là gì, cũng như nội dung học tập sắp tới của các ngươi.”
Hơn bốn mươi học trò trẻ tuổi ngồi dưới hai mặt nhìn nhau, không ai trả lời.
Nếu là y quán, dĩ nhiên là học cách chẩn mạch bốc thuốc rồi, còn có thể là cái gì nữa
Tiêu Ngự bất đắc dĩ than thầm, xem ra hơn bốn mươi người này đa phần không biết sở trường của hắn, chỉ biết tiền của hắn thôi.
Hắn cần trợ thủ đáng tin cậy, không biết phương thức giăng lưới rộng rãi này có thể tóm được bao nhiêu nhân tài hữu dụng.
Một thiếu niên giơ tay lên, lập tức trở thành tiêu điểm của bao nhiêu con mắt.
Thiếu niên dường như hơi ngại ngùng, e dè đứng dậy nói, “Ta biết sở trường của Phượng đại phu là ngoại khoa, có thể cấp cứu trị thương cho bệnh nhân.”
Thiếu niên này chính là Lục Dung Dung mặc nam trang đến lớp, nàng biết cũng vì Tiêu Ngự đã sử dụng phẫu thuật ngoại khoa chữa trị cho muội muội của nàng.
Có mấy người trong đám học trò nói thầm.
Ngoại khoa không phải là dương y sao
Đại phu ở thời đại này không muốn theo hướng dương y, dương y chẳng những không làm nở mày nở mặt mà còn dễ bị đâm đơn kiện.
Huống chi đại phu dương y còn phải gánh chịu nhiều tiếng xấu, nhiều người nhìn chẳng giống đại phu mà giống đồ tể hơn.
Tiêu Ngự gật đầu, cho Lục Dung Dung ngồi xuống, thấy rõ ràng mọi người đang giả bộ bất động thanh sắc nhưng thật ra biểu cảm vẫn lồ lộ ra đó, ý định giảng giải sơ lược về phẫu thuật ngoại khoa trước đó cũng vứt luôn.
Vẫn nên dùng biện pháp mạnh thôi, cứ đuổi hết đám mang ý đồ ăn chùa uống chùa đi trước cái đã.
Dựa vào cái danh Thế tử phi và chức vụ của Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự dễ dàng tạo quan hệ với bộ phận ngỗ tác của Đại Lý Tự. Sắp xếp cho từng nhóm học trò đến quan sát hiện trường khám nghiệm tử thi, nếu chống đỡ được mà không bỏ chạy thì có thể tiến hành giai đoạn huấn luyện tiếp theo.
Kết quả sau đó, cả lớp chỉ còn lại một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngồi trong phòng.
Và cả Bách Linh.
Hiện tại hắn đã là tướng chỉ huy dẫn theo hai nương tử quân(), chuyện này nhìn sao cũng không thấy được dấu hiện tương lai xán lạn…
()Nương tử quân: đội quân tóc dài.
Hai cô bé không biết chữ, Tiêu Ngự không vội dạy các nàng kiến thức chuyên môn, trước hết mời tiên sinh dạy chữ về phổ cập cho hai người.
Lúc Tiêu Ngự đang phát sầu, có hai người không tưởng tượng được lại xuất hiện trước mặt.
Người là do Tạ Cảnh Tu trực tiếp đưa đến Quảng An đường, Tiêu Ngự nhìn Tần lão đại phu và Tần tiểu đại phu một thân khốn đốn, quả thực không tin vào mắt mình nữa.
Tần lão đại phu thấy Tiêu Ngự cứ như dân chúng chịu đói chịu khổ gặp được hồng quân(), vừa kích động vừa mừng rỡ, kéo tay Tiêu Ngự nước mắt chảy ròng làm hắn sợ hết hồn.
()Hồng quân: Hồng quân công nông Trung Quốc.
Tần tiểu đại phu liền an ủi Tần lão đại phu, Tiêu Ngự gọi Bách Linh đến chăm sóc ông, hắn kéo Tạ Cảnh Tu qua một bên, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi… ngươi đã làm gì Sao bọn họ lại thành thế này”
“Ta có làm gì đâu.” Tạ thế tử vẻ mặt vô tội.
Tiêu Ngự thực sự lo là Tạ thế tử lên cơn tổng tài bá đạo, bởi vì nhìn hắn mấy ngày nay gấp rút muốn bồi dưỡng học trò, lại phát sầu vì thiếu trợ thủ nên bắt trói hai người họ đưa đến trước mặt hắn.
Sự thật chứng minh Tạ thế tử vẫn chưa bá đạo đến mức đó.
“Hai người bọn họ bị cuốn vào một vụ án cướp của giết người, hành lý bị cướp sạch còn bị bắt làm kẻ chịu tội thay, bắt vào Đại Lý Tự. Thẩm tra vụ án xong ta liền dẫn họ ra.” Tạ Cảnh Tu giải thích.
Đúng rồi, bởi vì Tạ thế tử vẫn luôn mang phong cách độc tài, hắn suýt quên kỳ thật Tạ thế tử còn là nhân viên công chức… Nhìn việc y phải làm mỗi ngày, chắc cũng tương tự như cảnh sát hình sự và quan tòa gộp lại.
Xác định xong Tạ thế tử không làm chuyện xấu, cuối cùng Tiêu Ngự cũng an tâm, gọi Tần Cánh vào hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày qua Tần Cánh nơm nớp lo sợ, lúc này gặp được Tiêu Ngự, liền kể lại rành mạch hoàn cảnh những ngày qua.
Sự tình đã vượt ra khỏi dự kiến của Tiêu Ngự.
“Thành Hoài Thiên dùng quân đội cưỡng chế nhập ngũ” Tiêu Ngự nghi hoặc nhìn Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu nói, “Bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, lưu dân bạo động xung quanh thành Hoài Thiên càng lúc càng nhiều, có lẽ nha môn không đủ nhân lực nên mới nghĩ ra cách này bổ sung trai tráng.”
Tần Cánh và Tần lão đại phu y thuật cao siêu, tiếng tăm vang lừng, lập tức bị những người kia nhắm trúng.
Hành quân đánh giặc, dù là đánh lưu dân cũng không tránh khỏi bị thương. Thiếu thốn nhất trong quân đội là đại phu, vĩnh viễn không chê nhiều.
“Vì bảo vệ bọn ta mà Chu Chiêu và Kiều Tấn đều đắc tội những quan viên kia, suýt chút nữa bị liên lụy. Chu Chiêu cũng còn đỡ, hắn vốn tự nguyện tham gia trấn áp lưu dân, hơn nữa võ công cao cường, rất được trọng dụng, bởi vậy không ai làm khó hắn. Kiều Tấn vì là con nhà giàu nên bị vơ vét không ít của cải, hiện tại Kiều gia đã không còn lớn mạnh như trước nữa.” Tần Cánh âu lo nói, “Ta và cha không muốn liên lụy bọn họ, cũng không muốn tòng quân. Những người gọi là lưu dân kia cũng chỉ là bách tính bị tham quan dồn ép cho không sống nổi nữa thôi. Bạo động nào phải mong muốn của bọn họ, ta và cha không muốn lại liên lụy người khác nên lén rời khỏi thành Hoài Thiên. Không ngờ trên đường bị kẻ gian hãm hại, còn bị bắt vào đại lao, may mà cuối cùng được Tạ thế tử cứu viện.”
Tiêu Ngự nghe xong, không khỏi lo lắng.
“Thành Hoài Thiên đã loạn như vậy rồi sao” Khung cảnh kinh thành vẫn thái bình, hắn căn bản không tưởng tượng được cảnh tượng hỗn loạn lưu dân nổi lên bốn phía phát sinh không xa thành Hoài Thiên.
Bách Linh càng nôn nóng đến hoảng sợ.
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ Phượng gia thế nào rồi Cha mẹ và ca ca của ta đều đang làm việc ở Phượng gia mà.”
Tần Cánh vội nói, “Phượng đại tiểu thư, Bách Linh cô nương đừng lo lắng. Phượng gia cũng xem như đại gia tộc lớn mạnh nhất nhì thành Hoài Thiên, không ai dám động vào đâu. Huống chi còn có tên tuổi An quốc công phu nhân và Phượng thái y trấn thủ, Đại lão thái gia nổi tiếng thủ đoạn lôi đình, hiện tại Phượng gia rất tốt.”
Kỳ thật, Đại lão thái gia cũng có mở lời bảo Tần lão đại phu dẫn Tần Cánh vào Phượng gia lánh nạn, nhưng hai người không muốn tạo thêm phiền toái cho người khác nên rời đi không từ giã.
Từ lúc rời khỏi thành Hoài Thiên, Tần Cánh vẫn chưa biết Tiêu Ngự đã gả cho Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu đứng một bên nói, “Không phải Phượng đại tiểu thư, là Phượng đại phu.” Ngừng một chút lại nói, “Hoặc gọi hắn là Thế tử phi.”
Tần Cánh ngơ ngẩn một lúc mới hiểu Tạ Cảnh Tu đang nói gì, vẻ mặt kinh ngạc, ngây người nhìn Tiêu Ngự.
“Thế… Thế tử phi”
Tiêu Ngự bất đắc dĩ liếc Tạ Cảnh Tu, gật đầu, “Không sai.”
Tần Cánh cười cay đắng, tình yêu say đắm còn chưa bắt đầu đã triệt để tiêu tan.
Sự có mặt của Tần lão đại phu và Tần Cánh đã giải quyết được vấn đề cấp bách của Quảng An đường.
Trợ lý trước kia được Phùng đại phu điều động từ Nhân Tín đường qua, hiện tại đã có Tần lão đại phu, hoàn toàn có thể phụ trách Quảng An đường.
Tần Cánh lập tức trở thành học trò thứ ba trong lớp của Tiêu Ngự.
Tần Cánh và Lục Dung Dung tiến bộ rất nhanh, lúc trước Tần Cánh đã chứng kiến bản lĩnh giải phẫu của Tiêu Ngự, bản thân còn là đại phu, năng lực học tập và tiếp thu cũng cực kỳ cao, vô cùng đủ tư cách làm trợ thủ giỏi nhất.
Bách Linh đã quen nhìn quá trình giải phẫu đến mức không thấy kinh ngạc, cũng xem như luyện ra một thân y học. Chỉ có Lục Dung Dung vô cùng nghiêm túc theo sát chương trình học, nhưng mỗi khi trở về từ chỗ ngỗ tác vẫn mặt mũi trắng bệch, bộ dáng muốn ói mà không dám ói.
Dù như thế, Lục Dung Dung vẫn kiên trì chống đỡ.
Nàng biết, thân phận của ca ca nhiều khả năng dính đến bí mật của vài đại gia tộc, nếu nàng không thể khiến Phượng đại phu nhìn bằng con mắt khác thì nào dám mở miệng tìm hiểu chuyện năm đó.
—oo—
Ba tháng sau khi Quảng An đường khai trương, Phương tam lão gia đột ngột đến cửa.
Thời tiết đang chuyển giao giữa cuối xuân sang đầu hạ, giữa trưa hơi nóng bức, Phương tam lão gia mặc một thân áo gấm xanh thẫm, góc áo thêu hình gốc trúc, tóc đen như mực, mặt mày tuấn nhã, mỗi cử động giơ tay nhấc chân có thể nói là… ừm, phong tình vạn chủng.
Tiêu Ngự cảm thấy dùng từ này để miêu tả cữu cữu quá là không tôn trọng, nhưng diện mạo của Phương tam lão gia thật sự quá xuất chúng, khiến người ta mỗi khi nhìn thấy đều không quan tâm những cái khác nữa, toàn bộ chú ý đều tập trung vào dung mạo của hắn.
Phương tam lão gia để nô bộc đưa cho Tiêu Ngự một phong thư, gật đầu với hắn, nói, “Đây là danh sách của hồi môn của mẫu thân ngươi.”
“Tộc nhân Phương gia đã lên kinh thành rồi sao” Tiêu Ngự nhận lấy, không vội xem ngay, kinh ngạc hỏi.
Phương tam lão gia là thân đệ của Phương thị, không biết có cùng mẹ hay không, hắn dĩ nhiên không thể lúc nào cũng mang theo danh sách của hồi môn của Phương thị, hơn nửa là lấy từ trong tộc.
Thời điểm này năm trước hắn đã thay Phương tam lão gia truyền lời cho Tạ Cảnh Tu về chuyện mấy trạch viện ở Nam thành, không ngờ mới qua mấy tháng mà tộc nhân Phương gia đã vào kinh định cư.
Phương tam lão gia tự nhiên ngồi xuống, vô cùng tiêu sái vén vạt áo, nói, “Không sai. Bây giờ bên ngoài loạn quá, nên mau chóng dọn đến kinh thành cho yên tâm. Phải rồi, ngoại tổ rất nhớ ngươi, hiện tại Chiếu Kỳ còn học ở thư viện, ngươi xem ngày nào thuận tiện, ta đến đón ngươi về Phương gia ở vài hôm.”
Tiêu Ngự được thương mà sợ, vội nói, “Nào dám làm phiền cữu cữu đích thân đến đón, ngoại tổ đã ở kinh thành, ta dĩ nhiên phải đến viếng thăm.”
Phương tam lão gia nói, “Cũng không hoàn toàn là vì ngươi, nhớ gọi Tạ thế tử theo luôn.”
Tiêu Ngự, “…” Gương mặt quá đỗi mê hoặc kia đã làm hắn dễ dàng quên mất cữu cữu mình thật ra là một gian thương sành sõi.
“Y cũng nên nhận mặt người thân mà.” Tiêu Ngự cười khô khốc, “Đến nhà ngoại tổ thì sợ cái gì.”
Phương tam lão gia, “Nếu dùng thân phận trưởng bối thì có rất nhiều chuyện không tiện nói với Thế tử, ta muốn tìm thời điểm thầm bàn chuyện hợp tác làm ăn với y. Tốt nhất là phải để ngoại tổ thấy ngươi cái đã, nếu không ngoại tổ sẽ bị mất mặt, chỉ mình ta ra mặt thì không tiện mở miệng.”
Tiêu Ngự, “…” Ngươi cũng là trưởng bối mà cữu cữu, lại nói, người có da mặt dày ngang tường thành như ngươi mà còn có chuyện không tiện mở miệng sao
Phương tam lão gia vẫn nói chuyện dứt khoát như thế, dặn dò Tiêu Ngự xong liền đứng dậy, phong tình vạn chủng rời đi.
Lục Dung Dung ăn mặc như người làm chạy quầy, trong ngực ôm cây chổi, vẻ mặt si mê nhìn theo bóng dáng Phương tam lão gia.
“Ta chưa từng thấy nam tử nào đẹp như vậy.”
Bách Linh thấy vậy, nói, “Chờ công tử chúng ta lớn hơn nhất định cũng sẽ tuấn tú như cữu gia, làm điên đảo không ít nữ tử đâu.”
“Đâu có giống nhau, Thế tử phi đâu phải nam nhân.” Lục Dung Dung nói.
Bách Linh bừng tỉnh, “Phải ha…”
Từ khi tiểu thư nhà nàng gả vào Vương phủ, ngày nào cũng mặc nam trang, Thế tử cũng chỉ cho người hầu gọi hắn là công tử, khiến bây giờ nàng không cách nào xem chủ nhân như nữ tử nữa.
Cảm giác này thật kỳ quái…
Chạng vạng, Tạ Cảnh Tu tan tầm, từ nha môn tạt qua Quảng An đường đón Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự đưa danh sách của hồi môn cho y, lại truyền lời của Phương tam lão gia.
“Phương tam lão gia muốn một mình bàn chuyện làm ăn với ta” Tạ Cảnh Tu nhíu mày, “Ngọc Nhi thấy thế nào”
Tiêu Ngự suy nghĩ một chút, nói, “Thế tử không phải thương nhân, nếu nói hợp tác, Thế tử cũng đâu thể buôn bán gì với Tam cữu. Hơn nửa là Tam cữu muốn tìm chỗ dựa ở kinh thành, nếu Thế tử thấy nhân phẩm của Tam cữu không có trở ngại thì ta cảm thấy đáp ứng rất tốt. Dĩ nhiên, chỗ nào cần củng cố thì cứ dốc sức làm, Tam cữu không thiếu tiền.” Gian thương mà, lại còn là gian thương tuyệt sắc, nhất định kiếm được không ít.
Tạ Cảnh Tu gật đầu, “Nếu Ngọc Nhi nói thế, ta sẽ đi gặp Phương tam lão gia.” Y lật xem danh sách trong tay, ước chừng qua loa.
“Tổng giá trị những thứ này khoảng năm vạn lượng bạc. Ngọc Nhi dự định làm gì”
Tiêu Ngự vừa nghe liền giật mình, năm vạn lượng bạc Lúc trong tay hắn có sáu nghìn lượng đã thấy mình là trung lưu rồi, vậy mà năm đó Phương thị dám cho Phượng Vân Phi năm vạn lượng lót đường sao Đúng là kẻ ngốc lắm tiền.
“Còn có thể làm gì Dĩ nhiên phải đòi lại!” Tiêu Ngự bị năm vạn lượng kích cho ý chí chiến đấu sôi sục.
Năm vạn lượng bạc trắng đó, đổi thành NDT không biết nhiều đến thế nào Không đòi về là thằng ngốc.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, “Được.” Ngừng một chốc lại nói, “Chỉ sợ Phượng phủ không thể xuất ra nhiều tiền như vậy.”
Tiêu Ngự hơi ngạc nhiên.
“Không đến nỗi như vậy chứ Đường đường là quý phủ của Tổng quản Thái y mà không chi nổi năm vạn lượng bạc sao” Tuy đối với hắn, năm vạn lượng bạc là món tiền rất lớn, nhưng với quan chức luồn cúi mười mấy năm ở kinh thành như Phượng Vân Phi thì đâu tính là gì, làm sao mà không thể chi trả được
Tạ Cảnh Tu thong dong nói, “Sính lễ ta đưa từng bị Lô thị trộm mất, Ngọc Nhi còn nhớ chứ”
Tiêu Ngự gật đầu. Hắn đương nhiên nhớ rõ, Lô thị còn muốn giá họa cho Phượng Chiếu Kỳ, làm sao hắn quên được.
“Lô thị rất thiếu tiền.” Tạ Cảnh Tu nói, “Lúc ta phái người điều tra việc mất trộm sính lễ, cũng thuận tiện tra ít chuyện về Lô thị. Ngoại trừ sính lễ của người, dường như nàng đã làm đủ mọi cách để kiếm tiền.”
Tiêu Ngự ngây ngẩn, không hiểu nói, “Vậy thì đã sao, nàng tham lam kiếm tiền cũng đâu phải tiền của Phượng phủ, làm sao Phượng phủ lại không có tiền.”
Tạ Cảnh Tu lắc đầu.
“Phạm vi kiếm tiền của nàng bao gồm cả phòng kho và trướng phòng Phượng phủ. Phượng Vân Phi không quản lý hậu viện, e là hắn cũng không biết tài sản của Phượng phủ đã vơi hết từ lâu rồi. Cũng may Phượng Vân Phi thân là Tổng quản Thái y, mỗi lúc chẩn bệnh cho quý nhân đều được ban không ít tiền, Phượng phủ đều dựa vào số tiền này mà duy trì được đến bây giờ, trừ khoản bạc này ra, chỉ sợ tất cả đã không cánh mà bay.”
Tiêu Ngự càng lúc càng mơ hồ.
Lô thị bây giờ là Đại phu nhân Phượng gia, nàng cần nhiều tiền như vậy để làm gì Dù hắn có dẫn Phương thị đến náo động một trận, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến thể diện của Lô thị nhưng địa vị Phượng đại phu nhân của nàng vẫn không thể lay động, đương nhiên cũng đâu ai muốn cướp vị trí đó của nàng.
“Nàng vơ vét nhiều tiền như vậy làm gì nhỉ” Tiêu Ngự không hiểu.
Ai ngờ Tạ Cảnh Tu cũng lắc đầu.
“Ngươi cũng không biết” Tiêu Ngự kinh ngạc.
Hắn còn tưởng Tạ Cảnh Tu không gì không biết chứ, cả ngày mang bộ dáng tính trước mọi việc mà.
Tiêu Ngự cảm giác trong ánh mắt xưa nay thản nhiên của Tạ Cảnh Tu xẹt qua một chút buồn phiền. Hắn mở to mắt nhìn, Tạ Cảnh Tu rõ ràng vẫn mang bộ dáng bình tĩnh đấu phong ba như mọi khi, nào còn thần sắc ảo não Nhất định là hắn bị hoa mắt.
“Bổn Thế tử sẽ biết.” Tạ Cảnh Tu mím môi, trầm giọng nói.
Quả nhiên, ngữ khí của hắn vừa rồi đã làm Tạ thế tử cảm thấy bị mất mặt triệt để…
“Ngươi cứ tự nhiên đòi lại của hồi môn của mẫu thân ngươi.” Tạ Cảnh Tu nói, “Tiền Lô thị kiếm được mấy năm gần đây không ít, chỉ là nàng cất giấu quá kỹ, đến nay vẫn không ai phát hiện.”
“Chẳng lẽ nàng sẽ xuất tiền bù vào” Tiêu Ngự không quá tin tưởng.
Tạ Cảnh Tu cười nói, “Vậy phải xem ngoài việc tham tiền, nàng còn mục đích gì khác không.”
Tiêu Ngự ngẫm nghĩ, trước giờ vẫn luôn nghe nói Lô thị là tiên nữ không nhiễm bụi trần, không ngờ gương mặt thật dưới lớp ngụy trang lại là như vậy.
Hai người ngồi xe về Vương phủ, Lông Xù được người hầu phụ trách dẫn ra, trời vừa sáng đã án ngữ ngay cổng lớn, vừa thấy xe ngựa của hai người liền vọt qua, nóng ruột chờ Tiêu Ngự xuống xe, cái đầu to đùng dùng sức dụi vào ngực Tiêu Ngự, vừa rúc đầu vừa gầm gừ mấy tiếng như uất ức, người hầu đằng sau vã mồ hôi lạnh.
Gã thật sự xem con thần thú này như đại gia mà hầu hạ, thịt gà hầm nhừ, nước uống ngày đổi ba lần, tự ra tay tắm rửa, hầu cho nó sung sướng nằm chổng vó lộ bụng ra cho gã xoa, bây giờ nó bày bộ dạng oan ức ra cho ai coi
Tiêu Ngự quả nhiên vô cùng đau lòng, ôm Lông Xù hết sờ lại vuốt.
Đây chính là người anh em xuyên không cùng hắn mà, hiện tại chỉ có Lông Xù san sẻ những ký ức về thế kỷ hiện đại với hắn, loại cảm giác thân thiết này so với tình cảm chiến hữu chó độc thân trước kia càng thêm bền vững.
Tạ Cảnh Tu đứng sau lưng Tiêu Ngự, mặt sa sầm nhìn người hầu, “Sơ Lục, lôi Huyền Trạm đi!”
Người hầu gọi Sơ Lục vội đáp một tiếng, bước lên hết dụ dỗ lại khuyên can, ôm cái cổ dựng lông của Lông Xù bắt nó ra.
Lông Xù lại không thể thân cận chủ nhân gần trong gang tấc, bật tiếng nức nở như đứt từng khúc ruột.
Tạ Cảnh Tu mặt nặng mày nề, liếc Lông Xù một cái, “Béo quá rồi.”
Tiêu Ngự nhìn bộ dạng đáng thương của Lông Xù mà đau lòng không thôi, nghe Tạ Cảnh Tu nói mới phát hiện, quả nhiên Lông Xù giờ như cục thịt mỡ, cái mặt lớn bằng TV màn hình rộng rồi.
Tuy dáng vẻ này rất dễ thương nhưng không tốt cho sức khỏe của nó.
Tạ Cảnh Tu nói, “Sơ Lục, sau này đừng nhốt Huyền Trạm ở hậu viện nữa, bắt nó đến thao trường để Nhị Cửu sắp xếp người đặc huấn cho nó.”
Sơ Lục lập tức tuân lệnh.
Tạ Cảnh Tu kéo Tiêu Ngự vào trong, Lông Xù vội vàng tránh khỏi Sơ Lục, tung vó đuổi theo. Trái tim thủy tinh của bảo mẫu Sơ Lục vỡ nát văng đầy đất.
Tạ Cảnh Tu bất mãn, “Huyền Trạm bị ngươi nuôi thành vô dụng rồi.”
Khóe miệng Tiêu Ngự giật liên tục.
Chó của hắn rõ ràng tên Lông Xù, Tạ Cảnh Tu dường như ghét bỏ hai chữ kia, cứ cố chấp gọi chó ta là Huyền Trạm.
Huống hồ Lông Xù nguyên bản được nuôi như thú cưng, cái gì gọi là nuôi thành vô dụng
Nó vốn đã vô dụng rồi.
“Huyền Trạm rất thông minh.” Tạ Cảnh Tu quay lại, liếc Huyền Trạm và Sơ Lục lẽo đẽo theo sau một cái, hơi tiếc nuối, “Nhưng lại không thể dùng nó như chiến khuyển.”
“Cũng không sao, nó có thể để lai giống, chọn ra đời sau ưu tú nhất, hậu duệ của Huyền Trạm có thể trở thành chiến khuyển xuất sắc.” Tạ thế tử tiếp tục nói không biết ngượng, không hề phát hiện Thế tử phi bên cạnh đã nổi đầy sọc xanh.
Ngày nào cũng muốn làm chuyện gì đó với hắn thì thôi, còn muốn bắt Lông Xù đi lai giống
Rốt cuộc chủ tớ bọn họ đã làm gì để bị rơi vào tay cái tên mặt người dạ thú này!
Hai người về phòng, Lông Xù đã sớm bị Sơ Lục mang đi, Tạ thế tử bày tư thế đại gia, đứng trước gương giang hai tay.
“Thay y phục.”
Tiêu Ngự nhìn trái nhìn phải, trong phòng chỉ có hai người, rõ ràng Tạ thế tử đang nói hắn.
“…”
Rõ ràng trong lúc yêu đương đâu có như thế này!
Đáng thương là hắn không dám phản kháng, bác sĩ Tiêu hết sức phối hợp tiến lên cởi ngoại bào cho Tạ thế tử, đổi thành thường phục.
Tạ thế tử cười rạng rỡ, một tay nắm eo Tiêu Ngự, cúi đầu nói, “Ngọc Nhi thật ngoan, vi phu cũng giúp ngươi thay y phục.”
Cái tay còn lại duỗi vào vạt áo trong của Tiêu Ngự, chẳng cần dùng sức xả xuống.
Chỉ nghe soạt một tiếng, y phục phong phanh bị kéo tuột, lộ ra g ngực và nửa bả vai, chỉ còn vài mảnh vải vắt trên người.
Tiêu Ngự, “…”
Tạ Cảnh Tu, “…”
“Ngươi lại đùa giỡn lưu manh.” Tiêu Ngự cúi xuống nhìn mình, mặt không đổi sắc nói.
Tạ Cảnh Tu ngượng ngập thả Tiêu Ngự ra, không dám tiếp tục lỗ mãng, mắt trông mong nhìn Tiêu Ngự thay y phục cho mình.
—oo—
Bởi vì ở Đại Lý Tự còn một án tử chưa xử lý xong, Liễu Trường Thanh dùng cơm trưa xong liền rời phủ, định đến phủ Nguyên Vương tìm Tạ Cảnh Tu thương nghị.
Vừa ra đến góc phố gần Liễu phủ liền bị một tiểu nha hoàn vẻ mặt hoang mang tông phải.
Tiểu nha hoàn sợ hãi tạ lỗi liên tục, Liễu Trường Thanh nhìn nàng hơi quen, một tay nâng nàng đứng dậy, hỏi, “Hồ Điệp Là ngươi à, sao ngươi lại ở đây”
Hồ Điệp hốt hoảng ngẩng đầu quan sát Liễu Trường Thanh một lúc, cuối cùng cũng nhận ra hắn.
“Liễu, Liễu thiếu gia.” Hồ Điệp run rẩy gọi, không chờ Liễu Trường Thanh nói gì, nàng đột ngột quỳ rạp xuống, nước mắt đầy mặt dập đầu liên tục, “Liễu thiếu gia, cầu xin ngươi cứu lấy phu nhân nhà ta!”
Liễu Trường Thanh vội đỡ nàng dậy.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì Ngô đại phu nhân làm sao Đại thiếu gia nhà ngươi đâu”
Liễu Trường Thanh có giao tình với trưởng tử Ngô Hữu Quân nhà Hộ bộ Thị lang, cùng từng đến Ngô phủ làm khách, thăm hỏi Ngô đại nhân và Ngô đại phu nhân, Hồ Điệp chính là đại nha hoàn bên cạnh Ngô đại phu nhân, bởi vậy hắn mới có chút ấn tượng.
Hồ Điệp nước mắt tuôn trào, “Đại thiếu gia bị lão gia phái đến thôn trang làm việc rồi, phu nhân nhà ta mang thai chưa đến mười tháng lại bị kẻ gian hãm hại, bây giờ đang khó sinh, bà đỡ là người của các nàng, hạ nhân trong phòng sinh đều là người của các nàng, các nàng muốn hại chết phu nhân… Liễu thiếu gia, cầu xin ngươi cứu phu nhân nhà ta đi!”
Hồ Điệp nói rất lộn xộn, Liễu Trường Thanh vẫn hiểu được đại khái sự tình, mặt trầm xuống.
Hắn và Ngô Hữu Quân quan hệ thân thiết, dĩ nhiên cũng biết chút ít chuyện nhà Ngô gia.
Lúc Ngô thị lang còn là một tú tài nghèo xơ nghèo xác đã cưới nữ nhi của ân sư, chính là Ngô phu nhân, sinh được một con trai là Ngô Hữu Quân. Trưởng tử còn chưa đầy tháng hắn đã lên kinh dự thi, đậu ngôi Tiến sĩ, đường quan rộng mở, lại nạp nữ nhi của quan cấp trên làm thiếp, bay thẳng lên vị trí Thị lang Hộ bộ.
Vì Ngô phu nhân là thê tử theo hắn lúc còn nghèo túng nên Ngô thị lang không thể bỏ chính thê, mãi đến năm ngoái mới rước chính thê và trưởng tử từ nông thôn lên kinh thành.
Giờ xảy ra chuyện như vậy, dùng đầu ngón chân cũng đoán được ý đồ xấu xa.
Liễu Trường Thanh bảo Hồ Điệp đứng lên, suy nghĩ nói, “Ngươi đừng lo, ta sẽ nghĩ cách.”
Hồ Điệp vốn lẻn ra để tìm đại phu, nhưng dù tìm được rồi thì nàng cũng đâu biết làm sao để mang vào phủ Thị lang Vất vả lắm mới gặp được người quen là Liễu Trường Thanh, nàng liền liều mạng van xin, cuối cùng lại ngơ ngơ ngác ngác bị Liễu Trường Thanh kéo lên ngựa, chạy thẳng về hướng nàng không biết.