Ngự Tứ Lương Y

chương 117: ngày càng nghiêm trọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Vện

Nhị Cửu giơ tay ra hiệu, các thị vệ tức khắc bao vây bảo vệ xe ngựa vào trung tâm.

Tiêu Ngự vén màn, nghi hoặc, “Sao vậy”

Nhị Cửu dẫn đội ngũ lên dò đường, quỹ đạo đã lệch khỏi hướng về kinh thành, nghe vậy quay lại đáp, “Phượng đại phu đừng lo, chúng ta đổi đường.”

Tiêu Ngự không hiểu, Nhị Cửu lại không giải thích, chỉ dẫn đội nhanh chóng rẽ vào con đường mòn trong rừng.

Tào Thụy thấy đoàn người né tránh mình, chơi đùa con dao trong tay, khinh thường xì một tiếng.

“Vô vị, còn tưởng có thể tranh cao thấp một phen.”

Bán Hạ đỡ Giản lục tiểu thư lên xe ngựa, quay đầu nhìn Tào Thụy, đến nói, “Ngươi ở đây làu bàu gì đó Tiểu thư nhà ta chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát.”

Tào Thụy cười nói, “Không có gì, định làm khó tình địch của tiểu thư nhà ngươi ấy mà.”

“Phượng Chiếu Ngọc sao Ở đâu” Bán Hạ cau mày.

Tào Thụy đút dao vào vỏ giấu trong ống giày, nói, “Người ta xem tiểu thư nhà ngươi như hồng thủy mãnh thú, nhìn một cái đã chạy mất rồi.”

Bán Hạ nghe không lọt tai, quắc mắt trừng gã, “Ngươi mới là hồng thủy mãnh thú.” Nói rồi leo lên xe ngựa.

Tào Thụy gọi thuộc hạ hộ tống xe ngựa của Giản lục tiểu thư chạy về kinh thành.

Nhị Cửu dẫn đội chạy một quãng rồi mới đến bên xe ngựa, giải thích với Tiêu Ngự, “Ta không ngờ người hộ tống Giản lục tiểu thư là thân vệ Tào Thụy bên cạnh Vương gia. Người này độc địa tàn nhẫn, làm việc thường không màng hậu quả, vô cùng khó đối phó. Chúng ta đi khác đường họ, đỡ phải chống đỡ ám chiêu của hắn.”

Tiêu Ngự gật đầu. Tạ Cảnh Tu từng xử quyết một đám kẻ phản bội trên đường từ thành Hoài Thiên đến kinh thành, cho nên đã sớm có dự liệu với tình hình phân chia thế lực phức tạp trong Vương phủ.

Có người dám ra tay với Tạ Cảnh Tu thì đối phó hắn cũng không có gì bất ngờ.

“Trước đây ta từng đi qua con đường này, xa hơn đại lộ một chút, nhiều nhất là chậm trễ nửa ngày.” Nhị Cửu phạt cành cây đâm ra giữa đường, nói.

“Không sao đâu, ngươi cứ thoải mái an bài.” Tiêu Ngự nói, “Trễ chút cũng không sao hết.”

Nhiệm vụ của Tào Thụy là mau chóng hộ tống Giản lục tiểu thư hồi kinh an toàn, cho nên dọc đường ra roi thúc ngựa chạy điên cuồng, không ngơi một khắc.

Giản lục tiểu thư ngồi trong xe, hai tay bấu chặt thanh gỗ cạnh thùng xe, làm mọi cách mà vẫn không thể ngồi vững, mặt mũi trắng bệch.

Bán Hạ có vẻ đỡ hơn Giản lục tiểu thư, miễn cưỡng chịu đựng được, chống một tay cầm ấm trà rót ra ly đưa cho tiểu thư nhà mình.

Giản lục tiểu thư đẩy nàng ra, mặt biến sắc, che miệng la lên, “Mau, mau dừng lại.”

Bán Hạ liền ló đầu ra gọi Tào Thụy.

“Tào đại nhân, mau dừng xe, thân thể tiểu thư nhà ta không thoải mái!”

Tào Thụy trên ngựa quay đầu hỏi, “Gì Tiểu thư nhà ngươi không thoải mái Có nguy hiểm đến tính mạng không”

Bán Hạ giận điên, “Tiểu thư nhà ta vẫn khỏe, ngươi nguyền rủa ai đó!”

Tào Thụy nhếch miệng, “Nếu khỏe thì có gì không thoải mái cứ ráng nhịn đi. Vương phi dặn ta bảo đảm an toàn cho Giản lục tiểu thư, thuộc hạ nhất định phải lấy nhiệm vụ làm đầu.”

Bán Hạ tức tối, “Ngươi! Nói chung ngươi mau dừng xe, tiểu thư nhà ta đang rất khó chịu!”

Tào Thụy lắc đầu, “Thứ cho ta khó thể tòng mệnh.” Ngược lại giật dây cương, phóng còn nhanh hơn vừa nãy.

Bán Hạ ngã ngửa vào trong xe, Giản lục tiểu thư cách lớp màn đã nghe được rõ ràng hai người nói chuyện, dạ dày đảo lộn, Giản lục tiểu thư không chịu nổi, cầm ấm trà đổ nước ra ngoài, nôn vào ấm.

Tào Thụy nghe động tĩnh, cười nói, “Cứ vậy đi, có thể chịu đựng thì cứ chịu đựng, chú ý nhiều làm gì.”

Giản lục tiểu thư nôn mấy lượt, thứ mùi khác thường lập tức lan tràn khắp buồng xe.

Màn xe bị gió xốc lên, Giản lục tiểu thư trừng lớn mắt, khàn giọng nói, “Đè chặt màn xe!”

Bán Hạ liền bò đến cửa giữ màn, không cho nó bay.

Làm vậy để không cho mùi lạ phiêu tán ra ngoài.

Giản lục tiểu thư lớn như vậy rồi mà chưa từng chật vật thế này. Dù lúc trước có đến những thôn làng khám bệnh, nàng vẫn mặc tay áo dài thượt, lụa dài che mặt, tư thái thong dong, khiến người ta vĩnh viễn không thể với tới.

Bằng không, nàng cũng chỉ là một y nữ tầm thường.

Trong kinh thành cũng có không ít y nữ, tiếng tăm các nàng vang xa, y thuật tuyệt đỉnh, nhưng kết quả thì thế nào Từ thuở niên thiếu đến lúc róc hoa râm, cùng lắm chỉ gả được cho đại phu, cả đời dành hết thời gian trong y quán nho nhỏ.

Nàng muốn biểu hiện và vẻ bề ngoài hoàn mỹ, nàng muốn tất cả những ai gặp nàng đều phải không kìm lòng được mà ngước nhìn, mà ca tụng. Tuyệt đối không thể để bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật.

Giản lục tiểu thư mặt trắng tái, môi mỏng giật giật, đang định ra lệnh cho Bán Hạ, xe ngựa đột ngột chấn động, nghiêng hẳn về một bên.

Phu xe bên ngoài giật dây cương kéo con ngựa suýt chạy lệch khỏi đường chính, vội hỏi, “Vừa rồi bánh xe cán phải cục đá nhỏ, tiểu thư không có chuyện gì chứ”

Trong xe yên ắng một hồi, sau đó đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, nghe như con vịt bị bóp cổ, lại lập tức im bặt.

Tào Thụy đến cạnh xe hỏi, “Sao thế Xảy ra chuyện gì Giản lục tiểu thư có sao không” Nói xong muốn vén màn.

“Không được vén!” Âm thanh bén nhọn của Giản lục tiểu thư truyền ra, có chút run rẩy khó nhận ra.

Trong xe trầm mặc một chốc, âm thanh của Giản lục tiểu thư đã khôi phục vẻ bình thản, “Trong xe không sao, Tào đại nhân vẫn mau chóng lên đường đi.”

Một thứ mùi chua loét quỷ dị bay ra từ trong xe, theo gió phiêu tán bốn phía. Tào Thụy chun mũi, không hỏi căn nguyên nữa, giục ngựa chạy lên trước.

Nhiệm vụ của gã là mang Giản lục tiểu thư lông tóc nguyên vẹn về trước mặt Vương phi, những thứ khác mặc kệ.

Đoàn người Tào Thụy sắp về đến phụ cận kinh thành, bên phía Tiêu Ngự trong rừng lại gặp một bầy người không tưởng tượng nổi.

“Hồ đại nương” Tiêu Ngự thấy người qua cửa sổ, liền vén màn ló đầu ra, “Hồ đại nương, sao mọi người lại tụ tập ở đây”

“Thế tử phi nương nương, thì ra là ngươi!”

Hồ đại nương thấy là Tiêu Ngự, vẻ mặt vốn nơm nớp lo sợ lập tức thả lỏng, bước đến xe ngựa, lại bị Nhị Cửu ngăn lại.

Tiêu Ngự nhảy xuống xe, đến bên cạnh Nhị Cửu.

“Hắn là thị vệ bảo hộ ta, Hồ đại nương đừng trách. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”

Hồ đại nương không để ý thái độ của Nhị Cửu, vỗ đùi kể khổ, “Thế tử phi nương nương, không ổn rồi! Đây là muốn làm loạn! Lão đương gia để ta dẫn phân nửa thôn dân lên ngọn núi phía trước trốn, bây giờ không biết hắn đàm phán thế nào mà cả đám tự nhiên quay ra đánh nhau, đều là người trong thôn mà, sao có thể đánh đến đỏ mắt như vậy chứ!”

Tiêu Ngự căng thẳng, nhìn Nhị Cửu, nhíu mày nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Hồ đại nương từ từ nói.”

Hồ đại nương chỉ trời mắng đất kể lể một hồi, thuật lại tình hình trước cửa thôn sáng nay.

Thì ra, ban đầu có tổng cộng ba thôn trấn tham gia đánh phá Quảng An đường, thôn Ninh Câu là một trong số đó, còn lại là thôn Thanh Câu và Quả Câu lân cận, một đám côn đồ lưu manh rảnh chuyện khởi xướng, kéo quân đập phá các cửa hiệu suốt hai ngày một đêm, cuối cùng cướp sạch vật phẩm chất trong cửa hiệu. Vì Tiêu Ngự cứu các tiểu nhị về kinh thành kịp lúc nên chúng không thể ra tay đánh người. Đến lúc Giản gia chiếm các gian nhà phát cháo thuốc, chuyện này mới tạm thời chấm dứt.

Sau đó, có những người nghèo thật sự không lấy được cháo bố thí, dần phát sinh mâu thuẫn với đám lưu manh, xung đột càng lúc càng lớn, cuối cùng cả đám tụ tập trước cửa thôn Ninh Câu đại náo, đánh trọng thương hơn mười người, ba vị trưởng thôn cùng ra trấn áp mới ngăn cản được.

Hôm qua, người của hai thôn khác bị thương nhẹ được mang về nhà, không ngờ mới qua đêm đã chết mấy người.

Náo đến thiệt mạng, những người kia làm sao chịu để yên. Hiện giờ ngoài thôn Ninh Câu có mấy trăm hán tử cầm gậy gộc dao phay, hơn nữa tụ tập càng lúc càng nhiều, thậm chí còn khuyên trưởng thôn Ninh Câu gia nhập với bọn họ.

Mà gia nhập để làm gì thì Hồ đại nương không biết.

Chuyện này đã không còn là mâu thuẫn nhỏ, Hồ đại nương dù không hiểu rõ tình hình nhưng chỉ nhìn thế trận đã sợ đến mềm chân, lòng hoang mang hoảng hốt.

Tiêu Ngự nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng.

Hồ đại nương vẫn đang lau nước mắt, nói, “Lão đương gia để ta dẫn nữ tử trẻ em lên núi trốn, ta cũng không biết phải trốn đến khi nào Chẳng may trốn không được thì phải làm sao bây giờ!”

Tiêu Ngự nhìn Nhị Cửu, “Nhị Cửu, ngươi quen thuộc địa hình nơi này, có biết chỗ nào có thể ẩn thân không”

Nhị Cửu bất đắc dĩ, “Ta có quen thuộc cũng đâu bằng thôn dân địa phương như bọn họ.”

Tiêu Ngự nói, “Không phải… ý ta là, nếu có đánh trận, chiến loạn, thì chẳng lẽ không có… hầm ẩn nấp chiến lược Địa hình dễ thủ khó công gì đó, có thể chứa được nhiều người như thế này.”

Tim Nhị Cửu giật thót, “Có phải Phượng đại phu lo xa quá không Làm sao mà đến nỗi chiến loạn được.”

Tiêu Ngự lắc đầu, “Ta cảm thấy… tất cả đều quá trùng hợp, hơn nữa cũng tiến triển quá nhanh.”

Dân chúng cùng khổ phân tán riêng lẻ, dù có cùng tâm nguyện muốn làm gì đó cũng sẽ không thành lập tổ chức chóng vánh đến như vậy. Quy mô mấy trăm người không thể xem là nhỏ nữa.

Hắn nhớ đến chiến loạn xung quanh thành Hoài Thiên. Lúc đó là do thôn dân bị áp bức đến đường cùng, cơm cũng không có mà ăn, lại kéo dài mấy năm nên mới bùng phát. Thôn trấn quanh kinh thành có thể xem như tương đối khá giả, đâu đến mức không có cơm ăn, thế mà chỉ cần mấy ngày đã phát triển đến tầm cỡ này.

E là những thôn dân này đã bị lợi dụng làm bia đỡ đạn cho bàn tay nào đó đứng sau màn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio