Editor: Vện
Tiêu Ngự theo Lão Thất vào tửu lâu, bên trong nhã gian, Nguyên lão Vương gia và Tạ Cảnh Tu đang ngồi đối mặt thưởng trà. Vừa thấy hắn, Nguyên lão Vương gia hồ hởi đứng lên tiếp đón.
“Mạo muội mời một chuyến, liệu có làm chậm trễ chính sự của Phượng đại phu không”
Tiêu Ngự cười, “Nguyên lão Vương gia khách sáo quá, ta thì có chính sự gì đâu.” Ngồi xuống cạnh bàn.
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn nói, “Ta phải đi.”
Nguyên lão Vương gia, Lão Thất, “…”
Nói năng chẳng khéo léo chút nào.
Tiêu Ngự không thể làm gì khác là cười khách khí, “Vậy ta chúc Tạ thế tử thuận buồm xuôi gió.”
Tạ Cảnh Tu không nói gì nữa. Nguyên lão Vương gia cười gượng, mời Tiêu Ngự ăn bánh uống trà.
“Phượng đại phu xin đừng trách lão phu đường đột, lão phu muốn hỏi, sau này Phượng đại phu có tính toán gì không”
“Dự định hả” Tiêu Ngự mù mờ.
Nguyên lão Vương gia nói, “Lão phu thấy y thuật của Phượng đại phu tài hoa điêu luyện, nếu bị mai một thật quá đáng tiếc.”
“Ta cũng muốn mở y quán, chỉ là…” Tiêu Ngự mỉm cười, “Hiện tại không thì không thể.”
Muốn mở y quán phải chờ sau khi khôi phục thân phận, giờ cứ tích góp tiền trước đã. Mở y quán cần không ít tiền đâu.
“Phượng đại phu có tính lên kinh thành không” Nguyên lão Vương gia vuốt râu, cười nói, “Thành Hoài Thiên không chấp nhận y nữ, nhưng kinh thành thì không cấm nữ tử hành nghề y. Hiện trong kinh đang vang danh một y nữ xuất thân trâm anh thế gia đấy. Đã có châu ngọc đi trước, Phượng đại phu muốn theo đuổi nghề y cũng sẽ không bị người ta chú ý đâu.”
Đương kim Hoàng đế vô cùng quý mạng, nên yêu cầu về đại phu cực kỳ nghiêm ngặt, cả thân phận và trình độ. Chỉ cần có thể chữa bệnh cứu người thì Hoàng đế luôn không chê ít, dù xấu đẹp nam nữ gì cũng được.
Hoàng đế bị Lý thị ngày ngày gieo rắc vào đầu ý nghĩ trường sinh bất lão, cùng Lý thị làm một đôi thần tiên quyến lữ. Trong cung quanh năm vùi đầu đốt lò luyện đan, mong luyện ra được tiên đan trường sinh bất lão. Đại phu đương nhiên cũng được Hoàng đế coi trọng. Trong chốn thâm cung u ám, người được sủng ái nhất là Lý quý phi, kế đến là thái giám thiếp thân, sau là các đại phu trong Thái y viện.
Những văn thần võ tướng khác chỉ đành xếp xó.
Hoàng đế nắm mười vạn cấm quân, con cháu Lý gia bên ngoài cũng có mấy nhánh đại quân, không ai dám trêu vào ổ kiến lửa này.
Đúng là mịt mù chướng khí. Nguyên lão Vương gia nghĩ mà lắc đầu thở dài.
Lúc còn là Thái tử, Hoàng đế từng rất nhìn xa trông rộng, ngày đầu đăng cơ cũng rất anh minh sáng suốt, từ khi sủng ái Lý quý phi thì tất cả đều thay đổi.
Tiêu Ngự nghe Nguyên lão Vương gia nói vậy, lòng hơi dao động.
Hắn vốn muốn lên kinh thành, định hợp tác với Trương tam thiếu gia, kết hôn giả rồi theo vào kinh. Nhưng nếu Nguyên lão Vương gia đồng ý giúp đỡ thì đương nhiên theo Nguyên lão Vương gia sẽ thuận lợi hơn.
Hậu đài phủ Nguyên Vương lớn như vậy, có thể dựa được thì quá tốt. Ở nhà cũ chỉ có Trịnh thị ngu xuẩn quấy rối công việc, nhưng lên kinh thành là đầm rồng hang hổ, Phượng Vân Ninh và Lô thị không ai dễ đối phó.
Nguyên lão Vương gia cũng nhìn ra Tiêu Ngự dao động, mặt lộ nụ cười thỏa mãn.
Biết giữ lễ nhưng không bị lễ giáo ràng buộc, hào hiệp trượng nghĩa, nhân ái khoan dung, nhìn sao cũng thấy cháu dâu này quá vừa ý Nguyên lão Vương gia.
“Không dám dối lão Vương gia, ta rất muốn lên kinh thành. Không chỉ muốn đi mà ta còn muốn mang theo một người cùng đi nữa.” Hắn kể vắn tắt chuyện của Phương thị, chỉ nói là Lô thị giành vị trí chính thê, cướp đoạt tình nhân mà hãm hại Phương thị bị nhốt vào từ đường.
“Ta muốn dẫn mẫu thân lên kinh thành ly hôn với Phượng Vân Phi.” Tiêu Ngự nói, “Chuyện xấu trong nhà làm trò hề cho thiên hạ, xin lão Vương gia đừng trách ta lỗ mãng. Nếu Nguyên lão Vương gia chịu giúp thì Tiêu Ngự vô cùng cảm kích.”
“Ngươi muốn mẫu thân báo quan, ly hôn với phụ thân ngươi à” Nguyên lão Vương gia ngẩn người.
Ông biết Phượng đại tiểu thư không quan tâm chuyện vặt vãnh, nhưng không ngờ hắn lại bất cần như vậy. Con không được nói cha có lỗi, cứ như vậy thì e là hắn không thể làm đại phu được nữa.
“Ngươi có biết hậu quả nếu làm vậy không” Nguyên lão Vương gia hỏi.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Phương thị thì hắn sẽ cởi bỏ thân phận Phượng đại tiểu thư, còn quản hậu quả hay không hậu quả gì nữa.
Những câu này không thể nói với Nguyên lão Vương gia, Tiêu Ngự cười, “Ta biết.”
Nguyên lão Vương gia vẫn thấy quá tiếc nuối. Y thuật cao như vậy mà không thể làm nghề y, đúng là phung phí của trời.
Nhưng chuyện nhà người ta, Vương phủ đâu thể xen vào.
Tiêu Ngự và Nguyên lão Vương gia trò chuyện vui vẻ, nửa canh giờ sau mới đứng dậy cáo từ.
Tạ Cảnh Tu nhìn bóng lưng Tiêu Ngự bước xuống cầu thang, nói, “Nàng… có tính toán khác.”
“Sao ngươi biết” Nguyên lão Vương gia lườm y.
Cái tượng Phật này ngồi im thin thít nãy giờ, có nói với người ta câu nào đâu.
Tạ Cảnh Tu không để ý ông, đứng dậy ra ngoài, Nguyên lão Vương gia phía sau tức đến vểnh râu.
Tiêu Ngự ngồi lên xe, định tìm Trương tam thiếu gia “từ hôn”. Có thể không lợi dụng thì Tiêu Ngự cũng không muốn lợi dụng người khác. Sau khi kết hôn, bất kể ly hôn hay vợ chết thì vẫn ảnh hưởng đến tiếng tăm của Trương tam thiếu gia. Bây giờ có thể cùng Nguyên lão Vương gia lên kinh, còn gì tốt hơn.
Ai biết hắn còn chưa đến cửa, người ta đã tự tìm tới.
Một người mập mạp ngồi trên lưng ngựa đuổi theo xe của hắn, gõ lên vách xe gọi liên hồi, “Xe ngựa của Phượng đại tiểu thư đúng không Phượng đại tiểu thư, là ta, Trương Lập Khanh đây.”
Trương Lập Khanh là ai
Tiêu Ngự mù mờ, vén màn xe lên liền thấy một gương mặt tròn vo cười tươi như hoa.
“Ra là Trương tam thiếu gia.” Tiêu Ngự cười với hắn.
Trương tam thiếu gia ngượng ngùng gãi đầu, có người bán mì ven đường thấy Tiêu Ngự qua cửa sổ, đột nhiên phóng tới, lớn tiếng gọi, “Phượng đại phu, là Phượng đại phu đây mà! Phượng đại phu, đa tạ ngươi đã cứu con ta! Ta vẫn chưa tạ ơn ngươi đàng hoàng! Cái này… xin tặng ngươi mấy vắt mì! Ngươi đừng ghét bỏ!”
Tiêu Ngự vội vàng ôm mấy vắt mì được đưa qua cửa sổ.
“Cám ơn nhé, ta rất thích.”
Người bán mì cười khì khì, cúi đầu chạy về quán.
“Thật tốt quá. Lúc trước đại bá mẫu còn nói xấu ngươi, nhưng mấy hôm nay thì không dám nói nữa.” Trương tam thiếu gia rạo rực, “Ta muốn cầu hôn, ngươi đừng đặt nặng lễ nghi mà từ chối!”
Tiêu Ngự khó xử nhìn Trương tam thiếu gia.
“Ừm… Trương tam thiếu gia, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trương tam thiếu gia mừng rỡ nhìn hắn, gương mặt mập mạp trắng trẻo đỏ lựng.
“Ta, ta cũng có mấy lời muốn nói với Phượng đại tiểu thư.”
Tiêu Ngự nhìn dáng vẻ thiếu niên mơ mộng của hắn, cảm giác tội lỗi cuộn trào trong lòng.
Tội lỗi quá mà, không ngờ một công tử ăn chơi lại thuần khiết như vậy, có thể xem là hắn đang đùa bỡn tình cảm của người ta không!
Tiêu Ngự xuống xe, cùng Trương tam thiếu gia vào quán trà ven đường. Có một người bước ra từ góc đường, đứng tại chỗ híp mắt nhìn hai người, dân chúng đi đường đều vòng qua mà đi.
“Ờm…” Nhị Cửu chậm rãi đến bên cạnh Tạ thế tử, cùng nhìn về hướng quán trà.
Bọn họ đều là người tập võ, tai thính mắt tinh, nghe không sót một chữ của Trương tam thiếu gia.
Nhị Cửu nói, “Thưởng thức của Phượng đại tiểu thư cũng lạ lùng quá.”
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, Nhị Cửu rụt cổ, cười hì hì, lên trước dẫn đường, “Mời công tử, chúng ta cũng vào uống chén trà.”
Tạ Cảnh Tu bước nhanh tới, len vào quán trà, nhìn Tiêu Ngự và tên mập kia ngồi cùng một bàn, tên kia đang đỏ bừng mặt tranh luận cái gì.
“Phượng đại tiểu thư, ngươi đừng lo! Ta nhất định sẽ thuyết phục mẫu thân, rất nhanh sẽ đến cầu hôn ngươi!” Trương tam thiếu gia vội nói.
Hắn chẳng hiểu gì nữa, mấy hôm trước còn nói muốn thành thân với hắn, sao bây giờ lại không đồng ý.
Trương tam thiếu gia lớn vậy rồi mà vẫn không có tiểu thư nhà nào chịu gả cho hắn. Trước kia Trương phu nhân cũng có sắp xếp vài lần xem mắt, mà ai thấy hắn cũng đều thoái thác.
Phượng đại tiểu thư vừa xinh đẹp vừa thông minh, y thuật cao siêu, không chỗ nào không tốt lại chủ động nói muốn thành thân với hắn, dù người ta làm vậy vì có nỗi khổ riêng nhưng cũng đủ khiến Trương tam thiếu gia mừng như điên.
Cuối cùng hắn cũng có vợ rồi! Còn sau này phải ly hôn thế nào, hắn căn bản không nghĩ đến. Chờ bái đường thành thân, động phòng xong thì còn gì để nói nữa!
Không ngờ vịt chưa vào nồi đã vỗ cánh bay, Trương tam thiếu gia khóc không ra nước mắt.
“Thực sự xin lỗi.” Tiêu Ngự vô cùng áy náy nhìn Trương tam thiếu gia.
“Xin hãy gả cho ta đi, ta sẽ đối tốt với ngươi.” Trương tam thiếu gia siết tay thành nắm đấm, “Nếu ngươi chê ta không có chí cầu tiến thì ta có thể sửa mà!”
Tiêu Ngự hết sức khó xử, nhìn Trương tam thiếu gia gấp đến sắp khóc, hắn cảm giác như mình mới là hoa hoa công tử đùa bỡn người khác…
Một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh bàn làm Tiêu Ngự và Trương tam thiếu gia giật bắn mình.
“Tạ thế tử” Tiêu Ngự nhìn người đến, bất ngờ gọi.
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, lại nhìn Trương tam thiếu gia.
Trương tam thiếu gia co người trốn phía sau Tiêu Ngự, tránh ánh mắt âm u của Tạ Cảnh Tu.
Tiêu Ngự hỏi, “Tạ thế tử đến tìm ta hả Hay là Nguyên lão Vương gia có gì muốn nói”
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Ta định hôm sau khởi hành, ngươi có đồng ý theo ta không”
Tiêu Ngự, “…” Hắn đương nhiên muốn theo đoàn người của phủ Nguyên Vương rồi, nhưng mà mở miệng ra nói đồng ý hình như có gì đó quái quái…
Tạ Cảnh Tu nheo mắt, “Ngươi không chịu”
“Đồng ý, đồng ý.” Tiêu Ngự vội đáp, trong lòng tự phỉ nhổ mình, cười nói, “Ta nói rồi, ta đương nhiên đồng ý theo Nguyên lão Vương gia và Thế tử hồi kinh.”
Trương tam thiếu gia nghe thấy, lòng xót xa như lũ tràn bờ đê. Cuối cùng hắn vẫn không cưới được vợ, thật khiến người ta thương tâm muốn chết!
Nhưng khi nhìn nam nhân mặt lạnh còn cao hơn hắn một cái đầu kia, tâm tình thương tâm đau đớn đều tự động nén xuống đáy lòng, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ núp sau lưng Tiêu Ngự.
“Nếu vậy thì ngươi chuẩn bị hành trang đi, sáng mai chờ ta đến đón.” Thái độ của Tạ Cảnh Tu với Tiêu Ngự cũng không có vẻ hài lòng, vẫn mặt không đổi sắc mà nói.
“Được được.” Lúc này Tiêu Ngự chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Mai ta đến Phượng phủ bái phỏng trưởng bối Phượng gia, ngươi cứ chờ ở trong, không cần ra.” Tạ Cảnh Tu lại nói.
“Biết rồi biết rồi.” Tiêu Ngự gật đầu như gà mổ thóc.
Bấy giờ Tạ thế tử mới hài lòng gật đầu, sâu xa nhìn Trương tam thiếu gia một cái, quay người rời đi.
Ha…
Tiêu Ngự và Trương tam thiếu gia đồng thời thở ra một hơi.