Editor: Vện
Bị Phương thị chỉ vào mũi mắng mỏ, lại bị mọi người đàm tiếu, sắc mặt Phượng Vân Phi hết sức khó coi. Đến nước này rồi, mọi chuyện gần như đã rõ ràng, Phương thị muốn trả mối hận khắc cốt ghi tâm khiến hắn khó xử thì thôi, còn thêm quần chúng đổ dầu vào lửa làm hắn mất mặt.
Hắn nhìn Tiêu Ngự đứng sau Phương thị, mở miệng, “Ngọc Nhi…”
Hắn vẫn còn nhớ, Phượng Chiếc Ngọc đã bảo vệ danh tiếng cho hắn, nhất định không muốn thấy hắn và Phương thị chỉ trích nhau ở đây, làm mất mặt Phượng phủ đâu nhỉ
Không chờ Tiêu Ngự lên tiếng, Phương thị cười lạnh nói, “Ngươi còn dám gọi Ngọc Nhi à Phượng Vân Phi, ngươi còn mặt mũi để gọi Ngọc Nhi sao Nếu không phải ngươi, nếu không do các ngươi thì sao Ngọc Nhi lại rơi vào tình cảnh này!” Phương thị đột ngột thở gấp, mặt đỏ bừng.
Đám nam nữ nạm vàng nạm ngọc quyền thế ngập trời này toàn là hạng đê hèn vô liêm sỉ, nếu có ngày chân tướng được đưa ra ánh mặt trời thì việc xấu chúng đã làm quá đủ để bị thế nhân phỉ báng.
Phượng Vân Phi biết Phương thị nói đúng, vì năm xưa hắn nhu nhược nên không chỉ không bảo vệ được thê tử mà còn để trưởng tử bị Phượng Vân Ninh trút giận, biến thành thân phận vô lý ngày nay. Trong lòng hắn dĩ nhiên có hổ thẹn, nên mấy năm gần đây hắn cố hết sức bồi thường cho trưởng tử, cũng âm thầm cho người về nhà cũ chăm sóc Phương thị, hy vọng trưởng tử có thể bình an lớn lên.
Mấy ngày trước Phượng Chiếu Ngọc còn bảo vệ thanh danh Phượng Vân Phi nữa mà, coi như tâm huyết của hắn đã không uổng phí, nhưng tại sao hôm nay tình thế lại trái ngược hoàn toàn
Thấy đám người vây xem nhìn chòng chọc bằng ánh mắt soi mói nghi ngờ, Phượng Vân Phi sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ để lộ manh mối chuyện năm xưa, nếu bị người có tâm tư nghe được sẽ lợi dụng thời cơ, dù địa vị của Phượng Vân Ninh trong phủ An quốc công rất vững chắc e cũng khó tránh phiền phức.
“Khởi Văn, chúng ta vào nhà rồi nói, chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng mà.” Phượng Vân Phi nhỏ giọng nói, mặt đầy vẻ khẩn cầu.
Phương thị hít vào một hơi, “Không cần, Phượng phủ quá cao, chúng ta với không tới. Phương Vân Phi, hôm nay ta tới đây vì muốn làm một chuyện.” Nàng lấy trong tay áo ra một lá thư, “Ta muốn ly hôn với ngươi.”
Phượng Vân Phi tức thì kinh ngạc, lại nghe Phương thị nói, “Dùng thân phận chính thê để ly hôn với ngươi!”
“Chuyện này… sao có thể” Phượng Vân Phi quýnh quáng, “Ngươi, ngươi đã không còn là…” Chính thê của hắn là Lô thị, Phương thị đã từ lâu không còn là chính thê nữa, làm sao có thể dùng thân phận chính thê để ly hôn. Nếu làm vậy thì vị trí của Lô thị biết để ở đâu.
Lô thị vẫn lẳng lặng đứng nghe cách bức tường, gương mặt xưa nay trầm tĩnh không gợn sóng rốt cuộc hiện vẻ căm phẫn.
“Thật quá đáng.” Nhũ mẫu Hà đại nương của Lô thị nhỏ giọng nói, “Bọn họ quá khinh người. Tiểu thư…” Nàng nhìn Lô thị, Lô thị chỉ lắc đầu.
“Cứ để Phượng Vân Phi xử lý.”
“Nhưng mà với tính tình của cô gia, sợ là khó có thể áp chế Phương thị.” Hà đại nương nói, “Tiểu thư, địa vị chính thê của ngươi không thể có một vết rạn nứt nào, bằng không… sẽ gặp rất nhiều rắc rối.”
Lô thị hơi nhíu mày, trầm tư một lát nói, “Trước cứ xem Phượng Vân Phi có ứng đối được không, nếu hắn không làm được thì phiền nhũ mẫu đi một chuyến.”
Hà đại nương vén áo hành lễ, “Tiểu thư cứ yên tâm, nhũ mẫu nhất định không để Phương thị thực hiện được ý đồ.”
Lô thị cười qua loa, lòng vẫn còn nghi hoặc.
Lô thị từng gặp Phương thị, chỉ là một nữ nhân còn hèn nhát hơn Phượng Vân Phi. Năm xưa nàng không dám phản kháng, tại sao qua mười mấy năm mới tìm về đòi lại vị trí chính thê Chỉ là nàng đã bị giáng thành thiếp mười mấy năm rồi, giờ muốn giành danh phận chính thất hả Nằm mơ đi.
Lô thị cười ác ý, chỉ để Hà đại nương ở lại, nàng dẫn người hầu quay về hậu viện.
Ngoài cổng lớn, Phương thị và Phượng Vân Phi còn đang đối đầu, Phượng Vân Phi đương nhiên không chịu nhận lá thư đề nghị ly hôn, chỉ luôn miệng lẩm bẩm hoang đường.
Phương thị thấy hắn không nhận, ném lá thư xuống bên chân hắn.
“Phượng Vân Phi, nếu ngươi còn muốn chừa lại thể diện cho mình và tiểu thiếp, chúng ta hãy cắt đứt đoạn nghiệt duyên này trong hòa bình, từ đây đường ai nấy đi.”
“Nghiệt duyên Ngươi nói đây là nghiệt duyên” Phượng Vân Phi chỉ Phương thị, cười cợt, “Ha ha, nghiệt duyên sao Vậy chẳng lẽ năm đó ta cứu mạng ngươi tức là cứu lầm người rồi Ta vì thanh danh của ngươi mà dẹp bỏ nghị hôn, đến nhà cầu hôn ngươi, đó là lỗi của ta sao!”
Phương thị muốn tính nợ cũ, Phượng Vân Phi cũng giở lại nợ nần với nàng, mặt mũi gì cũng vứt hết.
Khoảng thời gian này chính là ký ức hạnh phúc, ngọt ngào nhất của Phương thị, vì chuyện này mà nàng nhẫn nhịn chịu giáng làm thiếp, nhịn nhục khiến con nhỏ bị giẫm đạp mà vẫn chưa bao giờ có một chút oán hận Phượng Vân Phi. Nhưng bây giờ, nghe mẩu chuyện xưa thốt ra từ miệng Phượng Vân Phi, nàng chỉ thấy kinh tởm.
Ngày xưa Phượng Vân Phi đích thật là phu quân cả đời nàng, bây giờ nàng vẫn còn nhung nhớ thanh niên trung hậu thành thật năm nào. Nhưng con người sẽ thay đổi, nam nhân trước mắt này đã bị phồn hoa chốn kinh thành làm mờ mắt, bị vinh hoa phú quý biến thành hạng tiểu nhân đáng ghét.
“Câm miệng, ngươi không xứng nhắc lại chuyện cũ.” Phương thị lạnh lùng nói.
Phượng Vân Phi cũng không nhường nhịn, “Ta không xứng Ta không xứng nhắc chuyện cũ, chẳng lẽ ngươi có tư cách đàm phán ly hôn với ta Phương Khởi Văn, ta cho ngươi biết, muốn ly hôn với ta hả, ta tuyệt không đồng ý! Ngươi sinh là người của Phượng gia ta, chết cũng là quỷ của Phượng gia! Ngươi dẹp cái ý định ấy đi!”
Hà đại nương đứng sau bức tường nghe bên ngoài cãi vã. Phượng Vân Phi cãi với Phương thị đến đỏ mặt tía tai mà vẫn không nhắc chữ nào đến Lô thị. Phượng Vân Phi luôn dùng ngữ khí đối đãi với chính thất, vậy chẳng phải đã thừa nhận địa vị chính thất của Phương thị sao, sau này Lô thị trong Phượng phủ phải làm thế nào Sao có thể đọ sức với những phu nhân quyền quý khác ở kinh thành nữa”
Quả nhiên là nam nhân không đáng tin cậy.
Hà đại nương khinh bỉ xì một tiếng, sửa lại vạt áo, dẫn hai tiểu nha đầu bước thẳng ra ngoài.
Phượng Vân Phi còn đang bận trừng mắt với Phương thị, Phương thị và Tiêu Ngự đều nhìn thấy một phụ nhân khoảng bốn mươi ăn mặc sang trọng bước ra từ cổng lớn Phượng phủ.
Phụ nhân này đến vén áo hành lễ với Phượng Vân Phi, cười nói, “Lão gia, phu nhân bảo ta đến hỏi, vốn muốn nghênh đón Đại tiểu thư, tại sao lâu thế rồi mà vẫn chưa thấy đón vào Nghe nói Phương di nương thanh tu trong từ đường cũng đến đây Mười mấy năm qua không hồi phủ, lúc quay về cũng nên báo một tin chứ, phu nhân đã sớm chuẩn bị, sẽ không sơ suất với Phương di nương, là do phu nhân chúng ta thất lễ.”
Phượng Vân Phi biết nàng là quản sự bên cạnh Lô thị, xưa nay phải nể mặt mấy phần. Lúc này thấy Hà đại nương xuất hiện ở đây, đoán là Lô thị đã biết chuyện ngoài đây. Nàng trước giờ tính tình cao ngạo, mắt không dung nổi một hạt cát, Phương thị lại luôn miệng đòi ly hôn làm địa vị của Lô thị bị chông chênh, không biết bây giờ đang oan ức cỡ nào. Ý chí muốn phân cao thấp với Phương thị lập tức phai nhạt, cũng hối hận sao mình lại lỗ mãng đi tranh cãi với Phương thị.
“Ta biết rồi.” Phượng Vân Phi đáp lời Hà đại nương, quay lại nhìn Phương thị, “Phương di nương, ngươi nên biết, thiếp thất không có tư cách bàn chuyện ly hôn. Ta không truy cứu hành vi lỗ mãng của ngươi, ngươi cũng đừng cố chấp nữa. Người đâu, mời Phương di nương vào phủ.”
Hà đại nương liếc mắt ra hiệu, một hàng phụ nhân cường tráng lập tức bước ra, bao vây Tiêu Ngự và Phương thị. Việc cấp bách bây giờ là phải áp giải Phương thị vào trong phủ, đến lúc cổng lớn khép lại, nàng bị giam hãm trong cái chốn thâm sâu này, còn sợ nàng gây sóng gió gì nữa
Tiêu Ngự gật đầu với Bách Linh, Bách Linh hiểu ý, ỷ vào dáng người thấp bé mà luồn lách chạy ra ngoài, hô hào với đám người vây xem, “Chư vị đại thúc đại bá, đại nương đại thẩm có thấy hay không! Tiểu thiếp kia ỷ vào sủng ái của lão gia mà muốn bắt trói phu nhân chúng ta vào phủ tùy nghi xử trí đó! Các ngươi thấy có còn lý lẽ nữa không!”
Chất giọng lanh lảnh của Bách Linh truyền đi rất xa, đám đông đang huyên náo rất hứng thú lắng nghe.
“Nói tiếp đi, chúng ta đang nghe đây!”
Hà đại nương nghe một tiếng tiểu thiếp, tức đỏ mặt, không kiêng dè Tiêu Ngự và Phương thị, chỉ Bách Linh quát, “Còn không mau bắt tiểu nha đầu ăn nói lung tung kia!”
Đám phụ nhân cao to lập tức chạy đến chỗ Bách Linh.
Bách Linh linh hoạt chui luồn trong đám đông, vừa chạy vừa nói, “Năm đó phu nhân chúng ta sinh cho lão gia Đại thiếu gia và Đại tiểu thư, may mắn biết bao! Tiểu thiếp một mực ỷ vài quan hệ với tiểu cô của phu nhân, chính là muội muội của Phượng lão gia, hai người hợp lực đổ tội lên đầu phu nhân, nói nàng cố ý giả dối trưởng nữ thành trưởng tử, nói nàng quấy rối huyết mạch Phượng gia rồi giáng phu nhân làm thiếp, sau đó lại cưới tiểu thiếp kia vào làm vợ!”
Trong đám đông có không ít lão gia thiếu gia nhà quyền quý, năm xưa một Thái y quèn như Phượng Vân Phi lại cưới được tài nữ Lô Tĩnh làm vợ, là chuyện chấn động một thời của kinh thành. Khi đó mọi người còn hâm mộ Phượng Vân Phi nhà giàu mới nổi còn có số đào hoa, lần đầu tiên nghe có người gọi tiên tử cung trăng Lô đại mỹ nhân là tiểu thiếp, nhất thời cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Đám phụ nhân cục mịch chen lấn hồi lâu vẫn không thể bắt được Bách Linh lẩn như chạch.
Bách Linh tiếp tục gào, “Phu nhân chúng ta ghi nhớ tình xưa nên không tố cáo Phượng lão gia tội giáng thê thành thiếp, lấy thiếp làm thê, tự nguyện chịu khổ trong từ đường mười mấy năm. Bây giờ phu nhân quay về cũng không để ý tiểu thiếp kia, chỉ muốn yên lặng ly hôn, lấy lại tự do, từ nay về sau cùng Đại tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau. Không lẽ kinh thành lớn như vậy mà không thể ban cho phu nhân chút công bằng ấy sao”
Một phụ nhân suýt nữa đã bắt được Bách Linh, lại bị hai nam nhân dáng vẻ như đồ tể cười hì hì che chắn cho Bách Linh bé nhỏ.
Tiểu nha đầu này nói nghe còn hay hơn nghe hát, sao có thể để người gián đoạn chứ
Nơi này có ít nhất cũng hai, ba trăm người đang vây kín xem trò vui. Mà xem trò vui lại không phạm pháp, mọi người đương nhiên phải nhiệt tình ủng hộ rồi.
Bách Linh vừa tránh né vừa gào tiếp, “Dưới chân thiên tử có còn vương pháp nữa không! Tiểu thiếp muốn mưu hại chính thất kìa! Nếu phu nhân nhà ta xảy ra bất trắc, xin các vị phụ lão hương thân nhất định phải nhớ kỹ, tiểu thiếp kia là Lô Tĩnh, con gái của đương triều Lễ bộ Thượng thư! Chắc chắn là đôi cẩu nam nữ cấu kết với nhau hạ độc phu nhân!”
Không biết nữ nhân nào trong đáp đông tiếp một câu, “Còn Lễ bộ Thượng thư đâu, không biết Lễ bộ Thượng thư dạy con thế nào mà dạy ra một nữ nhi làm tiểu thiếp tranh giành nam nhân với người ta, đúng là vô liêm sỉ.”
Bất kể đại gia hay tiểu môn hộ, chính thất nào cũng căm hận những tiểu thiếp dùng sắc đẹp dụ dỗ nam nhân, lời này đương nhiên được quần chúng ủng hộ nhiệt liệt.
Lại một nam nhân nào đó cười nói, “Ta cũng muốn nhìn xem, phỏng chừng tiểu thiếp này sắc nước hương trời lắm, hoặc là thủ đoạn vô biên, nếu không thì có nam nhân nào đồng ý để tiểu thiếp hà hiếp chính thất chứ.”
Đám đông sôi nổi nghị luận “tiểu thiếp” của Phượng phủ khiến Hà đại nương giận đến giậm chân, mặt lúc đỏ lúc trắng, Tiêu Ngự còn lo không biết phụ nhân này có bị Bách Linh chọc cho phát bệnh tim không
Phượng Vân Phi xanh mặt đứng bất động, phẫn hận nhìn Phương thị, rồi lại bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng châm chích ngược lại, càng thêm khó chịu.
Từ lúc tiểu nha đầu kia chạy loạn cũng khá lâu rồi, chuyện nhà Phượng phủ ắt hẳn còn bị đám dân thường thêm mắm thêm muối lan truyền khắp nơi.
Hắn gần như đã tưởng tượng ra cảnh mấy ngày sau, các quán trà đầu đường cuối phố sẽ có thêm một câu chuyện mới toanh.
Nhất định là Phương thị đã xúi giục Bách Linh, Phương thị lại dám dùng cách cá chết lưới rách như vầy. Coi như Phượng Vân Phi thật sự bị bêu nhọ thì Phương thị được lợi gì chứ Phượng Chiếu Ngọc phải làm sao Thậm chí cả Phượng Chiếu Kỳ nữa Sau này bọn chúng phải ngẩng đầu làm người thế nào đây!
“Điên rồi, ngươi điên rồi!” Phượng Vân Phi kéo tay Phương thị, cả giận nói, “Ngươi rốt cuộc có biết mình đã làm gì không! Ngươi muốn Ngọc Nhi và Kỳ Nhi sau này phải làm sao đây!”
Phương thị nhặt lá thư ly hôn đưa đến trước mặt hắn.
“Có phụ thân như ngươi mới khiến bọn chúng không thể ngẩng mặt! Hôm nay ta chỉ thông báo với hàng xóm láng giềng, ngày mai biết đâu ta sẽ bẩm báo lên Thuận Thiên phủ đấy.” Phương thị cười lạnh, “Dù phải nằm bàn chông ta cũng không hối tiếc.”
“Ngươi!” Phượng Vân Phi cứng họng.
Nói cho cùng, tội giáng thê thành thiếp nếu dân không tố cáo thì quan không xét xử, nếu Phương thị muốn tố thì hắn làm sao biện giải được Lần trước bị cáo buộc, hắn còn có thể dùng cớ Phương thị gây rối loạn huyết mạch Phượng gia để chống chế, hôm nay có mặt Phượng Chiếu Ngọc, chuyện năm xưa nàng lại biết rõ ràng, nếu uy hiếp Phương thị, sợ là nàng sẽ vạch trần chuyện của Phượng Vân Ninh.
Vừa rồi tiểu nha đầu kia cũng có nhắc đến Phượng Vân Ninh, chính là nhắc nhở của Phương thị với Phượng Vân Phi.
Muội muội như sát thần kia hắn nhìn một hồi còn thấy sợ, vậy mà Phương thị dám liên lụy nàng.
“Ngươi làm tất cả cũng chỉ vì tờ giấy ly hôn này sao Sau khi ly hôn thì ai che chở cho ngươi! Vừa rồi ngươi còn mắng nhiếc Vân Ninh, ngươi không thể không biết thủ đoạn của nàng! Ngươi không sợ nàng trả thù hay sao!” Phượng Vân Phi trầm giọng giận dữ.
“Thủ đoạn!” Mắt Phương thị như sắp bắn ra lửa, “Sao ta lại không biết thủ đoạn của muội muội ngươi chứ! Ta tự mình nếm trải mười mấy năm, sao lại không biết được! Ngươi không cần bận tâm ai che chở ta, ít ra còn an toàn hơn ở lại bên cạnh ngươi. Lúc muội muội tốt của ngươi phái côn đồ đến ám sát Ngọc Nhi thì ngươi đang ở đâu hả! Giờ còn đứng đây nói láo không ngượng miệng, ngươi có biết xấu hổ hay không!”
“Cái gì! Ám sát Ngọc Nhi Sao… sao có thể!” Phượng Vân Phi ngơ ngác, “Tại sao nàng phải giết Ngọc Nhi Không thể, nhất định có hiểu lầm!”
Tiêu Ngự bước lên nói, “Không sai đâu, là Nguyên Vương thế tử đã cứu ta. Phượng Vân Ninh phái người ám sát, Lô thị phái Trịnh thị hạ độc, những chuyện này là sự thật. Ta nói cho Phượng lão gia không phải vì tranh thủ tình cảm của ngươi, cũng không quan tâm ngươi tin hay không, chỉ mong ngươi niệm tình phu thê với mẫu thân, niệm tình phụ tử với ta mà ký vào giấy ly hôn, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Phượng Vân Phi nghe Tiêu Ngự nói xong, khiếp đảm trợn mắt.
“Không thể, không thể nào.” Rõ ràng Phượng Vân Ninh đã nâng đỡ hắn, Lô thị vô cùng thuận theo ý hắn, còn thay hắn chăm sóc Phượng Chiếu Ngọc và Phương thị ở thành Hoài Thiên, mười mấy năm qua hắn thấy hết mà, sao lại phát sinh chuyện như vậy được!