Editor: Vện
Tiêu Ngự đến căn phòng đã được dọn sạch, Bách Linh đứng trước cửa, thấy Tiêu Ngự liền đến đón, “Tiểu… Công tử, đã làm theo lời ngươi dặn, bảo đảm một hạt bụi cũng không có!” Bách Linh tự hào giơ chổi.
“Tốt, Bách Linh thật lợi hại.” Tiêu Ngự khen ngợi, “Công tử ta thật sự không thể rời xa Bách Linh mà.”
Bách Linh nghe vậy, hưng phấn chạy vòng vòng.
Bách Linh chỉ gian phòng kế bên, “Đây là chỗ rửa tay thay y phục, đã chuẩn bị sẵn nước và rượu mạnh, cả thuốc của Tần tiểu đại phu nữa.”
Tiêu Ngự gật đầu, nhìn xung quanh. Thị vệ Vương phủ đứng đầy viện tử, cả đội trưởng đội tuần tra cũng chưa đi, đút tay trong tay áo ngồi xổm ở góc tường, dáng vẻ xem náo nhiệt.
Tiêu Ngự nói, “Ta cần hai trợ thủ, có ai tình nguyện không”
Thị vệ Vương phủ nhìn nhau, “Chúng ta không hiểu y thuật, phải giúp Phượng đại phu thế nào”
“Các ngươi không cần phải biết y thuật, tất cả nghe ta chỉ huy là được.” Tiêu Ngự vừa nói vừa vào phòng rửa tay, “Đồng ý giúp thì vào phòng này, trước hết phải rửa tay thật sạch, đổi y phục khác.”
Nhị Cửu nhìn những đồng đội đang do dự, tiến lên đầu tiên, “Để ta, ta từng thấy Phượng đại phu hành y ở thành Hoài Thiên, cũng không quá ngỡ ngàng.”
Hình như Phượng Chiếu Ngọc có kiến thức hơn các đại phu khác nhiều, không sợ bẩn không sự cực, người bị thương chỉ có một, nhọc nhằn cách mấy cũng không bằng lúc chữa trị cho mấy trăm người ở thành Hoài Thiên.
Nhị Cửu theo Tiêu Ngự vào phòng, đám còn lại rơi vào trầm mặc.
Người thứ hai bước ra là đội trưởng đội tuần tra, gã từ trong góc đứng lên, duỗi cánh tay, “Vậy tại hạ cũng xin mặt dày tự tiến cử, ta từng băng bó cho các huynh đệ trong quân doanh, vậy có xem là có kinh nghiệm không Tuy người sống sót không nhiều.” Nói rồi đi vào phòng.
“Đội trưởng.” Hai binh sĩ cuống quýt cản gã, “Không phải nói bớt lo chuyện bao đồng thì không thiệt thân sao Ngươi lại đi xem náo nhiệt rồi.”
“Náo nhiệt này không phải chuyện kia. Náo nhiệt kia không xem được, náo nhiệt này thì xem được.” Đội trưởng cười lớn, bước vào phòng, đám binh sĩ đằng sau cuống đến nhảy dựng.
Tiêu Ngự đã rửa qua ba chậu nước nóng, Bách Linh lại bưng thêm chậu nữa, từ từ đổ vào.
Tiêu Ngự đang rửa tay, nói với Nhị Cửu và đội trưởng kia, “Nhị Cửu, và vị này là…”
Đội trưởng kia cười nói, “Bái kiến Phượng đại phu. Tại hạ tên Đinh Bằng.”
Tiêu Ngự nói, “Nhị Cửu, Đinh Bằng, hai ngươi nhìn cách ta rửa tay mà làm theo, phải kỹ càng, không được qua loa.” Người kia bị thương ngay tim, phải mở g ngực, hắn không có kháng sinh, chỉ có thể cố gắng giảm bớt tỷ lệ nhiễm khuẩn.
Phẫu thuật ngoại khoa vốn xuất phát từ Tây y, bàn mổ cứ như cái đấu trường La Mã, các bác sĩ đặt bệnh nhân ở trung tâm mà tiến hành giải phẫu, khán giả đứng trên khán đài hình tròn dạng cầu thang xoắn ốc quan sát quá trình như xem kịch.
Tiêu Ngự không biết xác suất thành công thời đó cao bao nhiêu, nhưng bị biết bao nhiêu người dòm ngó như vậy có thể sống sót được sao Đừng nói hiện tại phải trải qua công tác rửa tay diệt khuẩn nghiêm ngặt.
Quên đi, hãy tự an ủi rằng có còn hơn không…
Nhị Cửu và Đinh Bằng đứng nhìn Tiêu Ngự rửa đến tận khuỷu tay, cuối cùng còn phải rửa bằng rượu mạnh.
“Hai ngươi qua đây, cởi ngoại bào ra trước.” Tiêu Ngự nói.
Đinh Bằng lưu loát cởi áo, khoe ra g ngực cường tráng ngăm đen, giữa trời đông giá rét mà gã chỉ mặc có một lớp áo. Gã xỏ giày sạch Bách Linh đem tới, lại để Bách Linh giúp mình rửa tay.
Nhị Cửu nhăn mặt quay chỗ khác, tránh tầm mắt Tiêu Ngự rồi mới cởi áo. Mặc kệ Phượng đại phu là nam hay nữ cũng đều là người trong lòng của Thế tử. Phượng đại phu không để tâm thì thôi, nhưng hắn phải chú ý…
Hai người nhanh chóng rửa sạch tay, học theo Tiêu Ngự mặc áo vải vào, lại choàng thêm cái áo khoác dài đến cổ chân, bịt kín mũi miệng, cột gọn tóc, hai tay giơ lên ngang ngực.
Tiêu Ngự nhìn họ một hồi, nói, “Theo ta.”
Đinh Bằng bị đôi mắt trầm tĩnh nhìn đến, tự giác đứng thẳng lưng, dẹp bỏ tâm trạng cà lơ phất phơ.
Sao tự nhiên thấy tiểu tử này thay đồ xong cứ như biến thành người khác vậy nhỉ Đôi mắt không một gợn sóng này, thiếu niên làm sao có được
Tiêu Ngự vào phòng mổ tạm thời, giữa phòng có một cái giường, người bị thương đang nằm trên đó, trên chiếc bàn kế bên còn bày vô số các dụng cụ giải phẫu và thuốc men.
Tiêu Ngự nói với Nhị Cửu, “Đầu tiên phải cho hắn uống thuốc mê.” Hắn dùng mắt ra hiệu cái ấm trên bàn, Nhị Cửu hiểu ý, cầm ấm nước thuần thục đổ vào miệng người bị thương.
Tiêu Ngự lấy kéo cắt lớp vải áp thấm máu trước ngựa người kia, phủ khăn lên, vạch g ngực bên trái ra.
Lau hết máu trên da, rửa vết thương, làm vô cùng quen tay, Tiêu Ngự nhân lúc thuốc mê còn công hiệu, nhanh chóng đánh dấu vị trí chuẩn bị giải phẫu.
Đinh Bằng và Nhị Cửu đứng nhìn, Đinh Bằng hoài nghi hỏi, “Người này rõ ràng bị thương ngay tim, lại nằm ngoài đường ít nhất cũng một canh giờ, thật sự chưa chết sao”
“Hắn không chết.” Tiêu Ngự nói, “Hô hấp và mạch đập tuy yếu nhưng vẫn theo quy luật, tình trạng thương tích không nặng như các ngươi nghĩ đâu.”
Trái tim trong g ngực tuy bị thương nhưng vẫn cố gắng duy trì nhịp đập, tim chưa ngừng tức là người này khó có thể chết.
“Tim bị đâm mà còn coi là nhẹ à.” Đinh Bằng chậc một tiếng, “Tiểu đại phu đừng nói láo.”
Tiêu Ngự vừa dùng nước muối rửa vết thương vừa nói, “Ta không nói láo. Vết thương do dao gây ra, chín phần mười sẽ do mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng nếu vết thương không lớn, máu đông lại, hoặc có mỡ và phổi chặn vết thương tạm thời cầm máu thì sẽ không chết nhanh thế đâu.”
Đinh Bằng và Nhị Cửu nghe hắn mặt không đổi sắc vừa nói phổi ngặn vết thương vừa cầm máu, tự nhiên thấy ngực tê rần.
Tiêu Ngự nói tiếp, “Hắn sống được đến bây giờ, hẳn là thuộc loại phía sau.” Lồng ngực người bị thương đã được xử lý sạch sẽ, để lộ vết thương do dao dài cm, phần thịt xung quanh đã trắng bệch.
Tiêu Ngự thả dụng cụ xuống, nhìn không chớp mắt người nằm trên giường, cau mày đăm chiêu.
Nhị Cửu thấy hắn đứng bất động, gọi một tiếng, “Phượng đại phu”
Tiêu Ngự không nghe thấy, vẫn đang trầm tư suy nghĩ.
Không có X-quang, không có sóng siêu âm, tất cả chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán…
Tiêu Ngự bắt cổ tay người kia, dùng ngón tay thăm dò, cảm nhận mạch đập. Thấy hắn làm động tác quen thuộc, Nhị Cửu và Đinh Bằng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn, nghe, hỏi, sờ mới là chuyện một đại phu nên làm.
Miệng vết thương đã được cầm máu tạm thời, máu chảy vào màng tim, dễ khiến màng tim bị ngạt máu.
Nếu màng tim bị ngạt máu sẽ có triệu chứng gì
Trước mắt Tiêu Ngự là từng trang từng trang sách lật qua, chữ chi chít chạy trong đầu…
Triệu chứng màng tim bị ngạt là hô hấp dồn dập, tĩnh mạch trướng, mạch nhanh mà yếu, tim đập yếu. Có khả năng mạch bị loạn, lúc thì biến mất lúc nhanh bất thường.
Tiêu Ngự vừa bắt mạch vừa quan sát hô hấp bệnh nhân.
Không có những triệu chứng kia, màng tim không bị ngạt.
“Lập tức mở g ngực, phẫu thuật tim.” Tiêu Ngự mở mắt, âm thanh truyền ra dưới lớp khăn che mặt.
Nhị Cửu và Đinh Bằng nhìn hắn không dám tin, “Lập tức làm gì”
Tiêu Ngự nhìn họ, “Bệnh nhân bị thương ngay tim, trong ngực trái e cũng có máu đọng. Tuy đã tạm thời cầm máu nhưng không thể khép miệng, nhất định phải khâu lại, còn phải loại bỏ máu đọng trong ngực.”
Muốn mở g ngực, Tiêu Ngự lo bệnh nhân sẽ bị mất máu quá nhiều mà không kịp bổ sung.
Nhưng lúc này biết làm sao để truyền máu cho hắn!
Tiêu Ngự giơ dao giải phẫu lên, nhìn người kia một hồi.
Cứ làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi.
Không chờ Nhị Cửu và Đinh Bằng phản ứng, lưỡi dao sắc bén đã dứt khoát rạch xuống, bén ngót đến khó tin, máu lập tức tràn ra.
“Đinh Bằng, lấy băng gạc thấm máu.” Tiêu Ngự không ngẩng đầu, cũng không chờ Đinh Bằng nói gì, Tiêu Ngự lại ra lệnh, “Lúc trước đã nói mà, phải nghe ta chỉ huy.”
Đinh Bằng bĩu môi, lấy miếng băng gạc bằng vải trắng lau máu tuôn ra.
“Ta có nói không nghe ngươi đâu.”
Từ vết rạch ở ngực trái, tiến sâu vào bên trong, mở toang khoang ngực, vị trí bị thương đã lộ ra, trong g ngực đã bị đọng một lượng máu lớn.
Tiêu Ngự dừng tay.
Nhị Cửu nhìn động tác của hắn, dù đã giết bao nhiêu người mà cũng không dằn được cảm giác muốn ói.
Hắn sai rồi, hắn cứ tưởng chữa trị cho một người sẽ dễ dàng hơn mấy trăm bệnh nhân ở thành Hoài Thiên. Hắn quá sai lầm rồi.
Không dễ dàng chút nào, rõ ràng là… Hắn muốn phát điên rồi.
Rốt cuộc Thế tử coi trọng người này chỗ nào!
“Nhị Cửu.” Giọng nói Tiêu Ngự đột ngột vang lên bên tai.
Nhị Cửu bừng tỉnh, tự giác đứng thẳng người, cũng không nôn ọe, lớn tiếng đáp, “Vâng.”
“Ngươi ra ngoài gọi Bách Linh, bảo nàng pha một ít thuốc làm tan máu đông, cái gì mà huyết đằng, hoa hồng, xích thược, pha thuốc nước làm máu lưu thông, đại phu bên ngoài nhất định sẽ biết. Nói nàng nhanh chân lên, cấp tốc, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng!” Nhị Cửu không hỏi nhiều, đáp một tiếng, vọt ra cửa gọi Bách Linh.
Tiêu Ngự lại cúi xuống nhìn g ngực đọng máu.
Không có điều kiện truyền máu, phải làm sao đây Dưới thời chiến khan hiếm nguồn máu, có thể dùng cách tự lấy máu bệnh nhân truyền lại vào cơ thể.