Editor: Vện
Tạ Cảnh Tu không giải thích “Chậm rồi” là có ý gì, chỉ mấy ngày sau Tiêu Ngự đã biết.
Nhìn vị đại thái giám ăn mặc sang trọng mặt mũi âm nhu, hình tượng chẳng khác gì phim truyền hình dẫn một đoàn cung nhân đại giá quang lâm tiểu viện bình dân của hắn, Tiêu Ngự hoàn toàn mù mờ.
“Vị nào là Phượng đại tiểu thư” Đại thái giám dùng âm vực bén nhọn gọi, “Mau ra tiếp chỉ.”
Tầm mắt của lão chần chừ dừng trên người Tiêu Ngự, dường như không thể xác định thiếu niên thanh tú này có phải Phượng đại tiểu thư nghe đồn đã mê hoặc Tạ thế tử hay không.
Người này tuy nhỏ tuổi, diện mạo cũng không tệ, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân còn nam tính hơn cả lão, sao có thể là người trong lòng của Tạ thế tử được
Phương thị chưa từng gặp tình huống nào trang trọng như vầy, nhất thời hoảng loạn không nói ra lời, chỉ có thể nhìn Tiêu Ngự, hy vọng nhi tử đã có chủ kiến.
Tiêu Ngự tiến lên một bước, bất đắc dĩ quỳ xuống, Bách Linh và Phương thị vội vàng quỳ theo.
“Thảo dân chính là Phượng Chiếu Ngọc.” Tiêu Ngự nói, lòng thầm phỉ nhổ Hoàng đế chưa gặp bao giờ kia.
Đúng là thứ hôn quân, ban hôn mà làm như trò đùa. Thân thế của hắn phức tạp khó nói, vậy mà có thể dễ dàng ban cho một thanh niên tuấn kiệt xuất thân cao quý như Tạ thế tử, ngài không sợ thế lực phủ Nguyên Vương, không sợ các trưởng bối của phủ Nguyên Vương đâm sau lưng mình sao
Thái giám này vốn là Đại tổng quản thái giám hầu hạ bên cạnh Vĩnh Vinh đế, Dương công công. Lúc này thấy Tiêu Ngự tiếp chỉ không chút lễ nghi, cử chỉ thô thiển vụng về, không khỏi khinh thường.
Người khiến Tạ thế tử đích thân cầu xin ban hôn, đừng nói tiểu thư khuê các, ai dè còn là thứ chẳng ra gì, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của lão.
Có điều vì nhớ lời dặn của Vĩnh Vinh đế, lão không cần phải lên mặt dạy bảo chút nghi thức xã giao với tiểu dân này, chỉ cần mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, hắn càng không ra gì mới khiến phủ Nguyên Vương rối loạn được.
Dương công công mở cuộn thánh chỉ bằng lụa vàng, the thé nói rằng chỉ đọc một lần.
“Chiếu chỉ viết, nhi nữ Chiếu Ngọc của Tổng quản Thái y Phượng khanh hòa nhã dịu dàng, trung hậu hào phóng, tướng mạo xuất chúng…”
Mấy lời khen ngợi mào đầu chỉ là làm màu, Tiêu Ngự còn bình tĩnh, nhưng Phương thị càng nghe càng kinh hồn bạt vía.
Những ngày qua, con trai nàng đã khôi phục nam trang, còn dẫn nàng rời khỏi Phượng phủ, khiến nàng gần như đã quên tình hình hiện tại, lòng thầm mang hy vọng có thể tiếp tục sống một cách bình yên thế này.
Bây giờ một đạo thánh chỉ ban xuống, lời ca tụng phủ đầu đã làm Phương thị thức tỉnh, con trai nàng ngày nào chưa quang minh chính đại khôi phục thân phận nam nhi, ngày đó hắn vẫn là Phượng đại tiểu thư trong mắt người ngoài, muốn sống yên bình chỉ là mộng tưởng.
Thánh chỉ ban xuống hôm nay, nếu khôi phục thân phận chẳng phải sẽ phạm tội khi quân sao Chẳng lẽ muốn con trai nàng vĩnh viễn sống trong vỏ bọc “Phượng đại tiểu thư” đến hết đời!
Dương công công vẫn đang đọc chiếu chỉ, “…Nguyên Vương thế tử đã đến tuổi cưới vợ, muốn chọn hiền thê tương xứng. Khuê nữ Chiếu Ngọc của Phượng gia có thể nói là xứng đôi vừa lứa với Tạ thế tử, để tác thành lương duyên, nay gả cho Tạ thế tử làm phi, ban thưởng vàng bạc gấm vóc. Tất cả lễ nghi giao cho Khâm Thiên giám chuẩn bị, chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ. Hy vọng phu thê ân ái, sớm sinh quý tử. Bố cáo toàn dân, thành tâm mong chờ. Khâm thử.”
Còn sớm sinh quý tử nữa chứ, lo xa quá.
Tiêu Ngự thấy trong lòng như có một vạn con ngựa mất cương chạy qua, nhưng chỉ có thể dùng hai tay nhận thánh chỉ, còn phải tạ chủ long ân.
Dương công công nghe hắn tạ ơn chẳng ra lề lối gì, không kiên nhẫn phất tay, “Tiểu thư mau đứng lên.” Lại chỉ mấy rương hòm cung nhân đã khiêng vào, “Những thứ này là thiên gia ngự ban, đặc biệt thưởng cho tiểu thư.”
Tiêu Ngự lại tạ ơn, nói nhanh đến mức nghe không ra, Dương công công cuối cùng cũng dẫn người đi.
Tiêu Ngự thấy sắc mặt lão không đẹp cho lắm, chắc không nhận được “lòng thành” nên tâm tình khó chịu.
Dương công công đi một chuyến chẳng được cái gì, hiển nhiên càng thêm xem thường Phượng đại tiểu thư và mẫu thân hắn, may mà giờ còn phải đến phủ Nguyên Vương tuyên chỉ, rốt cuộc cũng không phải ra về tay trắng.
Vốn lão nên đến phủ Nguyên Vương trước, chỉ là Hoàng đế cố ý muốn lão đi rêu rao khắp nơi, đến chỗ Phượng đại tiểu thư ban hôn trước để dân chúng kinh thành giúp một tay lan truyền, đỡ phải bị phủ Nguyên Vương quyền cao chức trọng làm khó dễ.
Lúc Vĩnh Vinh đế để tâm một việc vẫn còn thấy được bóng dáng anh minh ngày xưa, nhưng nay lại bị Lý quý phi đầu độc quá nặng, chỉ sợ khó có ngày tỉnh lại.
Dương công công đến phủ Nguyên Vương đọc thánh chỉ, ngoại trừ Tạ Cảnh Tu thản nhiên bình tĩnh, những người còn lại trong phủ đều mang vẻ kinh ngạc không thua gì Tiêu Ngự và Phương thị.
Quả nhiên là Tạ thế tử tự chủ trương, chỉ nhìn sơ sắc mặt Nguyên Vương gia và Vương phi cũng đủ biết họ không hề hài lòng.
Không hài lòng mới tốt, bọn họ bất mãn thì Hoàng thượng mới thỏa mãn.
Lại nói Phượng đại tiểu thư vừa đến kinh thành đã gây náo loạn, e là bất luận danh môn thế gia nào cũng bất mãn với hắn.
Dương công công xoa tay, cười híp mắt với Tạ Cảnh Tu, “Ngày ấy Tạ thế tử vào cung cầu xin, Hoàng thượng cũng giật mình. Hoàng thượng cũng lo Thế tử trẻ tuổi bị lừa dối, nên đã sai thị vệ tra xét căn nguyên của Phượng đại tiểu thư. Thấy nàng tuy làm việc hơi phô trương nhưng vẫn là người biết quy củ. Nàng còn là người trong lòng Thế tử, Hoàng thượng cũng không nhẫn tâm cầm gậy đánh uyên ương. Giờ xem như đã thỏa mãn tâm nguyện của Thế tử, nô tỳ đường đột, xin chúc Thế tử một tiếng cung hỷ, sau này nhất định phải đến uống chén rượu mừng.”
“Công công khách khí rồi.” Tạ Cảnh Tu từ tốn nói.
Dương công công cũng không để ý thái độ của y, dù sao nhiệm vụ của lão chỉ là đến thông báo, là Tạ Cảnh Tu tự thân cầu ban hôn với một Thế tử phi không ra gì chứ không phải Hoàng thượng ép buộc.
Thấy sắc mặt Vương gia và Vương phi quả nhiên càng thêm xấu, Dương công công cầm “phí vất vả” thản nhiên cáo từ, lão đang nóng lòng muốn chạy về báo cáo với Hoàng thượng đây.
Dương công công vừa đi, Nguyên Vương gia liền sai người bày thánh chỉ lên hương án, nhìn Vương phi.
Thường ngày Vương phi chỉ quanh quẩn trong tiểu viện, sống cuộc sống của mình, tuy cư trú trong phủ Nguyên Vương nhưng chẳng quan tâm bất cứ thứ gì trong phủ, trái tim từ lâu đã không nằm trong Vương phủ nữa.
Cũng chỉ đến lúc gặp chuyện như tiếp chỉ mới thấy Vương phi xuất hiện. Bằng không, hắn cũng khó thấy mặt nàng.
Nguyên Vương phi mặc trang phục cáo mệnh phu nhân, diễm lệ hơn thường phục nhiều. Nguyên Vương gia hơi ngây ngẩn, cảm thấy thê tử có chút xa lạ này vẫn mang dáng vẻ y như hồi mới cưới, năm tháng không hề để lại vết tích trên dung nhan nàng, ngay cả phủ Nguyên Vương cũng không thể.
Vương gia Tạ Phục còn đang trầm tư, Vương phi đã cất bước đi, chỉ để lại bóng lưng đoan trang lạnh lùng.
Tần đại nương hầu bên người Vương phi đến chỗ Tạ Cảnh Tu, cúi đầu thưa, “Thế tử gia, Vương phi mời ngài đến Di Nhiên cư một chuyến.”
Tạ Cảnh Tu gật đầu, không hề bất ngờ mẫu thân xưa nay không màng thế sự lại gọi y đến chốn bồng lai của nàng.
Nguyên Vương gia thấy Tạ Cảnh Tu quay gót, sắc mặt trầm xuống, gọi theo, “Sau khi gặp mẫu thân ngươi xong thì đến thư phòng ta ngay!”
Tạ Cảnh Tu xoay người hành lễ, đáp một tiếng, lễ nghi không chê vào đâu được.
Vương gia nhìn trưởng tử nhất cử nhất động có thể xem là hoàn mỹ, lại nhớ chuyện y qua mặt tất cả mọi người, chạy vào cung cầu thánh chỉ ban hôn, cưới một thê tử như vậy, càng nghĩ càng đau đầu.
Tạ Cảnh Tu theo Tần đại nương đến Di Nhiên cư, Vương phi đang để hai nha hoàn hầu hạ trút bỏ phẩm phục, đổi thành thường phục đơn giản, một đầu tóc đen chỉ dùng trâm gỗ vấn qua loa, mặt còn chưa kịp tẩy trang.
“Nhi tử bái kiến mẫu thân.” Tạ Cảnh Tu quy củ hành lễ, Vương phi bảo y đứng dậy, cho ngồi trên ghế.
“Chuyện ban hôn rốt cuộc là thế nào” Vương phi không có ý định nói chuyện phiếm, nhàn nhạt hỏi.
Tạ Cảnh Tu cúi đầu nói, “Như mẫu thân đã thấy.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Vương phi nâng tách trà, tinh tế thổi bọt.
“Dương công công nói ngươi tự mình đến cầu xin Hoàng thượng, có đúng không Tại sao ngươi phải làm thế”
Tạ Cảnh Tu, “Mẫu thân, nhi tử đã lớn, cũng nên thành gia lập nghiệp.”
Cộp một tiếng, tiếng tách trà đặt xuống bàn vang lên. Vương phi lại lên tiếng, âm thanh vẫn thanh lãnh như thường, không nghe ra cảm xúc buồn hay giận.
“Nếu muốn thành gia lập nghiệp phải nghe theo phụ mẫu, nhờ người mai mối, ngươi không nên đến trước mặt Hoàng thượng cầu xin ban hôn thế này.”
Tạ Cảnh Tu vẫn cúi đầu, “Mẫu thân dạy rất đúng, là nhi tử lỗ mãng.”
“Biết lỗ mãng thì phải sửa chữa.” Vương phi nói, “Ngươi theo đuổi nữ tử kia, ta có nghe nói. Nàng thật sự không thể làm Thế tử phi của phủ Nguyên Vương, đừng nói Vương phi tương lai. Không chỉ mình ta nghĩ vậy, phụ thân ngươi cũng sẽ không đồng ý.”
Tạ Cảnh Tu im lặng, Vương phi nói tiếp, “Cảnh Tu, ta đã viết thư cho dì của ngươi, hai ngày sau nàng sẽ dẫn biểu muội ngươi vào phủ ở. Đến lúc đó ngươi phải đích thân ra tiếp đón, miễn cho người hầu thất lễ.”
Tạ Cảnh Tu ngẩng đầu lên, “Giản lục tiểu thư kế thừa y quán Giản gia, nàng hẳn sẽ không đồng ý vào Vương phủ ở đâu.”
Vương phi cau mày, “Cái gì mà Giản lục tiểu thư, nàng là biểu muội ngươi.” Dừng một chút lại tiếp, “Cảnh Tu, ngươi đừng quên, dượng ngươi vì cứu ngươi mà chết. Chăm sóc người của Giản gia vốn là trách nhiệm của ngươi.”
Tạ Cảnh Tu không nói nữa, Vương phi cũng hiểu đứa con này, y không mở miệng phản bác tức là đã chấp nhận, liền khoát tay áo, “Còn việc ban hôn, ngươi đi hỏi phụ thân ngươi đi. Cảnh Tu, ngươi lớn rồi, tương lai ngươi là Nguyên Vương, không thể làm việc tùy hứng.”
Tạ Cảnh Tu đứng dậy hành lễ cáo từ, rời khỏi Di Nhiên cư, đến thẳng thư phòng của Tạ Phục.
Quản gia bên cạnh Tạ Phục thấy y, vội bước lên hành lễ, “Bái kiến Thế tử.”
Tạ Cảnh Tu gật đầu, tiếp tục đến thư phòng. Quản gia bước lên cản y, khó xử nói, “Thế tử xin chậm đã, bây giờ… không tiện lắm.”
Tạ Cảnh Tu dừng chân, cũng không hỏi tại sao, chỉ yên lặng đứng chờ ở ngoài.
Không lâu sau, một phụ nhân mỹ lệ dẫn hai nha hoàn bước ra từ thư phòng, quản gia liền qua hành lễ, “Bái kiến trắc phi.”
Nàng chính là Đinh thị, trắc phi của Tạ Phục, mẫu thân của Tạ Cảnh Lâm.
Đinh thị thấy Tạ Cảnh Tu đứng hầu bên ngoài, thong thả đi qua cười nói, “Nhìn xem ai đến này Hôm nay Đại thiếu gia cầu được giai nhân làm hiền thê, đường quan rộng mở, còn dọa đám trưởng bối chúng ta sợ hết hồn.” Lại chỉ thư phòng, nhỏ giọng nói, “Vương gia đang nổi nóng, vừa rồi ta đã khuyên nhủ, lại bị Vương gia giận cá chém thớt chỉ trích một trận. Đại thiếu gia nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng chọc tức Vương gia.”
Tạ Cảnh Tu nói, “Đa tạ trắc phi đã nhắc nhở.”
Đinh thị cười, “Đi thôi đi thôi, đừng để phụ thân ngươi chờ lâu.”
Tạ Cảnh Tu vào trong, Đinh thị nhìn bóng lưng y một lát, miệng cười không ngừng, dẫn nha hoàn rời đi.
Tạ Cảnh Tu vừa vào thư phòng, Tạ Phục không ngẩng đầu lên mắng, “Ngươi tự cầu xin loại chuyện hoang đường này, cũng tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Tạ Cảnh Tu dừng chân, đứng giữa thư phòng.
“Nhi tử cưới Phượng đại phu vào phủ, việc này tự nhiên giải quyết xong.”
“Vớ vẩn!” Tạ Phục cả giận quát, “Ta quyết không đồng ý!”
Tạ Cảnh Tu rũ mắt, “Hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn, không thể thay đổi.”
“Được, được, ngươi giỏi lắm.” Tạ Phục chỉ tay vào con trai, cười lạnh, “Thì ra ngươi chỉ chờ câu này, ngươi cho là cầu được thánh chỉ thì muốn làm gì cũng được sao Bản Vương có liều mạng không cần cái bảng hiệu Tịnh Kiên Vương cũng kiên quyết không đồng ý để ngươi cưới một Thế tử phi như vậy! Phủ Nguyên Vương chúng ta không chấp nhận mất mặt thế này!”
“Ta không làm Thế tử phủ Nguyên Vương, Phượng đại phu sẽ không khiến phủ Nguyên Vương mất mặt.” Tạ Cảnh Tu ngẩng đầu nhìn Tạ Phục.
Tạ Phục kinh ngạc nhìn y, “Ngươi… ngươi nói gì!”
“Ta có thể không làm Thế tử, thê tử của ta hiển nhiên không phải Thế tử phi của phủ Nguyên Vương.” Tạ Cảnh Tu rũ mắt, “Phụ thân đến trước mặt Hoàng thượng xin chiếu chỉ đổi Thế tử đi, dễ dàng hơn xin thu hồi hoàng mệnh nhiều.”
“Ngươi! Ngươi muốn làm phản à!” Tạ Phục giận tái mặt, thuận tay cầm nghiên mực ném qua. Nghiên mực đập xuống bên chân Tạ Cảnh Tu, y không chớp mắt lấy một cái, chỉ mang vẻ mặt trầm tĩnh nhìn Tạ Phục.
“Ngươi đừng tưởng ta không dám!” Tạ Phục ôm ngực, tức giận nói, “Ngươi vì một nha đầu nông thôn thô tục mà vứt bỏ địa vị Thế tử, bản Vương đâu chỉ có mình ngươi là con trai!”
“Phụ thân cũng biết ta chưa bao giờ đấu võ mồm một cách vô vị.” Tạ Cảnh Tu nói.
“Ngươi, ngươi!” Tạ Phục trừng mắt nhìn trưởng tử, giận không nói ra lời. Đương nhiên hắn biết con trai mình từ nhỏ đã thành thục, không giống trẻ con chút nào, y chỉ yên lặng làm mọi cách để đạt được mục đích, xưa nay không bao giờ nói lời vô dụng.
Đó cũng là nguyên nhân hắn hài lòng với trưởng tử, dù hắn thiên vị Đinh thị, thiên vị thứ tử do Đinh thị sinh ra, cũng chưa bao giờ muốn dao động địa vị Thế tử của trưởng tử.
Hắn là Vương gia nhàn tản, không kiên nhẫn giải quyết sự vụ, có một trưởng tử chín chắn như vậy, có thể yên tâm giao phủ Nguyên Vương cho y rồi. Hắn cho rằng đứa con trai này vĩnh viễn không phạm sai lầm, không ngờ lần đầu tiên “tùy hứng” của y lại đẩy lên đầu hắn một vấn đề nan giải như vậy…
Người đi đường dạt qua phủ Nguyên Vương cũng biết, chiều hôm đó Thế tử bị Nguyên Vương giữ trong thư phòng mắng nhiếc thậm tệ. Tuy lúc rời đi Thế tử vẫn không khác gì bình thường, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt Nguyên Vương liền biết cha con họ phát sinh mâu thuẫn lớn.
Đối với chuyện này, có nhà vui mừng có nhà lo, cũng có vài người bắt đầu chú ý.
Tần đại nương kể lại sự việc cho Vương phi, Vương phi vừa tiếp tục thêu thùa, vừa nói, “Vương gia sẽ không để Thế tử làm việc tùy hứng, sau này nhũ mẫu không cần nghe ngóng nữa, mau đi truyền đạt với Giản phu nhân bên Giản gia, đừng để nàng lo lắng.”
Tần đại nương cúi đầu thưa.
—oo—
Trời đã về chiều, Tiêu Ngự và Bách vừa đóng cửa xong, bất chợt nghe tiếng gõ vang lên bên ngoài.
Bách Linh hoảng sợ, lên tiếng hỏi, “Ai đó”
Không ai trả lời.
Tiêu Ngự thở dài, lại mở cửa ra, quả nhiên thấy Tạ thế tử đứng đó im thin thít nhìn hắn.
Tạ Cảnh Tu khoác áo choàng trắng, sau lưng là bóng đêm dày đặc, ánh lửa từ phòng lớn chỉ hắt ra thứ ánh sáng nhạt nhòa. Được ánh lửa mù mờ tôn lên, Tiêu Ngự cảm thấy sắc mặt Tạ Cảnh Tu trắng hơn bình thường một chút, tròng mắt nhạt màu u ám hẳn đi, xa xăm nhìn hắn, dường như rất thỏa mãn.
“Thế tử đại giá quang lâm có việc gì không” Tiêu Ngự tức giận hỏi. Hắn còn đang tức chuyện y tự chủ trương đi xin thánh chỉ ban hôn, thậm chí muốn cho tất cả mọi người biết, ban ngày người qua lại trước nhà hắn đông hơn bình thường nhiều. Tiêu Ngự biết mình không ảo tưởng, hắn lại bị người ta vây xem nữa rồi.
Tạ Cảnh Tu giật môi, âm thanh không lạnh lẽo cứng rắn như ngày thường mà mang chút mềm mỏng khó nhận ra.
“Ngay cả ngươi cũng trách ta sao” Đôi mắt lay láy của Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Phượng đại phu, ngay cả ngươi… cũng giận ta sao”
Em tôi vừa bị người nó thích dụ vô đường dây bán hàng đa cấp, đi tong triệu. Mấy bạn có ai đang học đại học xin hãy cẩn thận, có mê ai cũng đừng bị dụ mà dâng tiền cho nó.