Cơ Phồn Tinh tinh tế đánh giá phong cảnh chỗ ăn cơm một phen, đúng là rất tao nhã và yên tĩnh, chuyên tiếp khách hàng cao cấp.
Đình cao lầu đẹp, nước chảy qua cầu, văn thơ lãng mạn, lại còn có chút cổ xưa. Lần đầu tiên cô biết được ở thành phố S có chỗ hữu tình như vậy. Trước đây, cô từng theo Thái hậu dự tiệc rất nhiều nơi nhưng chưa gặp qua nơi nào như vầy. Không bàn đến giá cả và phong cảnh, khách hàng từ trẻ con đến người già góp phần tạo nên bầu không khí thân thiện.
Do hay ăn cơm ở nhà nên số lần ngẫu nhiên đến chỗ cao cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ở nước ngoài lười biếng nên cô thường ăn đùn uống đại ở quán xá, cốt để lấp đầy bụng. Cô nhiều khi cũng cùng bạn bè đến nhà hàng kiểu Trung Quốc, rất ít dùng cơm Tây.
Nhìn ngoài cửa sổ, nghe tiếng nước chảy róc rách, Cơ Phồn Tinh tựa hồ có ảo giác đang ở thời cổ đại. Tới chỗ này dùng cơm, lãnh đạo muốn hẹn hò đó sao? Hai giờ vào làm, hiện tại đã một giờ rưỡi rồi mà lại còn tới đây ăn uống, học cổ nhân đối ẩm?
Trong lòng nghĩ vậy thôi chứ trong bụng không có nhiều chữ nghĩa như thế, đối câu cũng chẳng lại ai đâu. Tuy cô học được chút ít thi từ ca phú, nhưng đó cũng chỉ là da lông, luật bằng trắc gì đó cũng chả hiểu nổi chớ nói chi tới đối ẩm.
Kể đến uống trà cũng không nghiên cứu gì nhiều. Khi cô còn bé từng bị Thái hậu bắt học trà đạo, cơ mà do không có tài nên bị bà ghét bỏ quẳng qua một bên.
Cơ Phồn Tinh thầm nghĩ bản thân không phải là người cổ đại, cũng chẳng thể vì ở nơi vintage thế này mà tăng thêm chút khí thái tao nhã. Cổ nhân hiền lương thục đức chứ nào giống như cô? Bất quá đặt mình trong cảnh cổ điển sẽ khiến người khác cảm thấy khí chất 'đại gia khuê tú' toát lên ngùn ngụt.
"Có thích chỗ này không?"
Hà Như Mộng nhìn thấy Cơ Phồn Tinh đặt toàn bộ sự chú ý vào phong cảnh, hoàn toàn quên sự tồn tại của mình.
"Tôi cứ ngỡ là bị xuyên không rồi."
Cơ Phồn Tinh cười cười, không chịu trả lời thẳng vào vấn đề của Hà Như Mộng.
"Nơi này là một trong những sơn trang của nhà họ Hà, không có nhiều người biết. Bởi vì quá hẻo lánh nên rất ít người tới đây dùng cơm. Chỗ này rất thích hợp để nghỉ dưỡng, suối nước nóng ở đây khá tốt, nếu muốn thì chốc nữa có thể thử."
"Tài sản nhà họ Hà không phải dạng vừa, kiến thiết ở đây rất khó xây dựng, nếu không có tầm năm triệu trở lên, sợ là rất khó dựng thành."
Cơ Phồn Tinh nhấp một miếng trà, hương thơm thanh thuần thẩm thấu vào ruột gan, trà ngon thượng đẳng có khác. Thật ra ngẫm lại mới thấy nói chuyện yêu đương với vị Tổng giám đốc này cũng được lắm, nếu không phải nhờ chị gái thì chỉ sợ sẽ không có duyên gặp mặt.
Ông Cơ (ba mình) cũng thật lợi hại, thay vì cắm đầu vào quy tắc rườm rà, chi bằng ra ngoài tiêu dao tự tại.
"Lúc còn học chuyên ngành kinh doanh ở Đại học, cô ắt hẳn đã đặt chân đến đây rồi nhỉ?"
Kinh doanh? Cơ Phồn Tinh bất giác sững sờ, sao cô ta biết? Không không, chẳng phải Cơ Hạo Nguyệt học kế toán ư? Cô ta bị nhầm lẫn chuyên ngành học của mình và Cơ Hạo Nguyệt rồi sao?
Cơ Phồn Tinh nghi hoặc nhìn Hà Như Mộng, muốn biết cô có bị nhầm lẫn không hay vốn là vậy.
Nghĩ đến tình hình lúc trước, tại sao cô ta biết mình không thích đồ ngọt? Bây giờ ngay cả mình học Đại học khoa nào cũng biết, những điều này vốn không hề tồn tại trên người Cơ Hạo Nguyệt. Lẽ nào người phụ nữ này quen biết mình?
Cơ Phồn Tinh bắt đầu hoài nghi người đối diện đã sớm biết chân tướng, với năng lực của nhà họ Hà, muốn biết cũng không khó gì. Nhưng có một việc rất kỳ quái, cô ta có thể dâng hiến 'lần đầu' cho Cơ Hạo Nguyệt chứng minh cô ta rất yêu chị gái. Vả lại hai người sớm tối gặp gỡ suốt năm năm, nếu như là thầm mến thì cô ta nhất định sẽ biết được chút chuyện của chị gái, rốt cuộc đã nhầm lẫn ở đâu?
"Nghe nói Tổng giám đốc cũng tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh ở đại học Hàn Lâm, không biết có đúng không?"
Trước đây Cơ Phồn Tinh có nghe Cơ Hạo Nguyệt đề cập tới việc tốt nghiệp đại học Hàn Lâm của Tổng giám đốc, hơn nữa còn là chuyên ngành kinh doanh. Thời gian hơi dài khiến Cơ Phồn Tinh ngờ ngợ với ký ức của mình, đúng là tốt nghiệp đại học Hàn Lâm mà.
"Không phải, tôi học kế toán, sau đó tham gia trao đổi sinh viên với đại học Oxford ở Luân Đôn hai năm."
Hà Như Mộng dịu dàng mỉm cười, tinh tế bưng ly trà uống một hớp.
Cơ Phồn Tinh thấy người kia chân thành không giống đang nói dối. Thời gian đã qua rất lâu rồi, nhớ lộn là chuyện hết sức bình thường. Cơ Hạo Nguyệt không đề cập tới vấn đề du học, bản thân cô cũng không thể điều tra ngay được. Có mấy ai giàu có mà chưa từng ra nước ngoài du học? Du học là một cách gọi khác của sự vinh dự, cơ mà cô chưa bao giờ nghĩ du học sinh nhất định phải có năng lực phi phàm.
Lãnh đạo nói cô ta được 'trao đổi sinh viên', có lẽ là trong lúc học đại học. Sau khi cô tốt nghiệp, hai người vốn không có cơ hội gặp mặt, bản thân cô phải ở lại Oxford bốn năm, người ta chỉ cần có hai năm, cho nên mới nói bằng cấp và năng lực chẳng có gì liên quan.
Cơ Phồn Tinh nghĩ tới nghĩ lui, lòng rối bời. Người đối diện vẫn cứ lẳng lặng quan sát vẻ mặt của cô biến hóa như mây mưa, hệt như trẻ con.
"Món ăn đến rồi, dùng cơm đi."
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy người phục vụ đẩy xe tới rồi đặt từng món ăn lên bàn, mùi vị thơm ngon, màu sắc đẹp đẽ. Bụng dạ đã sớm sôi trào ùng ục, đợi Hà Như Mộng gắp trước mới cầm đũa gắp một miếng cá hấp, không hề có mùi tanh, quả đúng là cực phẩm.
Cơ Phồn Tinh là thực khách nên cũng có chút nghiên cứu các món đặc sắc. Lúc Thái hậu còn bận bịu nhiều việc, để chăm sóc bà, cô đã bỏ ra ba năm học món Trung Quốc, tính ra cũng coi như là đầu bếp nhỏ. Thái hậu thích ăn đủ loại mỹ thực, mỗi khi nhàn rỗi ở nhà đều ra ngoài tìm đồ ăn, ăn xong liền muốn học, đó chính là mục tiêu học tập của Cơ Phồn Tinh trước đây.
"Thấy thức ăn ở đây thế nào?"
Hà Như Mộng ăn vài miếng, hỏi người đối diện, trông cô ấy ăn rất ngon miệng.
"Đúng là tay nghề của đầu bếp đẳng cấp quốc tế, hôm nay miệng này có phúc lắm mới được đi ăn với Tổng giám đốc." Cơ Phồn Tinh chép miệng khen không dứt.
"Cô thích là tốt rồi." Hà Như Mộng vui mừng nở nụ cười.
Chờ đến khi hai người ăn xong đã hơn hai giờ. Cơ Phồn Tinh thấy người đối diện không vội nên cô cũng chẳng gấp. Nghĩ đến Cơ Hạo Nguyệt liền tức giận, đáng nhẽ chị ấy nên về giải quyết chuyện hợp đồng mới phải chứ! Ba năm hay mười năm đều không đáng kể, quan trọng chính là bản hợp đồng tình yêu kia kìa, cô tuyệt đối không thể ký.
"Tổng giám đốc, có thể hủy bỏ hợp đồng đó không?"
Cơ Phồn Tinh cười ha hả, vẻ mặt lấy lòng như thể muốn dâng hiến luôn bản thân.
"Hợp đồng nào?"
Nét mặt Hà Như Mộng bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, ánh mắt toát lên sự lãnh mạc, còn có thêm vẻ cô đơn làm đau lòng người.
Cơ Phồn Tinh thấy tâm tình của người phụ nữ đối diện biến đổi trong chớp mắt, đặc biệt là vẻ mặt ưu thương, tăm tối ấy khiến tim cô khó chịu, máu huyết như sắp đóng băng.
"Ha ha, không có gì. Tổng giám đốc định thực hiện hợp đồng tình yêu kia như thế nào?"
"Thì yêu đương như người bình thường thôi."
"Tôi chưa yêu ai nên không biết phải làm gì đâu. Ha ha."
Cơ Phồn Tinh bắt đầu thống hận sự nhẹ dạ cả tin của mình, cắn răng nghiến lợi giằng xéo nội tâm. Vì sao lại như vậy? Thiệt muốn đập đầu vô miếng đậu hủ chết quách đi cho rồi.
"Tôi cũng chưa yêu ai. Hai chúng ta thật sự có chút kỳ lạ, đều đã ba mươi mà vẫn chưa trải qua yêu đương hò hẹn."
Hà Như Mộng nở nụ cười, thái độ và cách nói chuyện giữa cả hai đã không còn xa cách như xưa nữa, Có vẻ như cô ấy cũng đang thử đến gần mình.
"Tuy vậy nhưng tôi vẫn có đôi lời muốn nói. Tổng giám đốc, nếu đến một ngày, cô phát hiện ra tôi không phải là người cô thích thì cô sẽ làm gì?"
Cơ Phồn Tinh nghĩ mình sớm muộn gì cũng bại lộ nên tính trước đường lui. Nếu Cơ Hạo Nguyệt trở về, cô ta sẽ phát hiện ra chân tướng sự thật, lúc đó có phái người thủ tiêu mình không? Cô đâu muốn thương tổn trái tim của lãnh đạo, chuyện lừa dối tình cảm rất đáng xấu hổ, nhưng tình cảnh hiện giờ khá đặc thù, cô cũng không muốn để lại quá nhiều lưu luyến.
"Người tôi yêu, tôi tự biết. Có phải cô còn lời khác muốn nói?"
Hà Như Mộng biết ý tứ trong lời nói của Cơ Phồn Tinh, cô ấy sợ làm mình tổn thương thôi. Bất quá không cần lo lắng, người tôi thích chính là cô, không phải Cơ Hạo Nguyệt!
"Không có, tôi chỉ sợ Tổng giám đốc nghĩ sai thôi. Trên thế gian này có rất nhiều người có dung mạo giống nhau, lỡ một ngày cô phát hiện tôi chỉ giống người cô yêu, cô bị thương tổn, tôi sẽ rất áy náy."
Hà Như Mộng trông rất tự tin, Cơ Phồn Tinh cũng không muốn phá đám, nhưng cô vẫn cảm thấy nên ám chỉ gì đó mới yên lòng. Đổi lại là mình, phỏng chừng sẽ thương tâm rất lâu. Điều tình cảm kiêng kỵ nhất chính là sự lừa dối, mặc kệ vì lý do gì đi nữa, lừa dối chính là lừa dối, không thể nguỵ biện.
"Cô không cần lo lắng về chuyện này, tôi sẽ không thích lầm người. Sau này, ở công ty, chúng ta là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Ra khỏi công ty, chúng ta chính là người yêu. Giống bây giờ vậy, cô cứ trực tiếp gọi tên tôi là được, không cần xưng hô Tổng giám đốc."
"Vậy cũng tốt, cô gọi tôi là Hạo Nguyệt được rồi."
Cơ Phồn Tinh rất muốn nói ra chân tướng, chuyện dối thần gạt người này tuyệt đối không phải gu của cô.
"Ha ha."
Hà Như Mộng không trả lời, chỉ khẽ cười một tiếng khiến Cơ Phồn Tinh cảm thấy khó hiểu. Xưng hô tên buồn cười đến vậy sao? Tên Cơ Hạo Nguyệt hay thế cơ mà.
Hồ nghi nhìn Hà Như Mộng, quyết tâm ngậm miệng để cân nhắc ý nghĩa nụ cười.
"Dùng cơm xong rồi, chúng ta trở về thôi."
"Ừ."
Hà Như Mộng và Cơ Phồn Tinh rời khỏi sơn trang, chỉ là ở trên xe mỗi người mỗi vẻ, một người nén cười, một người ngậm miệng tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.