Cơ Phồn Tinh bù đầu cả tiếng trong nhà bếp mới nấu xong cơm nước. Cô bưng đồ ăn bày lên bàn, phát hiện phòng khách trống không liền tưởng Hà Như Mộng đã ngủ, bèn lên lầu gọi người thức dậy. Nào ngờ vừa mở cửa phòng đã chết cứng tại chỗ, mắt mở thật to, há hốc mồm.
Hà Như Mộng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải tình huống như thế, tay phải cầm khăn tắm, bất động tại chỗ.
Năm giây qua đi, "Rầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại thật chặt. Cơ Phồn Tinh nhanh chân chạy trối chết đến bàn ăn, chống hai tay thở dốc, đến khi cảm thấy lồng ngực dịu bớt mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô đưa tay che trước ngực, nhịp điệu 'thình thịch' khiến cô không thể bình tĩnh được.
Sao mình lại vào mà không gõ cửa để rồi trông thấy cơ thể của người ta? Không chỉ có vậy, thế quái nào mình lại nhìn chằm chặp thân thể ấy như sói rình mồi thế này?
Cơ Phồn Tinh giơ hai tay vỗ vỗ vào khuôn mặt đỏ au của mình cho tỉnh táo. Cô lắc đầu hai cái rồi đứng thẳng người trở vào bếp vớt cá ra khỏi nồi, sau đó ngồi trên ghế chờ người kia xuống.
Qua hai phút, người kia thật sự xuống. Cơ Phồn Tinh một mực cúi đầu không dám nhìn Hà Như Mộng, tay phải cầm đũa xới xới cơm trong chén thiếu chút vùi cả mặt vào đó. Nếu không phải cái bát quá nhỏ thì cô đã dán nó lên mặt luôn rồi.
"Cô định tiếp đãi tôi món gì thế?"
Hà Như Mộng ngây người tỉnh lại, miễn cưỡng nở nụ cười. Đều là phụ nữ với nhau mà, có cần phải phản ứng mạnh đến thế không? Người ta có thì cô cũng có, chú ý làm gì!
"Cái gì? À, ăn nhanh đi."
Cơ Phồn Tinh giả vờ trấn định ngẩng đầu nhìn Hà Như Mộng, lần đầu tiên cô thấy Tổng giám đốc mặc áo ngủ màu nhũ bạch này, chất vải rất tốt, có thể tôn vinh làn da trắng nõn, cơ mà chuyện gì đã xảy ra với bộ ngực kia? Hình như nó hơi to hơn bình thường? Chẳng phải có thắt lưng sao? Làm gì mở toang ra rộng dữ vậy?
Xương quai xanh xinh đẹp tựa bướm đêm, làn da trắng nõn như tuyết, ngay cả 'hai bên đẫy đà' cũng mấp máy ẩn hiện, nhưng có gì đó không đúng lắm? Sao mình lại có cảm giác chỗ đó thật mềm mại? Hơn nữa còn có hai hạt nhỏ nhỏ nhô ra...
Cơ Phồn Tinh quan sát tỉ mỉ, chăm chú suy tư, cuối cùng mới biết đó là gì, suýt chút nữa xịt máu mũi, gò má trong nháy mắt nóng như lửa thiêu. Cô cúi đầu thầm mắng, tại sao người phụ nữ này lại không mặc áo ngực? Bờ ngực kia ít nhất cũng cỡ C ấy chứ, đâu cần phải khoe khoang trắng trợn như thế?
Bất quá vì sao mình lại đỏ mặt? Chẳng lẽ vì cô ta to hơn bình thường một chút, vóc người hoàn mỹ hơn một chút, mông vểnh cao hơn một chút, dung mạo cũng xinh đẹp hơn mọi khi khiến mình đỏ mặt? Không phải mình đã nhìn thấy rất nhiều người mặc đồ mát mẻ uốn tới ẹo lui trên biển khi còn ở Anh đó sao? Vóc dáng của họ đẹp hơn người phụ nữ này rất nhiều cũng chưa từng khiến mình đỏ mặt như bây giờ. Nhất định là do bà già Cơ Hạo Nguyệt, do mình chiếm món hời của chị gái mới có cảm giác như vậy, nhất định là thế!
Cơ Phồn Tinh tự an ủi bản thân một phen, rốt cục cũng thuyết phục được chính mình, sau đó ưỡn thẳng lưng, an tâm dùng cơm.
"Cô nấu cơm khá đấy, nhưng hôm nay nấu hơi nhiều rồi."
Nhìn bốn món mặn, một món canh, cộng thêm món chính, Hà Như Mộng cảm thấy ba bốn người ăn cũng không thành vấn đề. Chẳng lẽ cô ấy không để ý đến điều đó?
"Kệ đi, cô ăn nhiều một chút là được. Tôi đã tính rồi, nhìn nhiều vậy thôi chứ kỳ thực không có bao nhiêu. Cô ăn nhiều lên, phải mập hơn tí mới dễ nhìn."
Cơ Phồn Tinh múc cho Hà Như Mộng một chén canh đặt trước mặt. Trong lòng tự nhủ: 'nếu không sợ Cơ Hạo Nguyệt về trách tội tại sao vợ lại gầy gò như vậy thì đứa làm em này cũng chẳng thèm quan tâm, hơi đâu dông dài làm mấy cái này chi cho mệt!'.
"Vậy bây giờ không dễ nhìn sao?"
"Hả? À, bây giờ nhìn cũng đẹp lắm, ăn mập lên càng đẹp hơn."
Cơ Phồn Tinh có chút bất ngờ, cô mới phát hiện ra một vấn đề, chính là: mình không cách nào theo kịp tư duy của người phụ nữa này, cũng chẳng thể hiểu nổi cô ta nghĩ gì. Nhưng nghĩ đến đêm nay vườn không nhà trống, mình rốt cục có thể an tâm ngủ nên bướm nhỏ xinh xắn trong lòng lại bắt đầu bay loạn.
"Cô thích tôi mập lên?"
Hà Như Mộng ra vẻ nghĩ ngợi, sau đó nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Cơ Phồn Tinh.
"Phụ nữ gầy quá không tốt, chỉ cần khỏe mạnh là được, hơi hơi mập chút cũng không sao. Gầy quá không tốt cho thân thể."
Cơ Phồn Tinh là người kín kẽ, không dám nói thẳng những điều mình nghĩ. Nếu lỡ nói ra thì mai sau sẽ bị Cơ Hạo Nguyệt đâm thọc, cô không muốn bị chị gái dằn vặt đến chết đâu.
Cơ Hạo Nguyệt là ai, bề ngoài nhìn thơ ngây vậy thôi chứ nội tâm tà ác ngút trời, là một loại động vật đáng sợ.
"Ra là vậy, xem ra tôi phải nuôi béo bản thân ngay, như vậy cô sẽ càng yêu thích."
"Ặc..."
Cơ Phồn Tinh xoay đầu ói hết toàn bộ canh vừa uống xuống đất.
"Khụ khụ..."
"Cô không sao chứ?"
Hà Như Mộng nhanh chóng đứng dậy, lo lắng đi tới trước mặt Cơ Phồn Tinh, giúp cô vỗ vỗ sau lưng.
Cơ Phồn Tinh vuốt vuốt cần cổ, tay phải dùng sức vỗ ngực mấy cái, kìm nén đến đỏ cả mặt. Cảm giác cơn tức tối đã chìm xuống cô mới ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình, nào ngờ trán đụng trúng ngay 'nơi mềm mềm', mùi thơm cơ thể phảng phất lấn át hết mùi đồ ăn.
Cơ Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn chỗ mềm mại nọ, mặt tức thì đỏ như khỉ ăn ớt, ngay cả cổ cũng chuyển màu theo.
Lần ngẩng đầu này khiến miệng cô trực tiếp hôn vào 'chỗ mềm mại' đó, mặc dù chỉ cách một lớp vải mỏng nhưng cảm xúc thật thoải mái.
Qua mấy giây, Cơ Phồn Tinh thấy Hà Như Mộng cũng đỏ mặt mới ý thức được mình đang làm gì. Cô lập tức xoay người cầm đũa, bưng bát, ngốn từng ngốn cơm, quên luôn việc trong chén đã rỗng tuếch từ lâu.
"Để tôi múc thêm cơm cho cô."
Hà Như Mộng thấy người kia hăng hái ăn chén không bèn lên tiếng. Tuy hơi ngại nhưng cũng không thể để vậy.
"Cái gì? Không, không cần, tôi no rồi. Tôi lên lầu tắm trước, cô cứ ăn tiếp đi, ăn xong cứ để đấy, tí nữa tôi dọn sau."
Cơ Phồn Tinh không thèm dòm tới Hà Như Mộng, thả chén, đặt đũa, đứng dậy sải bước lên lầu như bỏ chạy.
Hà Như Mộng còn muốn nói gì đó, nhưng người kia lên lầu quá vội, hoàn toàn không có ý định dừng lại nên đành im lặng.
Cơ Phồn Tinh lên đến lầu liền cầm khăn chạy vào phòng tắm. Chưa kịp cởi quần áo đã mở vòi sen. Nước lạnh mang tới cảm giác mát mẻ khiến ngọn lửa thiêu thân thoải mái dịu xuống.
Cảm giác mát mẻ theo đỉnh đầu chạy thẳng đến bàn chân. Cô chưa từng gặp trường hợp nào lúng túng như thế. Làm quái gì mà hôm nay cô lại làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy chứ!
Lúc nãy thấy người ta thay quần áo, vừa rồi còn lỗ mãng... hôn lên ngực người ta. Cô ta thì tỉnh bơ, tại sao mình lại chạy loạn? Còn cúi người làm gì không biết, lẽ nào cô ta không biết 'hai vật nặng' kia sẽ thòng xuống sao? Tự dưng to lớn như thế làm gì, đúng là đống mỡ vô dụng!
Cơ Phồn Tinh chống hai tay lên vách tường lạnh băng, miệng thở dốc. Mãi đến khi cả người ướt đẫm mới cảm giác có hơi nóng từ trên chảy xuống, một lúc sau nóng đến độ khiến người ta gào thét.
Cơ Phồn Tinh vội mở thêm vòi sen để mình tỉnh táo nhanh hơn một chút. Thân thể vô lực dựa vào vách tường lạnh lẽo, nghĩ đến việc liên tục gặp xui xẻo từ khi quen biết người phụ nữ kia đến nay lại càng thêm cáu giận Cơ Hạo Nguyệt.
Tại sao mình lại ra nông nổi như bây giờ? Tên khốn kia thì chạy đến Anh nghỉ phép, còn mình phải ở đây bảo vệ chị dâu, chật vật từ ngày này qua tháng nọ, thậm chí ngay cả mỗi một giây đều khổ cực trăm bề.
Tuy người phụ nữ kia không xấu xa, lạnh lùng như mình tưởng tượng, đôi khi còn thốt ra những lời kỳ quái khó đỡ. Từ lúc nào mà quan hệ giữ hai người đã trở nên quái lạ đến vậy?
Cơ Phồn Tinh không hiểu tại sao khi đối mặt với người kia thì bản thân không còn giống mình nữa, cô cũng cảm thấy hiếu kỳ vì sao mình lại đau lòng cho người ấy, càng khiến người ta nén giận chính là: 'tại sao mình lại vác tiền đi mua một bộ quần áo ngủ đắt tiền hơn của mình, hơn nữa còn đặc biệt mua riêng cho cô ta?'
Cô thừa biết Cơ Hạo Nguyệt chết bầm kia tuyệt đối sẽ không móc một phân tiền trả lại nhưng vẫn làm, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong đầu Cơ Phồn Tinh ngập tràn nghi vấn, hơn nữa những nỗi băn khoăn cứ tập trung lại một chỗ cùng nhau chống đối, khiến cô không có chỗ xuống tay.
Ở phòng tắm hết mười phút vẫn không có kết quả, Cơ Phồn Tinh ngửa mặt lên trời thở dài, cuối cùng cởi bộ đồ đã ướt đẫm ra, thoải mái tắm nước nóng.
Hà Như Mộng ăn cơm một mình dưới lầu, tình cảnh lúc nãy cũng là ngoài ý muốn của cô. Lúc đó, cô chỉ cảm thấy bờ ngực nhồn nhột khó tả, toàn bộ thân thể đều trở nên cực kỳ không tự nhiên. Tuy cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy, nhưng trong lòng lại cực kỳ yêu thích, muốn càng nhiều.
Vì sao lại như vậy? Dù mình có ra vẻ trấn định thế nào cũng thất bại. Cô cúi đầu nhìn nơi mềm mại vừa bị đôi môi kia chạm qua, hơi nóng vẫn thoang thoảng dư âm. Cô đưa tay chạm nhẹ vào đó, tâm lập tức mềm nhũn.
Hóa ra cảm giác cũng không tệ lắm, ít ra mình rất thích được cô ấy đụng chạm. Trước đây cô lo lắng mình mắc bệnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc cơ thể với người khác quá nhiều, cái lần bị Thái hậu nắm tay cũng không cảm thấy ghét, nhưng cảm giác gần gũi và ôm ắp cô ấy vào ban đêm thật khiến người ta khó kiềm chế.
Hà Như Mộng xoắn xuýt một lúc, càng thêm tin chắc suy nghĩ trong lòng. Cô đã lo lắng mình chỉ bị mê hoặc nhất thời, bây giờ nhìn lại thì không phải vậy, trải qua nhiều lần tiếp xúc, mình đã bất tri bất giác động tâm từ rất lâu rồi. Có thể người kia chưa từng để ý đến sự tồn tại của mình, nhưng sau này sẽ không như thế nữa. Cuộc sống của Cơ Phồn Tinh chỉ có thể chứa đựng một người, đó chính là Hà Như Mộng cô đây. Cô sẽ không để cho những người khác chen chân vào, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chạy trốn.
Hà Như Mộng Dùng cơm xong rồi bắt đầu dọn dẹp, tuy cô chưa làm qua việc nhà lặt vặt, bất quá cũng nên học tập một chút, sau này sống chung rồi cô cũng muốn giúp người yêu, đó mới là cuộc sống, hai người chung sống phải chia sẻ mọi chuyện.
Cơ Phồn Tinh tắm rửa, thay quần áo ngủ. Thấy Hà Như Mộng không lên lầu, cô bèn ra ngoài tìm, đưa mắt nhìn phòng khách trống không, trong lòng rất lo lắng, giờ khắc này cô bắt đầu oán giận bản thân không nên bỏ người kia một mình.
Cơ Phồn Tinh vội vã xuống lầu, tìm trong phòng khách một hồi không thấy ai, nhìn cơm nước trên bàn rỗng tuếch, cô vội bước nhanh vào bếp liền bắt gặp một người đứng rửa chén như vợ hiền, nỗi lòng lo lắng tạm vơi bớt.
"Để tôi rửa cho, cô đi nghỉ trước đi."
Cơ Phồn Tinh mang găng tay đưa qua cho Hà Như Mộng, dịu dàng cất giọng, âm thanh nhỏ nhẹ, không còn lúng túng như trước nữa.
"Còn có mấy cái thôi, tôi có thể làm mà."
Hà Như Mộng dự định rửa sạch lại lần nữa nhưng Cơ Phồn Tinh hoàn toàn không cho cô đụng nước.
"Tay của cô dùng để kiếm tiền, không phải dùng để rửa chén, dù có muốn tắm cũng phải mang găng tay, không thôi tay sẽ biến thành tay bà già mất." Cơ Phồn Tinh cười cười giành làm với Hà Như Mộng.
"Cô sợ tôi biến thành bà già sao?"
Hà Như Mộng đứng một bên nhìn Cơ Phồn Tinh rửa chén, cô ấy tắm rất sạch sẽ, còn mang găng tay bảo vệ.
"Cô nghĩ gì thế? Ai cũng sẽ có ngày già đi. Tôi cảm thấy cô nên nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó xử lý tốt chuyện của công ty. Việc không phận sự thì miễn làm đi. Nếu bận việc công ty với việc nhà thì cô sớm muộn gì cũng sẽ biến thành người máy."
Cơ Phồn Tinh không cảm thấy Hà Như Mộng có tài năng nội trợ thiên phú, cô luôn cho rằng phụ nữ như Hà Như Mộng nên được người khỏe mạnh che chở, không nên đợi chờ nơi bếp dầu khói lửa.
"Không đâu, tôi rất vui khi có thể cùng cô làm những việc này. Đây cũng là một loại trải nghiệm cuộc sống mà, đúng không?"
"..."
Cơ Phồn Tinh im lặng nhìn gò má Hà Như Mộng một chút, chẳng phải cô ta nên cùng với Cơ Hạo Nguyệt trải nghiệm hay sao? Mắc mớ gì chia sẻ tương lai nhỏ bé đó với cô làm chi!
"Cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi, còn một chút nữa thì xong rồi."
Cơ Phồn Tinh nhanh trí đuổi khéo, nếu cứ tiếp tục cà cưa như vậy, cô thật sự không đủ sức lực chống đỡ.
"Tôi muốn giúp cô một tay."
"Không cần đâu, cô cứ lên lầu ngủ đi, thấy dạo này cô mòn mỏi quá rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe."
"Ừm, vậy tôi lên trước."
Hà Như Mộng thấy dáng vẻ khư khư bắt người khác đi ngủ của Cơ Phồn Tinh cũng không tranh luận nữa.
Hà Như Mộng lên lầu, Cơ Phồn Tinh hết bận cũng một mình lên lầu nghỉ ngơi.