Ăn cơm, dọn dẹp xong đã đến một giờ chiều, Hà Như Mộng vẫn ngồi xem tivi trong phòng khách. Cơ Phồn Tinh đã bảo phải nghỉ ngơi, nhưng người kia lại nói 'lát nữa đi' khiến cô á khẩu, cuối cùng chỉ có thể để tùy ý.
"Ba giờ, chúng ta sẽ ra ngoài, cô đi ngủ trưa trước đi, không ngủ cũng phải nằm nghỉ lưng một chút."
Cơ Phồn Tinh rửa tay sạch sẽ ra khỏi phòng bếp nhắc người đang xem tivi. Cô dễ dãi quá mà! Cứ phải lo lắng cho người phụ nữ kia hoài. Rất nhiều lúc, dựa theo tính tình thường ngày, cô nhất định sẽ trở mặt, hoặc là ngó lơ không thèm để ý, ấy mà lại không có cách nào giải thích được sự quan tâm bất bình thường đối với người này.
"Ừm, dọn dẹp xong rồi đấy hả?"
Hà Như Mộng ngẩng đầu nhìn Cơ Phồn Tinh, tay bấm điều khiển tắt ti vi.
"Ừ, chiều nay sẽ mua cho cô một bộ quần áo mới. Tôi không mua nổi đồ đắt tiền nên chỉ có thể mua đồ bình thường thôi. Cô không ngại chứ?"
Cơ Phồn Tinh xoay người bỏ tay vào túi quần, không thèm nhìn Hà Như Mộng nữa, sau đó rảo bước lên lầu.
Hà Như Mộng nghe vậy liền đứng lên định thần vài giây rồi lập tức đuổi theo Cơ Phồn Tinh. Cô nắm lấy cánh tay người phía trước, hạnh phúc cười nói: "Tôi không để ý nhiều đến chuyện ăn mặc, đồ bình thường cũng chẳng khác gì đồ đắt tiền, đều có tác dụng che kín thân thể thôi!"
"Lời cô nói thật khiến người ta bất ngờ, nhưng cô là tiểu thư của một gia tộc lớn, mặc hàng hiệu đã thành quen, chỉ sợ không thích ứng với quần áo bình dân."
Cơ Phồn Tinh dừng bước, nhìn thấy nụ cười chân thành của Hà Như Mộng chợt phát hiện mình hơi nặng lời, "Xế chiều đi chọn vài món, thích gì mua đó."
"Thật sao? Không sợ tôi tôi xài cạn ví của cô à?" Hà Như Mộng vui vẻ nói. Cô biết Cơ Phồn Tinh không phải là kẻ hẹp hòi sẽ không vì tiền mà toan tính với mình.
"Bây giờ ví tôi dư giả nhiều lắm, còn tới hơn hai ngàn tệ lận, cô nghĩ có đủ không?"
Cơ Phồn Tinh ném cho Hà Như Mộng ánh mắt thách thức rồi xoay mặt lên lầu. Tài khoản đó đều được cô bớt ăn bớt mặc để dành được. Tuy Thái hậu có giữ một phần, nhưng cô cũng không có lá gan há mồm đòi tiền vì cô vẫn còn muốn sinh sống khỏe mạnh.
"Được, nhiều tiền vậy, chiều nay tôi nhất định phải xài cho đã tay mới được."
Hà Như Mộng theo người kia vào phòng ngủ, Cơ Phồn Tinh hệt như bạch tuộc nằm uỵch xuống giường liền muốn ngủ ngay. Không phải vì mệt mỏi mà là trong lòng luôn tồn tại âm thanh kêu gào khiến cô hoàn toàn không giải thích được mình đang làm gì.
Dạo gần đây, quan hệ của hai người dần nảy sinh biến hóa, Cơ Phồn Tinh hiểu rất rõ chuyện này nhưng lại không giải thích được tại sao. Có lẽ cô vẫn theo dõi và chăm sóc cô ta như một đứa em thay chị gái chăm sóc bồ vậy, chỉ thế thôi.
Chẳng biết từ lúc nào, chăm sóc đã không còn đơn thuần là chăm sóc nữa. Rốt cuộc đã phát sinh biến hóa gì? Trong đầu Cơ Phồn Tinh không có một chút xíu khái niệm gì. Đi ngược quỹ đạo, cô vốn tưởng chăm sóc Tổng giám đốc, chờ chị gái trở về liền bàn giao, khổ nỗi cô không thể liên lạc được với Cơ Hạo Nguyệt ở Anh quốc, chỉ có thể nhận tin thông qua Thái hậu. Cô thật sự có chút hoài nghi Thái hậu cố tình giở trò.
Ngẫm lại thì Thái hậu không thể biết mấy chuyện này được, trừ khi có người bật mí bí mật, rõ ràng chỉ có mình và Tiểu Nguyệt Nguyệt biết thôi. Dù Thái hậu có siêu năng lực cũng bó tay.
Lúc này, Cơ Phồn Tinh cảm thấy buồn bực dị thường, hồi tưởng lại chuyện tối qua khiến cô sởn cả tóc gáy. Phong cách làm việc của cô xưa nay là 'bỏ mặt làm ngơ', thế quái nào lại lo lắng cho người phụ nữ kia!?
Vì sao mình phải đi làm? Tại sao thái độ của mình đối với cô ta không còn giống như lúc trước? Rốt cuộc thay đổi ở đâu? Hay chính mình đã đổi thay?
Nằm trên giường đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên có vật mềm mại áp lên môi thoang thoảng hương cam.
Cơ Phồn Tinh đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt cũng đang nhìn mình. Cô đứng tròng hai giây mới đưa tay đẩy người phía trước một phát khiến cả hai lăn lộn, một người mém rơi "đùng" xuống giường, còn người kia thì xoay người hốt hoảng bò đến cạnh cửa sổ, đưa tay phải ra, ấp úng nói: "Cô... cô muốn làm gì? Ban ngày... Ban ngày ban mặt, sao cô... cô lại làm chuyện như vậy."
Sắc mặt Cơ Phồn Tinh xanh mét, có lẽ vừa nãy dùng sức quá lớn khiến Hà Như Mộng suýt ngã xuống giường.
Hà Như Mộng khá bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Cơ Phồn Tinh, chỉ là một nụ hôn thôi mà, có cần phản ứng mạnh đến vậy không?
"Chúng ta là người yêu, chẳng lẽ làm vậy là không bình thường?"
Hà Như Mộng ung dung sửa sang lại quần áo, vừa quan sát Cơ Phồn Tinh đang dựa sát bờ tường.
Nhìn điệu bộ không thèm quan tâm của người phụ nữ kia, Cơ Phồn Tinh càng căm tức. Đó là nụ hôn đầu của cô mà! Là nụ hôn đầu đó! Sao lại bị bạn gái của Cơ Hạo Nguyệt cướp đi. Càng nghĩ càng uất ức.
"Dù là vậy nhưng cô phải được tôi đồng ý mới làm chứ, cô thật phi lễ."
Cơ Phồn Tinh nén giọng rống to với Hà Như Mộng. Âm thanh như mang theo một loại ma lực nào đó bao quanh toàn bộ biệt thự.
Bộ dạng của Cơ Phồn Tinh lúc bấy giờ hệt như con cừu nhỏ gào thét kinh người. Trái lại, Hà Như Mộng căn bản chẳng có lấy một chút áy náy. Cô nhàn nhã nhìn Cơ Phồn Tinh, sau đó chậm rãi mở miệng: "Chẳng lẽ tôi không thể chủ động hôn bạn gái của mình sao?"
"..."
Cơ Phồn Tinh nhất thời im lặng, thầm cảm thấy lời nói chẳng có gì sai. Cô nháy nháy mắt, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ta là phụ nữ của Cơ Hạo Nguyệt mà, muốn hôn cũng phải hôn chị gái mới đúng chứ! Mình hiện tại là thế thân, thế thân thì không thể như vậy.
"Hôn cũng phải được người trong cuộc đồng ý."
"Vậy có phải sau này mỗi lần trước khi hôn, tôi đều phải báo trước với cô một tiếng? Nếu lỡ chúng ta làm chuyện người lớn cũng phải hỏi cô có muốn hay không sao? Cô không cảm thấy làm vậy rất khó chịu sao? Cô sẽ không thẹn thùng, đúng không?"
Hà Như Mộng chậm rãi nhích người xuống giường, ngồi xổm trước mắt Cơ Phồn Tinh, gợi ra mấy vấn đề làm người kia miên man suy nghĩ.
"..."
Cơ Phồn Tinh há hốc mồm, đây là vấn đề gì vậy? Hôn, làm chuyện người lớn, khó chịu, thẹn thùng,... mấy thứ này là cái quái gì thế? Tại sao mình phải làm mấy thứ đó với cô ta? Không đúng, tại sao mình lại thảo luận vấn đề này với cô ta, chẳng phải cô ta nên nói với Cơ Hạo Nguyệt mới đúng sao!
Làm chuyện người lớn? Loại chuyện đó sẽ không phát sinh, tuyệt đối sẽ không.
"Cô cả nghĩ quá rồi, sau này không thể hôn tôi được nữa đâu."
Cơ Phồn Tinh không muốn nói thêm nữa, giờ khắc này, cô chợt phát hiện bản thân nghèo nàn vốn từ đến đáng thương. Rõ ràng cô chính là người bị ăn hiếp nhưng tại sao lại đi lo lắng ngược lại cho người kia!
Đứng dậy, mặt lạnh, lên giường, đắp chăn, không thèm để ý tới ai nữa.
"Tại sao? Chúng ta là người yêu, không phát sinh quan hệ đã là giới hạn rất lớn rồi, bây giờ ngay cả hôn môi cũng không được, cô cảm thấy chúng ta giống người yêu của nhau sao?"
Hà Như Mộng không định để người kia ngủ khi chưa giải quyết được vấn đề này. Muốn cái đồ ngốc kia lọt hố không phải chuyện dễ, cô nhất định phải khiến cô ấy chịu thua, phải làm cho cô ấy mất kiềm chế mới hả dạ.
"Thế cô có để ý tới cảm nhận của tôi không? Cô đã đồng ý cho tôi một năm, nếu trong thời gian đó chúng ta không tiếp xúc cơ thể thì cô nghĩ có yêu được không? Lẽ nào cô không hề động tâm với tôi dù chỉ một chút?"
Hà Như Mộng càng nói càng uất ức, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng bắt đầu trở nên ngưng nghẹn. Cô ngồi bên cạnh Cơ Phồn Tinh, vai mất tự nhiên buông xuống đầy bi thương.
Cơ Phồn Tinh rất muốn bịt kín lỗ tai của mình, lời nói và ngữ điệu của người kia khiến trái tim cô bắt đầu mềm yếu đôi chút. Không phải vậy đâu, chẳng lẽ chỉ bấy nhiêu thôi có thể làm phụ nữ rơi nước mắt rồi sao? Mình không phải là đồ khốn Cơ Hạo Nguyệt kia, không được làm cô ta khóc.
Cô lặng lẽ vén chăn lên, nhìn cặp mắt trong suốt ấy, lồng ngực phút chốc như bị đè nén đến nghẹt thở, mơ hồ đau đớn.
"Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi không nên như vậy, có lẽ tôi vẫn chưa thể thích ứng được."
Cô chậm rãi ngồi dậy, đưa hai tay ôm người kia vào ngực, tất cả đều diễn ra vô cùng tự nhiên, không có nửa phần gượng ép.
"Cô không chủ động, tôi cũng không chủ động thì giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn tồn tại khoảng cách, hơn nữa sẽ càng ngày càng xa nhau, cô có biết không? Đồ ngốc! Chờ cô mãi... tôi mệt lắm, sợ cô sẽ chạy mất, sợ cô sẽ tan biến không còn tăm hơi, sợ cô sẽ sa vào vòng tay người khác. Tôi không có một chút tự tin nào hết, chỉ biết giữ chặt lấy cô không muốn buông tay. Tôi rất sợ... Thật sự thật rất sợ..."
Hà Như Mộng nằm nhoài trong lồng ngực của Cơ Phồn Tinh nói hết tất cả oan ức bấy lâu, bao năm chờ đợi, sợ hãi, lo lắng.
Trước đây yêu thầm, đứng yên phía sau nhìn người ấy lặng lẽ bỏ đi, vừa sợ có người cướp mất người cô yêu. Ngày nào cô cũng chất chứa suy nghĩ về người ấy, ngay cả nằm mơ cũng thấy đối phương bị kẻ khác cướp mất, chứng kiến người đó nắm tay kẻ khác, vừa nói vừa cười, hạnh phúc ngập tràn.
Lúc cô trở về nước thì Cơ Phồn Tinh đã đi mất. Cô vốn tưởng lần đó đối mặt sẽ quen biết nhau, tưởng cô ấy sẽ nhớ kỹ bộ dáng của mình, nào ngờ lúc gặp lại cứ như hai người xa lạ. Cô đi du học ba năm, mỗi tháng đều về đây hai, ba lần để ngắm nhìn cô ấy, dù có bận rộn đến đâu cũng muốn biết rõ tin tức của đối phương.
Lần này về nước, cô quyết tâm giữ Cơ Phồn Tinh ở lại nhưng người ta cứ đòi bỏ đi. Cô muốn nói ra hết mọi chân tướng, lại sợ cô ấy cách mình càng xa hơn.
Cơ Phồn Tinh ôm cơ thể run rẩy của Hà Như Mộng càng thêm chặt, mỗi một câu, một chữ đều trực tiếp đâm thẳng vào tim.
Tổng giám đốc là một người phụ nữ kiêu ngạo, mặc cho người ta có dùng thủ đoạn gì cũng không che khuất được vầng sáng đó. Cô ấy giống như mặt trăng trong đêm vậy, trong sáng, độc nhất vô nhị. Mặc kệ buổi tối có lạnh lẽo, thê lương thế nào đi nữa, cô ấy vẫn sẽ mãi duy trì khí chất ngạo nghễ của bản thân.
Trước đây, cô ấy là một vị Tổng giám đốc cao quý không thể với tới, là một người phụ nữ mạnh mẽ đầy tôn quý. Người hiện giờ đang khóc lóc trong ngực mình là cô ấy đấy ư? Có lẽ cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng nhạy cảm và khát vọng tình yêu của riêng mình.
"Sau này sẽ không như vậy nữa, cô muốn làm gì thì cứ làm."
Sau khi Cơ Phồn Tinh nói xong mới ý thức được mình đã nói gì, vừa muốn đổi ý nhưng đáng tiếc đã chậm?
"Thật ư? Tôi có thể làm gì thì làm sao?"
Hà Như Mộng đẩy Cơ Phồn Tinh ra, mừng rỡ nhìn người nọ.
Mặt mũi Cơ Phồn Tinh sẫm lại, cô có thể nói 'không thể' được sao? Đúng là một phút dại gái, cả đời chịu khổ mà!