Ngự Tỷ Hành Động

chương 48: sợ vợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơ Phồn Tinh đưa người kia về nhà nghỉ ngơi, đến tối mới gọi điện cho Hà Như Mộng hỏi giờ tan tầm, là khoảng bảy giờ tối.

Trong lúc chờ Hà Như Mộng tan tầm, Cơ Phồn Tinh đã đi chợ nấu cơm xong xuôi. Đến sáu giờ, cô xuất phát từ nhà đến công ty đón người yêu. Lâm Nhuế rất tò mò người nào có thể khiến cô bạn thân thiếu điều moi tim dâng hiến chứng minh sự chân thành.

"Tôi đi đón vợ, cậu theo làm gì?"

Cơ Phồn Tinh ghét bỏ nhìn người kia bước xuống xe, cô vốn định để cậu ta ở nhà xem tư liệu, ngờ đâu người ta cứ mặt dày mày dạn đòi theo, nói gì mà 'muốn chào hỏi 'em rể'. Hai người rõ ràng cùng tuổi, sinh nhật chỉ kém có năm ngày thôi, thế nào lại thành 'chị em'. Chẳng phải cậu ta thường dõng dạc gọi cô là chị gái, ngụ ý cô là bà già đó sao, thế quái nào bây giờ lại đột nhiên lôi kéo làm quen khiến người ta không thể không nghĩ theo hướng tiêu cực.

"Ai nha, Tiểu Tinh Tinh, tôi chào hỏi 'Em rể' là chuyện đúng đắn phải làm, lần đầu đến đây, người đầu tiên thăm hỏi chính là cô ấy."

Lâm Nhuế chân thành mỉm cười, hai hàm răng trắng như tuyết biểu lộ tâm tình vui thích.

"Cậu ở nhà chờ mới lễ phép, trực tiếp tới công ty thì quá đường đột."

Cơ Phồn Tinh vào công ty rồi đi ngay nên đỗ xe bên ngoài tòa nhà. Thời gian này là giờ tan tầm, nếu để mấy bé gái bắt gặp, phỏng chừng ngày mai lại có tin tức hot.

"Đừng nên nói vậy, tôi sẽ thương tâm đó. Nhưng công ty của vợ cậu đúng là sang trọng, xa hoa hơn cả nhà tôi luôn."

Vào Thiên Lệ, Lâm Nhuế tán thưởng cách bày trí sang trọng rất có phong cách riêng của tiệm cà phê, chủ công ty này quả có mắt siêu nhân.

"Cậu đố kị à? Ghen tỵ thì nói, tôi có thể bảo lại với vợ để nhà cậu cũng được trang hoàng như công ty."

"Tiểu Tinh Tinh, cậu đang cố tình chọc giận tôi đó sao? Từ lúc tôi tới đây đến giờ, cậu lúc nào cũng vợ vợ vợ không yên. Cậu có biết đứa độc thân nuôi chó như tôi có cảm nhận thế nào không? Đồ vô lương tâm!"

Lâm Nhuế rất khó chịu khi nghe Cơ Phồn Tinh lải nhải 'vợ vợ' suốt ngày. Bộ không ra vẻ ân ái như vậy sẽ chết hay sao mà cứ đem vợ đi khoe khắp nơi, cậu sợ người khác không biết mình có vợ hả?!

Cho dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không có cách nào giải quyết. Người ta có vợ nên có quyền khoe, người ế muốn khoe cũng khó.

"Hết cách rồi, vợ tôi là vậy đấy, cậu có đố kị cũng như không thôi. Bất quá cậu có thể cân nhắc người phụ nữ có lòng dạ hiểm độc kia, công ty nhà cô ta xa hoa hơn chỗ này nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều gái đẹp, cậu tha hồ thực hiện hoài bão tìm người yêu thủy chung."

Lâm Nhuế càng khó chịu khiến Cơ Phồn Tinh rất sảng khoái.

"Câm miệng, nếu cậu còn nhắc tới người phụ nữ kia, tôi sẽ cùng cậu trở mặt."

Nghe đến tên Trạm Cẩn Tịnh, tâm trạng của Lâm Nhuế chợt xấu đi. Không phải vì cô chán ghét, mà là không có cách nào đối mặt với nội tâm của mình.

"Đến rồi, cậu ra không?"

Cơ Phồn Tinh ra khỏi thang máy, thấy người kia vẫn đứng trong đó tức giận, tâm tình càng khoái trá hơn. Cứ kích thích cậu ta nhiều một chút, biết đâu một ngày nào đó sẽ thông suốt.

"..."

Lâm Nhuế chu mỏ bước ra khỏi thang máy, hiện giờ cô không rảnh so đo với đứa này mà chỉ muốn lập tức gặp người phụ nữ kia.

"Cậu nên tiêm ngừa vắc xin đi, đừng tưởng bở đào được gói ưu đãi nào từ vợ tôi, lúc cô ấy xấu bụng tuyệt đối không thua gì người phụ nữ hiểm độc nhà cậu đâu, đúng hơn là 'mất hết tính người' luôn..."

Cơ Phồn Tinh còn chưa nói xong liền cảm nhận được có tầm mắt nóng rực bắn tới sau lưng khiến toàn thân lạnh lẽo, tế bào cũng bắt đầu co rút.

Nhìn biến hóa chớp nhoáng trên mặt Cơ Phồn Tinh, Lâm Nhuế có chút hiếu kỳ, vì sao chưa nói xong đã thay đổi độ thế kia. Quan trọng nhất là vẻ mặt cậu ta kinh khủng như đang gặp phải một chuyện vô cùng đáng sợ.

Cô lặng lẽ xoay người qua trái, woa, một người phụ nữ thật xinh đẹp! Cao gầy, xinh xắn, sexy, chà chà, đời này vẫn là lần đầu tiên thấy. Tuy vóc người cô này cũng tuyệt vời chẳng thua kém người phụ nữ hiểm độc kia, nhưng có gì đó hơi khác khác. Khí chất cũng tốt, cao ngạo, lạnh lùng, lại thần thái. Không biết là gái nhà ai, nếu hoa chưa có chủ thì có thể suy tính một chút.

Hai mắt Lâm Nhuế sáng như đèn pha, cô đã gặp qua vô số người, nhưng dáng dấp tuyệt như vầy thì chẳng có mấy ai.

"Hello người đẹp."

Lâm Nhuế vươn người đưa tay nhiệt tình chào hỏi cô gái xinh đẹp, cũng may có cặp kính giấu bớt cơn kích động.

Cơ Phồn Tinh chậm rãi xoay người liền bắt gặp gương mặt lạnh lẽo như sương mai tháng chạp, khóe môi co giật, cố nặn ra một nụ cười.

"Như Mộng."

"Ừm."

Hà Như Mộng không nghĩ mình ra sớm hóng mát hai phút lại có thể nghe được chuyện thú vị như vậy. Xem ra cô ấy bình thường đối tốt với mình nhưng sau lưng lại mô tả mình hệt như quỷ dữ.

Lâm Nhuế chào hỏi người đẹp trước mặt, nhưng người ta chỉ liếc cô có chút xíu, cũng chẳng có ý chào lại. Cơ mà sao danh xưng của Cơ Phồn Tinh nghe có chút run rẩy vậy nhỉ? Cô ngẫm đi ngẫm lại nguyên nhân mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra cô Cơ nói xấu vợ bị lộ tẩy, hé miệng cúi đầu, thân thể bắt đầu chiến động dữ dội. Cái đứa không sợ trời không sợ đất lại đi sợ vợ, đúng là tin hot nhất thiên cổ. Ai bảo cậu ta hay cười nhạo mình làm chi, rốt cuộc có hơn mình chỗ nào đâu?

"Xin chào, tôi tên Lâm Nhuế, là bạn của Tiểu Tinh Tinh."

Lâm Nhuế tự giới thiệu bản thân trước, vừa nhìn đã biết người phụ nữ trước mắt là một con hồ ly giảo hoạt. Mặt ngoài lạnh, chỉ sợ bên trong càng đen hơn than, xem ra lòng dạ của người này chẳng thua gì người kia mấy phần.

"Xin chào, Hà Như Mộng, bạn gái của Tiểu Tinh Tinh."

Hà Như Mộng tiến lên chào hỏi, mắt lạnh lùng liếc Cơ Phồn Tinh trước, sau đó mới giới thiệu mình với Lâm Nhuế. Cô vừa nhìn đã biết người bạn này có tính cách rộng rãi, ngây ngô, trong sáng hệt như Cơ Hạo Nguyệt.

"Vâng vâng, trăm nghe không bằng mắt thấy, cô đúng là một mỹ nhân hiếm có khó tìm."

Lâm Nhuế rất khách khí, cô biết người này tuyệt đối không thể trêu chọc, bề ngoài lạnh vậy thôi chứ kỳ thực trong lòng đầy mưu tính. Cô đã từng thấy qua một người như thế, chính là Trạm Cẩn Tịnh, bây giờ lại gặp thêm một người nữa nên rất nhạy cảm, khí thế ấy vừa nhìn đã biết tận tâm can.

"Cảm ơn, đợi tôi dọn dẹp một chút rồi về nhà ngay."

Hà Như Mộng nghiêng người lướt qua Cơ Phồn Tinh, tay phải buông xuống dùng ngón cái và ngón trỏ vặn một vòng độ, sau đó đi về văn phòng.

Cơ Phồn Tinh nhe răng hít vào một ngụm khí lạnh, mày nhíu thành vỏ cây già. Hà Như Mộng sượt tay qua bắp đùi rồi nhanh chóng véo cô một cái khiến da thịt như sắp rớt xuống.

Tình cảnh này hoàn toàn thu vào tầm mắt của Lâm Nhuế. Ban đầu, cô hơi kinh ngạc, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa ầm ầm của Hà Như Mộng mới đi tới bên tường, úp mặt nện vào đó không ngừng.

"Ha ha, tôi cười chết mất! Cơ Phồn Tinh sợ vợ dã man, ha ha, bình thường giả bộ lạnh lùng, thanh tâm quả dục, ai ngờ cậu cũng có ngày hôm nay, đúng là buồn cười hết biết!"

Lâm Nhuế cười đến tức bụng, nằm nhoài lên tường, hoàn toàn mất hết hình tượng.

"Cười đi, cười đi, cười cho đứt hơi đi rồi tôi gọi điện cho người phụ nữ hiểm độc kia tới giúp cậu hô hấp nhân tạo. Xem cậu còn dám cười nữa không."

Cơ Phồn Tinh xoa xoa đùi mấy lần cho bớt đau. Nhìn con bạn mất hình tượng trước mắt liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Gì mà sợ vợ? Cậu ta có tốt hơn mình chỗ nào đâu? Trạm Cẩn Tịnh chỉ cần trừng mắt thì cậu ta đã không dám thở, còn ở đó mà cười người khác?

"Ha ha, cậu ngoại trừ bảo cô ấy hành hạ tôi thì có thể làm gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu thật sự đã tìm được một người vợ tuyệt vời, thật đấy. Ha ha..."

Lâm Nhuế hiện giờ không thèm để ý tới Trạm Cẩn Tịnh nữa, bởi vì cô cảm thấy thích thú chuyện của Cơ Phồn Tinh.

"Đi thôi."

Hà Như Mộng từ văn phòng đi ra nhìn thấy Cơ Phồn Tinh đen mặt, còn Lâm Nhuế đang cười nghiêng ngửa bên cạnh. Cô không biết Trạm Cẩn Tịnh coi trọng cô gái này bao nhiêu, nhưng đúng thật là ngũ quan của cô ấy khá xinh xắn, mỗi một phân đều đẹp vừa đúng, đại khái đã đạt tiêu chuẩn mỹ nữ.

"Okay."

Lâm Nhuế ân cần ấn nút thang máy. Cơ Phồn Tinh giúp Hà Như Mộng cầm túi xách, mặt mũi đầy phiền muộn đã hóa thành xuân tươi.

Cửa thang máy mở ra, ba người đi vào, Lâm Nhuế đứng giữ khoảng cách với hai người nọ để quan sát tình thế. Dáng vẻ bị hành hạ của Cơ Phồn Tinh thật sự khiến người ta rất hài lòng.

"Ngày mai công ty vẫn nghỉ đúng không?"

Cơ Phồn Tinh vẫn còn hơi lo lắng chuyện công ty, cô không ở đó suốt kỳ nghỉ cũng sợ ảnh hưởng đến mọi người.

"Ừm, chỉ có nhân viên phòng thiết kế đi làm thôi."

Hà Như Mộng không thể bởi vì chuyện của công ty mà để mấy trăm người không có ngày nghỉ, làm vậy rất không công bằng. Kỳ nghỉ này một năm chỉ có một lần, nếu chỉ vì sản phẩm bị lộ mà để người vô tội bị liên lụy sẽ ảnh hưởng đến chỉnh thể. Cô hiểu rất rõ lợi ích được mất.

"Lâm Trạch kia giở trò nữa sao?"

Lâm Nhuế đã xem tư liệu hôm nay, nhân tiện tra xét tin tức gần đây liên quan đến Lâm Trạch. Cơ Phồn Tinh đã mở miệng, ngoại trừ Lâm Trạch ra thì còn ai vào đây nữa. Cô không hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó nhưng cô biết sự tình không hề đơn giản.

"Ừ, họ đánh cắp thiết kế sản phẩm của công ty chúng tôi rồi đưa ra tiêu thụ, chèn ép chúng ta không có cách nào đưa sản phẩm mới ra thị trường."

Hà Như Mộng không có cảnh giác quá cao với Lâm Nhuế, Cơ Phồn Tinh tin tưởng người này nên cô cũng tin, huống chi cô ấy đến giúp mình, biết nhiều tin cũng tốt.

Cô đã bàn bạc với chị gái về tình hình của công ty rồi, chị ấy bảo giao cho cô toàn quyền lo liệu, nhưng có lẽ trong lòng chị ấy cũng tin tưởng Cơ Phồn Tinh. So với Cơ Hạo Nguyệt thì tin tưởng Cơ Phồn Tinh là lựa chọn tốt nhất.

"Chà chà, đúng là ngoạn mục."

Lâm Nhuế lắc đầu cười tà khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không rét mà run. Nghĩ chuyện Cơ Phồn Tinh đã nói tối qua, hai người kia thật sự không đơn giản.

"Cậu muốn chơi thì cứ thả ga, tránh sau này không gặp được cơ hội tốt như vậy."

Cơ Phồn Tinh nhận ra Lâm Nhuế thật sự rất muốn chơi trận này, cũng có thể đó một cách để cậu ấy giải tỏa áp lực sau mấy năm ngột ngạt, ngổn ngang. Nhưng sao cậu ấy lại miễn cưỡng lạc quan như vậy làm gì? Chuyện bi thương trong lòng càng để lâu càng chất chứa nhiều, khí thế sau lưng và trước mặt cậu ấy khác nhau rất xa.

Ra thang máy, ba người đi tới bãi đậu xe, sau đó về nhà. Dọc theo đường đi, Lâm Nhuế cứ ríu rít nói không ngừng. Hà Như Mộng cuối cùng cũng hiểu vì sao Cơ Phồn Tinh lại nói cô bạn mình nhiều chuyện, hóa ra cô ta có biệt tài nói dai không dứt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio