Không thấy rõ mặt mũi người kia, chỉ nghe được tiếng hít thở cực nhỏ giữa căn phòng tĩnh lặng, bầu không khí này thật khiến người ta cảm thấy nghẹt thở. Cơ Phồn Tinh ngồi thẳng lưng hít sâu một hơi hòng giảm bớt căng thẳng.
Đến khi bình tĩnh được đôi chút, Cơ Phồn Tinh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: 'tại sao mình lại sốt sắng đến vậy?' Chẳng phải cả hai đều đi chung thang máy đó sao? Lúc đó cô đâu làm chuyện gì quá đáng. Rốt cuộc mình khẩn trương khiến tim đập dồn dập như thế vì cái gì? Chẳng lẽ mình sợ người phụ nữ lạnh lùng, cao ngạo đó ư? Sao có thể!? Cớ gì mình lại sợ cô ta chứ! Nếu cô ta không thủ đoạn và xấu bụng thì mình đâu mất bình tĩnh tới vậy.
Thái hậu đã nghiêm khắc dạy rằng 'không được trông mặt mà bắt hình dong', mình cũng không cần ra vẻ đề phòng hay lộ rõ sự chột dạ.
Cơ Phồn Tinh tự an ủi bản thân, mồ hôi lạnh trên trán đã sớm bốc hơi mất tăm, chỉ có gò má còn đỏ ưng ửng, nhưng cũng không quá rõ ràng. Cô ưỡn lưng, ngẩng đầu nhìn gò má của nhân vật chính. Cái nhìn này đình trệ hai giây, sau đó lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa.
Người phụ nữ kia thực sự rảnh quá không có chuyện gì làm sao? Ngồi lâu vậy mà chả thèm lên tiếng, ở đó nhìn cô làm quái gì? Chẳng nhẽ cô ta vẫn còn tính toán chuyện thang máy lúc sáng? Có cần hẹp hòi đến vậy không? Cơ Phồn Tinh tự nhủ thầm trong lòng, vừa nhìn sang đã bắt gặp tầm mắt ấy để rồi lúng túng chẳng nói gì được.
"Bộ phận Kế hoạch báo cáo tổng kết cuối tháng trước đi nào!"
Chất giọng lạnh lẽo cất lên, truyền thẳng vào tai mọi người, ai nấy nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm tựa như vừa tránh được một kiếp nạn.
Cơ Phồn Tinh tức thì phun ra một câu nguy cấp: 'Người phụ nữ này lạnh lùng quá thể, ngoại trừ bề ngoài đẹp mắt, những thứ khác thật sự không đáng yêu chút nào.'
"Tháng này..."
Trưởng phòng Kế hoạch đứng lên, dõng dạc đọc tài liệu trong tay hệt như học sinh thời còn đi học bị cô giáo bắt đọc bài. Nghĩ đến đây, Cơ Phồn Tinh liếc mắt nhìn gã đàn ông đang đọc báo cáo tổng kết. Gã này cũng tầm bốn mươi, đỉnh đầu trọc lóc, hai bên tóc dài che mất lỗ tai, nhìn như mấy ông bác học hói đầu. Bụng bia của gã hơi nhô ra, phập phồng theo tiếng nói mấy decibel.
Cơ Phồn Tinh thiết thấy tình cảnh có chút kỳ dị, trông buồn cười làm sao. Lần đầu tiên cô cảm thấy đi họp là một chuyện khá thú vị. Cô nhếch môi, trở mình vài lần, sau đó cúi đầu đưa tay phải che má, không ngừng lắc lư cơ thể.
Mọi người đều lẳng lặng lắng nghe Trưởng phòng Kế hoạch báo cáo tổng kết nên không quá chú ý tới phản ứng của Cơ Phồn Tinh. Cơ mà có một người mắt sắc như dao, khắc nào cũng để ý cái đứa đang nhún nhún ở phía dưới. Thấy dáng vẻ muốn cười mà cố nín của cô nàng họ Cơ, sắc mặt người này lập tức trầm xuống.
Đợi Trưởng phòng Kế hoạch đọc xong báo cáo, Cơ Phồn Tinh mới hé miệng cười, chẳng qua là cơ thể không phát run mà thôi.
"Giám đốc Cơ có ý kiến gì sao?"
Giọng nói lạnh lẽo vừa cất lên, mọi người liền đồng loạt nhìn về hướng Cơ Phồn Tinh đang ngồi. Mà lúc này, kẻ tội đồ hoàn toàn mờ mịt không biết vị kia đang hỏi ai.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình. Nháy mắt hai cái, hoàn toàn không biết tình huống gì đang xảy ra.
Thư ký Lý thấy vậy cũng đứng ngồi không yên, bèn ghé đầu nói nhỏ với Cơ Phồn Tinh: "Giám đốc ơi, Tổng giám đốc đang hỏi chị đó."
Cơ Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn thư ký Lý rồi lại liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của người phụ nữ nọ. Sao chỉ trong nháy mắt mà sắc mặt càng đen hơn thế kia, ai chọc giận cô ta à?
Nghe thư ký Lý bảo người kia đang hỏi mình, Cơ Phồn Tinh mới ngộ ra bản thân chả nghe cô ta nói gì. Khi nãy, cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không để ý những thứ này.
Cơ Phồn Tinh chậm rãi đứng thẳng người, bình tĩnh hỏi: "Tổng giám đốc hỏi tôi ư?"
"Cô nói xem? Ở đây ngoài cô ra thì còn ai họ Cơ?"
Giờ phút này, Hà Như Mộng thiệt muốn ném xấp tài liệu vào mặt người kia ghê! Lúc họp không chú ý lắng nghe thì thôi đi, còn dám cười nữa chứ! Nếu cô không lên tiếng chỉnh đốn thì cô ta cũng chẳng biết mình đang làm gì.
"Lúc nãy tôi chăm chú nghe quá nên không để ý Tổng giám đốc hỏi gì. Có thể phiền Tổng giám đốc lặp lại lần nữa không?"
Mặt mũi người kia hờn giận bao nhiêu thì Cơ Phồn Tinh khắc ghi bấy nhiêu, nhưng cô không được quên lời Thái hậu dạy: 'phải giữ mặt mũi, tuyệt đối không thể để cho người khác chê cười!'
Hà Như Mộng mím chặt môi mỏng, lạnh lùng nhìn vẻ mặt thành thật của người hỏi. Đúng là một nhân viên tốt, thái độ bình tĩnh, xử sự điềm nhiên, tiếc là đã dùng sai chỗ.
"Tôi hỏi giám đốc Cơ có ý kiến gì sao?"
Hà Như Mộng lặp lại từng câu từng chữ, khí lạnh toát ra khiến mọi người sợ đến độ thở gấp.
"Tôi không có gì để nói cả!" Âm lượng vừa phải, ngữ điệu kéo dài, đủ độ vang.
Thấy biểu hiện của Thỏ trắng nhỏ, Hà Như Mộng chỉ có một loại linh cảm: 'chỉ mấy năm không gặp mà bản lĩnh của người này được phát huy thật lợi hại. E rằng phải tốn chút trí lực mới 'tóm' được cô ta.'
Cơ Hạo Nguyệt là người đơn giản, theo đuổi cô ta rất dễ dàng, dùng thủ đoạn để đùa bỡn vài lần sẽ khiến cô nàng ngoan ngoãn rơi vào bẫy. Còn Cơ Phồn Tinh thì sao? Trông ngây thơ vậy thôi chứ nội tâm cực kỳ tỉ mỉ, góc nhìn đa chiều, nghĩ gì cũng kỹ càng, mưu kế cao minh hơn Cơ Hạo Nguyệt nhiều.
"Ngồi xuống đi. Các bộ phận khác lần lượt báo cáo."
Hà Như Mộng cũng không tiện làm khó tên kia nên đành phải buông tha trước, sau đó sẽ thẳng tay giáo dục sau.
Hội nghị diễn ra suốt hai giờ mới kết thúc, Hà Như Mộng quay ra nói với người phía sau một câu: "Bên phòng công vụ đổi thẻ sao? Nếu vậy thì chiều nay chép vân tay rồi ngày mai bắt đầu save vào máy chấm công. Nhớ chấm full chuyên cần cho những ai đi làm hôm nay mà chưa quẹt thẻ."
"Vâng ạ!"
"Hội nghị kết thúc. Giám đốc Cơ, khi nào xong việc thì đến văn phòng của tôi một chuyến nhé!"
Hà Như Mộng nói xong, cầm tài liệu "lộc cộc" ra khỏi phòng họp.
Sau khi Tổng giám đốc đi khỏi, mọi người liền dùng ánh mắt đồng tình nhìn Cơ Phồn Tinh. Thời điểm cô nghe Hà Như Mộng nói câu đó, nhãn cầu lập tức đứng tròng, cảm giác như trời sắp sập đến nơi vậy.
"Giám đốc, giám đốc, chị vẫn ổn chứ!?"
Thư ký Lý cũng rất đồng cảm với giám đốc của mình, lúc chị ấy đứng lên nói chuyện đã đoán được kết cục như thế rồi.
"Ừ, không có gì đâu, chúng ta trở về thôi."
Cơ Phồn Tinh cầm tài liệu trên bàn lên rồi đờ đẫn ra phòng họp, thư ký Lý theo sát phía sau cũng không dám nói lời nào.
Đến phòng làm việc của mình, Cơ Phồn Tinh vứt tài liệu lên bàn, ngơ ngác nhìn cánh cửa, cuối cùng đặt mông ngồi lên ghế. Tổng giám đốc muốn gặp mặt 'cảnh cáo' mình đó sao? Người phụ nữ kia dựa vào đâu để phạt mình chứ!? Do thái độ của mình ở hội nghị; vì vụ thang máy hay liên quan tới mấy việc khác. Chẳng lẽ là chuyện ngủ với cô ta sao???
Cơ Phồn Tinh bắt đầu động não, tất cả rối như mớ bòng bong khiến cô nghĩ hoài không ra nguyên nhân. Ánh mắt của Tổng giám đốc quá lạnh, nhìn xong liền khiến người ta quên luôn cách thở.
Bản thân cô vẫn chưa thích ứng được công việc ở công ty thì làm sao đi gặp cô ta được? Chị gái từng bảo người kia rất xấu bụng, ngay cả thở cũng làm người ta quên khuấy đi mất. Bây giờ tình cảnh đó đã xuất hiện rồi, đây là dấu hiệu của 'cái chết' sao?
Nghĩ đến kết cục đáng sợ ấy, Cơ Phồn Tinh đập trán cái "Oành "lên bàn làm việc rồi khóc nức nở. Thật là oan ức quá mà! Mới vừa vào công ty đã trêu chọc 'đại thần' kia làm gì thế không biết.
Mọi người trong văn phòng đều tan tầm đi ăn trưa hết cả, chỉ có cô xoắn xuýt mãi một vấn đề ở đây. Mười hai giờ, thư ký Lý ăn xong trở về nhìn thấy Giám đốc héo rũ nằm dài trên bàn liền cảm thấy đau lòng, thương hại nói: "Giám đốc, chị nên ăn chút gì đó thì hơn. Tổng giám đốc bảo chị đến gặp cũng không nhất thiết là giáo huấn."
Cơ Phồn Tinh vốn không tin lời này của thư ký Lý chút nào. Cô có thể nhìn thấy sắc mặt siêu cấp thối tha của Tổng giám đốc trong phòng họp, kêu cô đến gặp riêng để bàn chuyện tốt mới là lạ.
"Thư ký Lý, nếu tôi anh dũng hy sinh ở phòng Tổng giám đốc, cô nhất định phải thay tôi nhặt xác, đừng để tôi chết một cách đáng thương..."
Cơ Phồn Tinh giả vờ đáng thương ngẩng đầu nhìn thư ký Lý ở cách đó không quá một mét, lời lẽ như đang sắp xếp hậu sự.
"Giám đốc đừng nói mấy câu xui xẻo đó nữa, thật ra Tổng giám đốc cũng không hung dữ đến mức đó. Ha ha, hơn mười hai giờ rồi đấy, chị đi dùng cơm nhanh đi!"
Thư ký Lý cười ha hả an ủi nhưng thật ra trong lòng đang tự nhủ câu khác: 'Giám đốc à, tôi nhặt xác dùm chị thì ai nhặt xác dùm tôi đây?
"Hơn mười hai giờ?" Nghe thư ký Lý nói đề cập đến vấn đề giờ giấc, Cơ Phồn Tinh nhảy dựng khỏi ghế, lớn tiếng hỏi.
"Đúng vậy!"
Thư ký Lý bị hành động bất thình lình của Cơ Phồn Tinh dọa sợ đến run người. Vừa nãy còn ra vẻ đáng thương, giờ khắc này lập tức thay đổi.
"Tôi đi ăn trưa trước, thư ký Lý làm việc trước đi nhé!" Cơ Phồn Tinh xách túi chạy ra khỏi phòng.
Thư ký Lý ngây người, đây là tình huống gì vậy trời?! Rốt cuộc Giám đốc bị gì thế không biết, chẳng giống bình thường tẹo nào!
Cơ Phồn Tinh định ghé tiệm cà phê dưới lầu dùng cơm, nhưng lại nghĩ sẽ gặp người quen của Cơ Hạo Nguyệt nên quyết định ra khỏi công ty tìm quán khác.
Không khí bên ngoài nóng như lửa đốt, Cơ Phồn Tinh tìm được tiệm cà phê đã là chuyện của năm, sáu phút sau.
Mới bước vào tiệm cà phê thì một luồng gió mát tức khắc kéo tới quét sạch hơi nóng trên người Cơ Phồn Tinh.
Cô tìm một chỗ yên tĩnh không có ai để ngồi.
Lúc cô vừa đặt mông xuống ghế liền cảm nhận được tầm mắt ở đâu đó bắn tới. Cô bỏ túi xách xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Một cái nhìn 'bách chuyển thiên hồi' trúng ngay 'âm hồn bất tán'!