Lâm Nhuế về phòng chuẩn bị tư liệu, còn Cơ Phồn Tinh vừa điều tra vừa gọi điện thoại trong phòng sách, đến năm giờ rưỡi chiều mới ra làm cơm. Hà Như Mộng cũng về nhà đúng sáu giờ rưỡi.
Lúc dùng cơm, Cơ Phồn Tinh nói có việc phải ra ngoài tối nay, kêu mọi người ở nhà nghỉ ngơi, cũng chẳng nói rõ sẽ làm gì. Do ngại có Lâm Nhuế nên Hà Như Mộng cũng không tiện truy hỏi nguyên nhân.
Hai người xuất phát lúc bảy giờ rưỡi tối, để một mình Hà Như Mộng thấp thỏm không yên ở nhà (không phải là lời hứa hẹn ban sáng đâu nha), cô lo lắng người kia sẽ về nhà muộn và thắc mắc nguyên do ra ngoài.
Cơ Phồn Tinh lái xe đưa Lâm Nhuế chạy về địa bàn của Thanh Thành, đợi chạy ra khỏi cảnh kẹt xe đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của tháng mười một, xe trên đường chèn ép nhau giành chạy khiến cả hai sợ đen cả mặt.
Sau ba tiếng, hai người tới địa giới của Thanh Thành, đi thêm nửa giờ nữa mới đến biệt thự của bang chủ Sài Phong.
Cơ Phồn Tinh đứng trước cửa đợi người vào thông báo, dùng thân phận của người nhà họ Cơ là thích hợp nhất. Nếu cô khai mình là người Vô Danh, chỉ sợ phải đứng thêm mấy ngày mấy đêm cũng chẳng có ai dòm ngó.
Đến mười một giờ, hai người theo một tên đàn em vào trong. Phủ đệ của Sài gia y chang mê cung vậy, hai người quẹo qua quẹo lại mấy khúc cua mới đến phòng khách. Vừa bước vào đã thấy một người đàn ông mặc đồ ngủ màu đen đang ngồi uống rượu, trông anh ta cỡ ngoài ba mươi, tướng mạo anh tuấn, thể trạng to lớn, thoạt nhìn có mấy phần khí thế của lão đại.
Cô nghĩ đến dáng dấp nhỏ nhắn của chị dâu, thật sự nhìn đoán không ra hai người là anh em. Trong ngực anh ta đang ôm một cô gái có cặp mắt trông như buồn ngủ. Cô này vừa nhìn thấy Cơ Phồn Tinh cùng Lâm Nhuế đi vào liền chậm rãi mở mắt, sau đó ngồi thẳng người, lộ rõ vẻ xấu hổ.
Đền trong đại sảnh sáng choang mang hơi hướng cổ điển, nhất là hàng ghế sofa màu đỏ.
Cơ Phồn Tinh lễ phép tiến lên, thoải mái đứng bên trái sofa, sau đó hạ thấp người nói:
"Muộn như vậy lại đến quấy rầy Sài bang chủ, thực xin lỗi."
Từ lúc Cơ Phồn Tinh vừa vào cửa, Sài Phong đã bắt đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới. Quả thật cô ấy và em rể có mấy phần giống nhau. Nhà họ Cơ đúng là chỗ sản xuất 'trai xinh gái đẹp'. Bây giờ gã mới rõ nguyên do tại sao lúc trước em gái mình lại mê muội yêu người đàn ông kia.
"Mời Cơ tiểu thư ngồi, đêm khuya đã đến đây, không biết chuyện gì?"
Sài Phong rất thích nói thẳng, gã không thích dây dưa, huống chi người đàn bà của mình đang buồn ngủ quá đỗi. Gã muốn giải quyết xong sẽ lập tức dỗ dành người yêu ngủ.
"Lâm Trạch."
Cơ Phồn Tinh cùng Lâm Nhuế ngồi xuống sofa, mặt mũi vẫn luôn mỉm cười bình tĩnh, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Sài Phong vừa nghe lời này bỗng chốc sửng sốt, sau đó liếc mắt ra hiệu vệ sĩ lùi ra.
"Có phải Cơ tiểu thư đã tìm lộn chỗ rồi không? Lâm Trạch và Thanh Thành chẳng thân thiết gì mấy, cô đến khuya như vậy..."
Sài Phong thả ly rượu xuống rồi đặt hai tay lên tay vịn sofa, dùng khí thế uy nghiêm của bậc vương giả nhìn Cơ Phồn Tinh. Chẳng mấy ai biết Lâm Trạch và Thanh Thành có quan hệ. Gã biết Thanh Thành đã giúp Lâm Trạch vài chuyện không minh bạch cho lắm, nhưng gã cũng không muốn bị liên luỵ.
"Người phụ nữ của tôi dự định tháng này sẽ tuyên bố sản phẩm mới, nhưng đáng tiếc Lâm Trạch lại tung sản phẩm đó ra trước một ngày, mà nó cũng chính là sản phẩm mới của công ty tôi. Chắc hẳn Sài bang chủ cũng hiểu được nguyên do tôi đến đây."
Cơ Phồn Tinh khoanh tay trước ngực dựa vào sofa, hai chân vắt chéo, bộ dáng nhàn nhã như đang ở nhà. Trên mặt thong dong, giọng nói cũng nhẹ như mây gió, không nhanh không chậm.
Sài Phong và cô gái trong ngực gã nghe Cơ Phồn Tinh nói xong liền trừng mắt nhìn cô vì quá đỗi hiếu kỳ. Ai cũng biết địa vị Cơ gia và phương thức giáo dục của họ, nhưng vị Cơ tiểu thư đối diện lại nói 'Người phụ nữ của tôi' là khẳng định mình là les sao? Gã thầm than người nhà họ Cơ quả thực đều là sinh vật khác người.
"Lâm Trạch và Thanh Thành có quan hệ gì?"
Sài Phong có chút khó hiểu vấn đề của cô và Lâm Trạch, chẳng lẽ là giao dịch? Người nhà họ Cơ sẽ giao dịch với xã hội đen sao? Coi như nhà họ có hai người phụ nữ bước ra từ xã hội đen, nhưng họ có nguyên tắc và sẽ không bao giờ giao dịch với tà đạo. Bây giờ muốn phá vỡ nguyên tắc sao?
"Lúc trước Lâm Lạch có quan hệ với quý bang, tôi có chút tư liệu, hay Sài bang chủ cũng xem qua một tí đi."
Cơ Phồn Tinh đua tư liệu tới, nếu chuyện này không dính đến Cơ gia thì còn lâu cô mới đến đây.
Sài Phong nhận túi tư liệu rồi ngẩng đầu nhìn Cơ Phồn Tinh, sau đó vội cúi đầu xem tư liệu.
Mới đầu xem cũng chẳng thấy gì, xem đi xem lại, vẻ mặt không ngừng biến hóa. Người phụ nữ bên cạnh cũng kinh ngạc không kém, cả hai cùng nhìn về hướng Cơ Phồn Tinh.
"Cơ tiểu thư muốn Thanh Thành chúng tôi giúp gì?"
Sài Phong đặt tư liệu lên đùi, đó là tất cả bằng chứng về những việc Thanh Thành giúp Lâm Trạch làm, không sót cái nào. Chuyện này thật sự khiến người ta kinh ngạc, sao cô ta có thể tra ra những việc kín kẽ của năm đó?
"Tôi không muốn đem liên lụy đến nhà họ Cơ, anh hiểu ý tôi chứ! Chắc anh cũng biết quan hệ của Thanh Thành và Cơ gia, người nhà họ Cơ làm việc rất có nguyên tắc, chuyện tôi nhờ Thanh Thành giúp hôm nay thì khác, hơn nữa tôi còn muốn lau sạch mông của mình."
Cách Cơ Phồn Tinh nói chuyện khác xa bình thường, xưa nay cô vốn đã không được ôn nhu, đặc biệt bây giờ lại càng không. Gã đối diện là người có máu mặt, vẫn là thủ lĩnh đáng e ngại, nên khí thế của cô tuyệt đối không thể thua gã.
Sài Phong cuối cùng cũng đã rõ mục đích của Cơ Phồn Tinh, hóa ra là muốn Thanh Thành ngó lơ chuyện lần này, còn muốn xử lý sạch sẽ chuyện trước đây của Lâm Trạch. Nếu Lâm Trạch gặp nguy, bang Thanh Thành cũng sẽ vướng phải phiền phức. Thanh Thành bị vướng vào phiền phức đồng nghĩa với việc người nhà Cơ gia cũng sẽ bị bới móc ra báo chí.
"Khi nào?"
"Ngày mai."
"Được."
Sài Phong rất sảng khoái đồng ý vì gã biết mình không còn sự lựa chọn nào khác. Cô ta đêm khuya tới đây chỉ vì Cơ gia, nếu Thanh Thành không giúp thì chỉ sợ cô sẽ làm loạn lên. Người nhà họ Cơ đúng là 'đức hạnh' quá mà!.
"Tôi nghĩ Sài bang chủ nhất định nói được làm được, đêm nay đã quấy rầy, hi vọng lần sau gặp mặt sẽ không vì vấn đề này. Cáo từ."
Cơ Phồn Tinh đứng dậy khoanh tay mang theo Lâm Nhuế rời đi.
"Oanh, em xem?"
"Phong, người phụ nữ này không thể chọc. Người của nhà họ Cơ rất khó dây dưa."
Người phụ nữ đang nằm trong ngực Sài Phong mở lời, sắc mặt có chút nghiêm nghị.
"Hiểu, đêm nay anh sẽ dặn người xử lý sạch sẽ."
Sài Phong đứng dậy, ôm người đàn bà của mình trở về phòng ngủ.
Lúc Cơ Phồn Tinh lái xe rời đi, trời đã đến hừng đông, trong lòng cô lại nhung nhớ Hà Như Mộng liền mở điện thoại gọi cho người yêu, quả nhiên máy lập tức được chuyển.
"Chưa ngủ sao?"
"Đợi em đấy, xử lý xong rồi?"
Hà Như Mộng vốn liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại nên lúc Cơ Phồn Tinh vừa gọi đã được tiếp nhanh chóng. Nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng lắng xuống.
"Ừ, lát nữa còn đi chỗ khác, chị cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng đợi em. Bọn em đến sáng mới có thể trở về, nếu em vẫn chưa về thì chị nhớ lấy bánh sủi cảo trong tủ lạnh ra hâm lại rồi ăn đi nhé. Đợi em về nhà dọn dẹp lại sau."
Cơ Phồn Tinh cũng muốn gọi thức ăn ngoài, nhưng sợ Hà Như Mộng ở nhà một mình không an toàn. Xã hội bây giờ, ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải kẻ xấu.
"Còn muốn đi ra ngoài? Em làm việc làm có an toàn không? Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắc phải đi làm?"
Hà Như Mộng rốt cục không chịu được nội tâm thấp thỏm, cô sợ Cơ Phồn Tinh có chuyện. Bản thân cô có thể xử lý chuyện của Lâm Trạch, dù có khổ cực một chút cũng không muốn để Cơ Phồn Tinh ra ngoài lo chuyện đêm khuya.
"Ngày mai chị sẽ biết, ngủ sớm một chút, em đang lái xe, không cần lo lắng. Em đi cùng Tiểu Lâm Tử nên sẽ không xảy ra chuyện. Chỉ xử lý một ít văn kiện, cũng không gặp người nào."
Cơ Phồn Tinh hiểu Hà Như Mộng lo lắng điều gì mới dịu dàng an ủi cho cô bớt lo lắng.
"Em bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện?"
"Ừ, em sẽ cố gắng về trước sáu giờ sáng. Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Được, ngủ ngon."
Hà Như Mộng không muốn cúp điện thoại nhưng em ấy đang lái xe ban đêm nên cũng không dám quấy rối. Đêm nay nhất định sẽ khó chợp mắt.
"Cậu yêu cũng khác người quá ha, lái xe sẽ không bị lạc đường đấy chứ?"
Lâm Nhuế nhìn biển báo hướng dẫn nhắc nhở. Từ khi Cơ Phồn Tinh bắt đầu lái xe, thanh âm hướng dẫn cứ như ma chú, chưa từng đứt đoạn.
"Hướng dẫn sai sẽ lạc đường."
Cơ Phồn Tinh có chút buồn cười nhìn cô bạn thân, hết cách rồi, cứ đi theo bản năng rồi sẽ đến thôi.
"Haiz, tôi ngủ một lát, cậu chỉnh âm lượng nhỏ lại đi. Ngồi xe của cậu chắc sẽ bị giảm mười năm tuổi thọ mất."
Lâm Nhuế ghét bỏ nhìn Cơ Phồn Tinh, sau đó nghiêng mặt sang một bên, nhắm mắt ngủ. Làm việc buổi tối chẳng khác gì tra tấn.
Cơ Phồn Tinh nhìn thấy Lâm Nhuế ngủ bèn chỉnh âm lượng nhỏ xuống, tiện tay đắp áo lên người kia.
Hà Như Mộng cả đêm không ngủ, không có Cơ Phồn Tinh, cô cứ lăn qua lộn lại, chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Đến năm giờ rưỡi sáng, cửa phòng ngủ mở ra.
Bên trong hết sức tối tăm, qua hai phút liền có người chui vào chăn ôm cô thật chặt. Cơ thể mát mẻ kia khiến Hà Như Mộng rụt người lại.
"Có mệt không?"
"Cũng còn tốt, cả đêm qua chị không ngủ hả?."
Cơ Phồn Tinh đang định ngủ lại nghe được tiếng nói dịu dàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
"Không có em, không ngủ được."
"Đúng là y chang con nít. Ngủ đi, ngủ thêm một lát, mọi chuyện đã xử lý gần xong rồi."
Cơ Phồn Tinh nhích lên trên kéo Hà Như Mộng vào trong lồng ngực.
"Ừm."
Cơ Phồn Tinh dịu dàng hôn trán Hà Như Mộng rồi ôm nhau ngủ.