Ba giờ chiều, Cơ Phồn Tinh có mặt ở một tiệm cà phê xa hoa. Qua mười lăm phút, một người phụ nữ mặc váy vàng xuất hiện trước tầm mắt cô. Thấy người tới, cô lập tức phất tay ra hiệu cười một tiếng, cô gái nọ trông thấy cũng mỉm cười đi tới.
"Chào Giám đốc Cơ."
Phương Nhiên ngồi đối diện Cơ Phồn Tinh, buổi sáng cô nhận được điện thoại cũng khá bất ngờ, vì sao đối phương lại mời mình ra ngoài uống cà phê. Bộ phận thiết kế và bộ phận tài chính đâu có liên quan gì nhiều, nhân viên hai bên cũng ít qua lại, cú điện thoại bất thình lình đó thật sự khiến người ta nhìn không thấu.
"Chào Phương tiểu thư, thật ngại khi mời cô đến đây vào ngày nghỉ."
Cơ Phồn Tinh tỏ vẻ hối lỗi, gọi nhân viên phục vụ bưng cà phê lên.
"Không sao, Giám đốc Cơ gọi tôi ra ngoài có chuyện gì sao?"
Phương Nhiên không biết Cơ Phồn Tinh mời mình ra ngoài có chuyện gì? Nếu là chuyện của công ty thì không có khả năng. Đầu tiên, ở phòng tài chính, cô chỉ là một nhân viên bình thường nên căn bản sẽ không tiếp xúc đến vấn đề đó. Cô ấy muốn tìm người thì phải gọi Giám đốc thiết kế ra mới đúng. Cô và Giám đốc Cơ cũng chưa từng tiếp xúc qua thì làm sao có khả năng hò hẹn ăn uống.
Gần đây công ty xảy ra chuyện, tất cả mọi người đang truy tìm kẻ bán đứng công ty nhưng tại sao vị Giám đốc này lại luôn tỏ ra bình tĩnh như thể chẳng liên quan.
"Đúng là có chuyện muốn nhờ cô."
Cơ Phồn Tinh đang nói liền nhìn thấy cửa tiệm bị đẩy ra, một gã trai tuấn tú, lãng tử mặc Âu phục bước vào. Gã quan sát bốn phía như đang tìm kiếm ai đó. Có một nhân viên phục vụ tiến lên nói gì đó rồi gã gật đầu đi theo chỉ thị.
"Cô là Cơ Phồn Tinh tiểu thư?"
Giả Tuấn Hanh nhận được điện thoại lúc sáng sớm bảo có người muốn đàm luận chuyện Lâm Trạch, hơn nữa còn liên quan đến Thiên Lệ nên hiếu kỳ hẹn trước.
Phương Nhiên nghe được tiếng nói quen thuộc liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy Giả Tuấn Hanh bỗng nhiên sững sờ, gã cũng thế. Hai gương mặt đều biểu lộ sự kinh ngạc, sau đó cùng nhìn về phía Cơ Phồn Tinh. Cô sớm đã đoán được cảnh tượng như thế nên chỉ gật đầu cười một tiếng:
"Vâng, mời Tổng giám đốc Giả ngồi."
Cơ Phồn Tinh đưa tay lễ phép mời Giả Tuấn Hanh ngồi bên cạnh Phương Nhiên. Hai người họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó hờ hững nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Không biết Cơ tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"
Giả Tuấn Hanh cảm thấy sự tình không hề đơn giản, Giám đốc tài chính của Thiên Lệ tìm gã còn mang theo nhà thiết kế, nghĩ sao cũng cảm thấy kỳ quặc.
"Không biết Tổng giám đốc Giả có biết chuyện tác phẩm của Thiên Lệ bị trộm không?"
Phục vụ mang lên hai ly cà phê, Cơ Phồn Tinh rất tùy ý hỏi, ngữ khí vô cùng bình thản, căn bản không giống như đang tra hỏi mà chỉ là buổi nói chuyện phiếm.
Giả Tuấn Hanh không có nhiều ấn tượng với vị Giám đốc tài chính của Thiên Lệ. Lần đầu gặp, gã cũng đã phái người điều tra nhưng chẳng thu được gì, gã chỉ biết trong tay cô ta có cổ phiếu của Lâm Trạch, chẳng lẽ Lâm Trạch dự định thu hồi?.
"Đó là tin tức nội bộ của Thiên Lệ, làm sao một kẻ ngoại nhân như tôi có thể biết được."
Giả Tuấn Hanh cũng theo đó cười một tiếng giả vờ ngu ngơ. Phương Nhiên ngồi một bên liếc mắt trộm nhìn gã, trên mặt biểu lộ sự bất an như đang sợ gì đó.
"Thật sao? Sản phẩm của Thiên Lệ bị trộm, mà người trộm tựa hồ không có tâm sám hối? Tổng giám đốc Giả, theo anh thì chúng ta nên làm thế nào?"
Nét mặt Cơ Phồn Tinh không có quá nhiều biến hóa, hai chân bắt chéo, tay phải cầm ly cà phê, bộ dáng thong dong tự tại, hoàn toàn nhìn không thấu rốt cuộc cô đang đàm luận hay đang hẹn hò. Ý cười như một đóa hoa bách hợp tràn ngập khóe môi, lông mày cong cong cũng có chút rung động.
Giả Tuấn Hanh đã gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng cô gái trước mắt quả thật làm gã hết sức kinh ngạc. Dung mạo của cô ta dịu dàng hơn hai chị em nhà họ Hà mấy phần. Vầng sáng nhu hòa khiến người ta lầm nghĩ cô là một phụ nữ hiền lành, đôi mắt lấp lánh như dạ minh châu lộ ra vẻ thâm thúy chẳng ai có thể nắm bắt bởi nó quá mức thanh tịnh.
Giả Tuấn Hanh vốn luôn tự cho rằng mình có thể nhìn thấu lòng người bắt đầu cảm thấy thất sách, đúng là sai lầm khi đến đây.
"Đó là vấn đề nội bộ của Thiên Lệ, người ngoài như tôi có quyền gì phát ngôn."
"Xem ra tổng giám đốc Giả cũng muốn Thiên Lệ tự giải quyết, thật không may là gần đây Tổng giám đốc của chúng tôi đã mua một ít cổ phiếu của Lâm Trạch. Bây giờ tôi cũng không biết làm sao, tôi vốn không am hiểu cổ phiếu cho lắm. Ở Lâm Trạch có mấy vị cổ đông nói muốn mua lại nên tôi định hỏi ý kiến của Giám đốc Giả một chút."
Cơ Phồn Tinh cười cười tỏ ra mình không thể quyết định chuyện của Lâm Trạch một cách chắc chắn nên cần phải thỉnh giáo ý kiến của chân nhân.
Phương Nhiên nghe vậy liền ảm nhiên nhìn về phía Giả Tuấn Hanh, trên mặt biểu lộ sự phức tạp.
Giả Tuấn Hanh ngược lại không có biểu hiện gì khác thường, gã cầm ly cà phê lắc qua lại vài lần, sau đó mỉm cười nhìn Cơ Phồn Tinh.
"Giám đốc Cơ có ý gì?"
"Cổ phiếu và cổ phần không giống nhau. Cổ phiếu lên xuống là chuyện rất đỗi bình thường. Nếu cổ phần cũng bị người mua thì có hơi..."
Cơ Phồn Tinh nói nửa lời rồi hé miệng cười, không nói nữa.
Phương Nhiên ngồi đối diện luôn theo dõi gắt gao từng lời nói, cử chỉ của Cơ Phồn Tinh. Giờ phút này, trong lòng cô rất phức tạp, không biết làm sao cho đúng. Trong công ty, cô không thể tiếp xúc với vị giám đốc này nhưng cũng nghe người ta bàn luận qua mối quan hệ tốt đẹp của cô ấy với Tổng giám đốc Hà. Chẳng lẽ cô ấy do Tổng giám đốc phái tới?
Nói đến Tổng giám đốc của Thiên Lệ ở thành phố S, ai ai cũng biết thủ đoạn làm việc của họ. Nếu thật là như thế thì chuyện Lâm Trạch gần đây tuyệt đối liên quan đến Thiên Lệ.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ rõ ràng, Phương Nhiên liếc mắt nhìn Giả Tuấn Hanh nhưng gã vẫn không thèm đếm xỉa đến cô dù chỉ là một ánh mắt thương hại. Tâm khắc này chợt rơi vào kẽ nứt băng tuyết, dẫu có cố leo ra thế nào vẫn cảm thấy lạnh đến phát run.
Giả Tuấn Hanh vì lời nói của Cơ Phồn Tinh mà cứng đờ, ngơ ngác mấy giây mới đặt ly cà phê xuống, không thể tin nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của người đối diện.
"Giám đốc Cơ rất có hứng thú với Lâm Trạch sao?"
Cơ Phồn Tinh vốn đang cố gắng duy trì nụ cười nhưng trông thấy phản ứng của Giả Tuấn Hanh càng cười tươi hơn.
"Tổng giám đốc Giả đã nhìn ra rồi sao? Ừ, nói thế nào đây nhỉ, Tổng giám đốc của chúng ta nói buổi trình diễn thời trang của Lâm Trạch vào cuối tháng chín rất thành công, nhưng trùng hợp thay đó cũng là sản phẩm mà chúng tôi sắp tung ra thị trường. Tổng giám đốc Giả, anh nói thế gian này có chuyện trùng hợp như vậy không?"
Cơ Phồn Tinh lấy trong túi xách ra một túi giấy đựng tư liệu vàng óng, nhìn không ra bên trong đựng cái gì.
Cơ Phồn Tinh cầm túi tư liệu trong tay, sau đó lấy ra một phần tư liệu.
Hai người ngồi đối diện nhìn chằm chặp động tác tay của Cơ Phồn Tinh không nháy mắt, lo lắng vốn có giờ phút này đã kinh biến đến mức âm trầm.
Bây giờ Giả Tuấn Hanh mới biết người này đến đây vì Thiên Lệ, không chỉ có như thế, nét mặt tự tin như vậy chứng tỏ bên trong tư liệu kia nhất định có đầy đủ chứng cứ chứng minh toàn bộ tác phẩm của Lâm Trạch đều là đồ ăn cắp.
Không phải là gã không nghĩ tới năng lực của hai chị em nhà họ Hà, nhưng có thể tra ra mọi chuyện chỉ trong thời gian ngắn như vậy hơi khó, trừ phi có hậu phương vững chắc sau lưng.
Nghĩ đến tình trạng thảm hại của Lâm Trạch dạo này mới biết người giở trò quỷ phía sau là ai. Có phải chủ nhân của Thiên Lệ đã đánh giá quá cao năng lực của mình?
"Tôi không hiểu Giám đốc Cơ nói gì cả. Nếu không phải là vì cổ phiếu của Lâm Trạch thì tôi đi trước."
Giả Tuấn Hanh sửa sang lại quần áo một chút định rời đi, gã thật không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây. Gã tin năng lực của mình tuyệt đối có thể thắng chị em Hà gia.
"Tổng giám đốc Giả chớ vội đi, xem hết tư liệu rồi hẳn nói vấn đề đi hay ở, cũng không uổng công hôm nay đến đây."
Cơ Phồn Tinh bày tư liệu ra trước mặt Giả Tuấn Hanh, giọng nói không còn khách khí nữa mà đã mang theo giễu cợt, đúng hơn là sự chán ghét.
Giả Tuấn Hanh cúi đầu nhìn tư liệu Cơ Phồn Tinh ném qua rồi ngẩn người, sau đó nhíu mày, duỗi tay cầm tư liệu trên bàn lên.
Gã mở từng tờ ra xem, xem đến trang cuối cùng, lông mày đã nhíu thành nếp uốn.
"Giám đốc Cơ, đây là ý gì?"
Giả Tuấn Hanh khó chịu ném tư liệu lại cho Cơ Phồn Tinh, gương mặt âm trầm trở nên xanh mét.
"Ý tứ rất rõ ràng. Hôm nay, tôi mời hai người đến đây chủ yếu muốn khuyên các người hãy trả lại mọi thứ trộm được của Thiên Lệ. Không chỉ có như thế, các người phải bồi thường mọi tổn thất của Thiên Lệ, một phần cũng không được thiếu."
Cơ Phồn Tinh dừng mấy giây rồi nói tiếp: "Người khác không biết việc hai ngươi đã làm không đồng nghĩa với việc tôi cũng không biết. Phương Nhiên tiểu thư, nếu cô không muốn ngồi tù và sinh em bé trong chốn lao ngục thì hãy làm một người có suy nghĩ sáng suốt. Tổng giám đốc Giả, tôi xưa nay sẽ không tìm một người hai lần trong cùng một việc. Chỗ của tôi vẫn còn rất nhiều tư liệu, nếu anh tự thú thì tối thiểu có thể chứng kiến con của mình chào đời, không thôi chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở toà."
Cơ Phồn Tinh không giống nói đùa, cô ném tư liệu ra trước mặt hai người nọ, cười lạnh một tiếng rồi rời đi.
Phương Nhiên bị Cơ Phồn Tinh dọa sợ đến độ thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Cô nghiêng đầu nhìn Giả Tuấn Hanh, hi vọng có thể nhận được lời an ủi. Ai ngờ gã đàn ông kia chỉ vội cầm tư liệu rời đi.
Cơ Phồn Tinh lái xe về nhà, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng đến công ty đón vợ về, sau đó chuẩn bị bữa tối.