Lần này Âu Thích Tân xem như đã biết thế nào gọi là 'tình địch gặp nhau trào máu mắt!'. Dù cô có muốn giữ lễ độ thanh lịch hay không, cũng không muốn để Hà Như Mộng coi thường.
"Có người nói tình cảm công sở rất khó lâu dài, cưỡng cầu quá cũng chưa chắc là chuyện tốt."
Âu Thích Tân mỉm cười, cô có phong thái lãnh đạo, cộng thêm khí chất ưu nhã, đoan trang, trông rất có phong độ 'thân sĩ'.
Cơ Phồn Tinh nghe thế liền nổi giận đùng đùng, người này nói như chửi vào mặt cô vậy, không thu phục chẳng khác nào để cô ta coi thường.
"Âu tiểu thư muốn cưa ngã chị ấy thì phải xem lại mình đi đã, không phải cô cũng bằng tuổi với Mộng Mộng nhà tôi sao, chưa kết hôn là vì không tìm được ai môn đăng hộ đối hay do cô kết giao với phụ nữ đã rồi lại cảm thấy Mộng Mộng tốt hơn nên quay về theo đuổi?"
Cơ Phồn Tinh hễ mở miệng ra là 'Mộng Mộng nhà tôi' khiến Hà Như Mộng vốn đang thảnh thơi uống cà phê buồn cười chết đi được. Mấy ngày qua bực bội không yên, hôm nay có thể thấy lửa trên người em ấy, ngồi một bên xem kịch cũng không tệ.
Lần đầu tiên thấy có người ăn dấm, thật sự là dấm chua không tầm thường nha! Cô nhớ đến cái đêm về nhà muộn và những ngày khó chịu đã qua, giờ lại thêm trận đối đầu nảy lửa trước mắt, không lẽ em ấy nhìn thấy Âu Thích Tân đưa mình về nhà mới sinh lòng khó chịu.
Âu Thích Tân nghe Cơ Phồn Tinh nói xong, sắc mặt trong nháy mắt trở nên giận dữ. Hai tay cô nắm thành quyền, mím môi thật chặt, muốn phát giận lại cực lực kiềm chế.
Kỳ thực cô không phủ định lời nói của Cơ Phồn Tinh. Cô quả thật có kết giao với vài cô gái, cuối cùng bởi vì không xứng nên mới quyết định chia tay. Nhưng lời này từ miệng người kia tựa như châm chọc khiến người ta không khỏi nổi giận.
"Giám đốc Cơ, xứng đôi vừa lứa thì tình cảm mới lâu dài. Người không tương xứng ở cùng nhau, kết quả cũng sẽ giống như thế thôi."
"Ha ha, hóa ra Âu tiểu thư cảm thấy Mộng Mộng nhà chúng tôi xứng đôi với cô. Nhưng Mộng Mộng rất thích làm 'vạn năm công', tuyệt đối không phải người thích nằm phía dưới. Còn xứng đôi? Mộng Mộng đã nói chị ấy rất coi trọng mọi người, bất luận là thân phận, địa vị đều xứng đôi. Âu tiểu thư không nên đem hình mẫu của mình áp đặt lên chị ấy, làm vậy rất khó coi, sau này sẽ phải trả giá đắt."
Cơ Phồn Tinh nói chuyện không nhanh không chậm, mặc dù trong lòng rất muốn chạy qua tóm tóc người đối diện đánh cho một trận để thỏa mãn cơn lửa đang điên cuồng thiêu đốt tâm can, nhưng vì không muốn làm mọi người chú ý nên mới cố gắng chịu đựng.
Xem ra Âu Thích Tân rất ưa thích ở phía trên, sao người muốn nắm giữ quyền lãnh đạo lại có thể chịu hạ mình nằm dưới. Nói trắng ra là cô ta khoe khoang quá mức và chỉ thích điều khiển người khác mà thôi.
Cơ Phồn Tinh thầm cười lạnh, người tự cho mình là đúng, luôn nghĩ bản thân tuyệt đối sẽ đạt được thứ mình muốn, người quá mức tự phụ như thế cần phải nếm trải chút đau khổ mới biết mình kém cỏi cỡ nào.
Âu Thích Tân nghe từng câu hùng hổ dọa người của Cơ Phồn Tinh liền liếc mắt nhìn thoáng qua Hà Như Mộng, hình như cậu ấy không hề có ý hỗ trợ, thái độ không liên quan hệt như trước đây, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không bị mọi thứ xung quanh ảnh hưởng, chỉ chuyên tâm chuyện của mình.
Nói thật, lúc trước Âu Thích Tân cũng bị loại khí chất này mê hoặc. Cô từng gặp rất nhiều phụ nữ, và tìm được vài người có khí chất tương tự nhưng vẫn không phải là cậu ấy nên đành quay về, và có vẻ cô đã chậm một bước. Người phụ nữ đối diện kia ngoại trừ tài khua môi múa mép ra thì chẳng có gì nổi bật, mình có điều kiện ưu việt cơ mà, phụ nữ thông minh như Hà Như Mộng hẳn phải biết lựa chọn như thế nào.
"Trên đời không có gì là tuyệt đối, tôi nghĩ một ngày nào đó Như Mộng sẽ chấp nhận tôi."
"Đúng vậy, trên đời này không có gì là tuyệt đối. Nhưng hơn nửa đêm lại đưa phụ nữ của người khác về nhà ôm ắp thì có phải quá phận rồi không. Hiện tại tôi chỉ muốn nói cho Âu tiểu thư biết, Hà Như Mộng là người phụ nữ của tôi. Chuyện tỏ tình hôm nay, tôi và Mộng Mộng sẽ xem như chưa nghe thấy, xin cô lấy hoa hồng về cho."
Cơ Phồn Tinh đứng dậy lấy hoa hồng đưa tới trước mặt Âu Thích Tân, cô không còn kiên nhẫn chơi trò bí hiểm với người này nữa, nói nhiều chưa chắc đã nghe thấu, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi vô ích.
Âu Thích Tân cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái xanh. Đây là lần đầu tiên cô nhục nhã đến thế, trước giờ chưa có ai dám mạnh miệng với cô như vậy. Hôm nay, cô bị người phụ nữ ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có gì khác đả thương trước mặt người cô thích, quả thực là quá nhục nhã.
"Giám đốc Cơ, Như Mộng chưa nói gì cô đã đoạt quyền làm chủ rồi. Như Mộng cao cao tại thượng tuyệt đối sẽ không xem trọng người chỉ có miệng lưỡi như cô đâu."
Âu Thích Tân vẫn ngồi lì trên ghế, không có ý định đưa tay đón hoa, càng không muốn rời đi. Cô vất vả lắm mới có thể nhín chút thời gian tới gặp người mình yêu, sao lại có thể từ bỏ chỉ vì một đứa vô tri như vậy.
Cơ Phồn Tinh cầm hoa mà muốn đập nát xuống đất cho hả dạ. Cô đã gặp qua người có da mặt dày, nhưng loại người mặt dày mày dạn như vầy đúng là lần đầu tiên gặp. Lời cô nói rõ ràng như vậy mà người ta vẫn chờ chủ nhân lên tiếng sao?
Nếu nữ vương đại nhân thật sự quan tâm thì đã sớm mở miệng rồi. Đến bây giờ mà chị ấy còn thảnh thơi uống cà phê chẳng thèm há mồm nói chuyện. Vả lại hình như chị ấy không quan tâm bạn học gì mấy. Nếu có tình nghĩa bạn bè sẽ không khoanh tay đứng nhìn bạn mình bị người ta lăng nhục.
Phụ nữ không biết lượng sức mình thật sự rất đáng sợ. Cơ Phồn Tinh vô cùng bất đắc dĩ, đuổi hoài không đi thì nên làm sao?
Cơ Phồn Tinh ném hoa lên bàn rồi liếc nhìn người phụ nữ lạnh lùng rảnh rỗi đang ngồi bên cạnh. Cô nhìn vài giây đến khi hiểu rõ lòng nhau mới hé miệng cười một tiếng, sau đó trở lại vị trí của mình.
"Âu tiểu thư, cô không có ý định đi nhưng tôi đang muốn làm vài chuyện quan trọng với Mộng Mộng nhà chúng tôi, chẳng lẽ cô vẫn muốn nhìn?"
Nụ cười của Cơ Phồn Tinh khiến người ta rùng mình, ngay cả Hà Như Mộng cũng không hiểu rõ hàm ý trong lời nói.
Âu Thích Tân nhíu mày, khóe môi giựt giựt, cũng không có ý trả lời.
Cơ Phồn Tinh đã nói huỵch toẹt như thế mà người ta vẫn mặt dày không chịu đi. Đành phải làm 'việc kia' để cô ta mở mang kiến thức một chút mới được.
"Kỳ thật tôi cũng không ngại Âu tiểu thư nhìn, chỉ cần Âu tiểu thư cảm thấy không có vấn đề thì cứ vô tư!"
Cơ Phồn Tinh tới gần Hà Như Mộng, tay phải ôm eo, thừa dịp chị ấy không chú ý liền hôn lên môi. Hà Như Mộng vừa uống mới cà phê chưa kịp nuốt xuống hết, Cơ Phồn Tinh lại tấn công quá bất ngờ khiến cà phê chui thẳng vào dạ dày.
Âu Thích Tân không ngờ Cơ Phồn Tinh sẽ giở chiêu này, đôi mắt kinh ngạc không biết có nên nhắm lại không vì thân thể đã sớm chết cứng, quên phản ứng.
Tay Hà Như Mộng bị Cơ Phồn Tinh giữ chặt không thể nhúc nhích. Trong không gian nhỏ hẹp, hai người kịch liệt truy đuổi, không có ý định dừng lại.
Qua một phút đồng hồ, Âu Thích Tân nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của Hà Như Mộng mới biết mình hoàn toàn tự rước lấy nhục. Cô đứng dậy cầm hoa hồng quăng vào thùng rác rồi giận dữ rời phòng làm việc.
Hà Như Mộng thấy người đã bỏ đi, muốn kêu Cơ Phồn Tinh dừng lại nhưng em ấy quá hào hứng, căn bản không có ý muốn ngừng hôn.
Cúc áo ngực bị mở lúc nào cũng không biết, đứt ra rơi trên mặt đất.
Cơ Phồn Tinh nghe được thanh âm mới chịu buông tha, sau đó chu môi nhìn Hà Như Mộng.
"Chị định đền bù thế nào đây?"
"Đền bù cái gì? Tất cả đều tại em hết, em còn muốn đền bù gì nữa."
Hà Như Mộng cảm thấy buồn cười, hóa ra mấy ngày nay mình lại hờn dỗi với người không biết tội lỗi, rốt cuộc em ấy keo kiệt đến mức nào đây. Hy vọng người kiêu ngạo như Âu Thích Tân bị đả kích sẽ thay đổi.
"Tại sao đêm hôm đó chị lại để cô ta ôm? Chị có biết chị chỉ thuộc về một mình em không hả? Ngoài em ra, không ai được đụng vào chị, nhất là những kẻ có ý theo đuổi chị, nhất định phải cách xa bọn họ ra. Nếu không em cam đoan sẽ xuất hiện lấy nhân mạng."
Cơ Phồn Tinh chu môi hừ lạnh, trợn mắt quay đầu về phía một bên, trông rất tức giận.
"Nghiêm trọng như vậy sao? Vì bảo vệ nhân mạng, chị phải suy nghĩ thật kỹ có nên ở chung không mới được."
Hà Như Mộng ra vẻ suy nghĩ sâu xa, lông mày khẽ động liếc nhìn Cơ Phồn Tinh. Cô vừa mới giúp em ấy mà, tại sao lại còn tức giận? Cô đã bỏ lơ tình nghĩa bạn bè rồi mà em ấy vẫn giận?
Đối với Âu Thích Tân, Hà Như Mộng cũng không có giao tình thâm sâu. Nếu lần này không đi họp lớp thì có lẽ cô đã quên mình từng có một người bạn học như vậy. Cậu ta đi họp lớp với siêu xe sang trọng, không biết nên nói khoe khoang hay muốn bộc lộ thân phận cao sang của mình?
Trước kia cô đã không ưa, bây giờ lại càng không thích. Cô vốn đang nghĩ xem nên đuổi cậu ta đi thế nào, ai ngờ lại có người giải quyết phiền toái giúp. Ai đó ăn dấm chua, miệng mồm thật độc ác.
"Hừ, mấy ngày qua em khổ sở biết bao nhiêu, chị cũng đâu thèm quan tâm, còn qua lại với người phụ nữ kia, chị thật sự muốn chọc em tức chết sao?"
Cơ Phồn Tinh khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng người, không thèm nhìn Hà Như Mộng nữa. Cô nghĩ đến mấy ngày nay chịu tra tấn, tuyệt đối không thể tha thứ. Không ngờ bông hoa có chủ này lại hấp dẫn được hoa dại nhớ thương, về sau nhất định phải cảnh cáo để chị ấy thành thật với mình mới được.
"Là chị sai, được chưa? Sẽ không có lần sau nữa."
Hà Như Mộng vòng lấy eo Cơ Phồn Tinh nũng nịu, vừa nói vừa cười khiến người ta dựng hết cả lông tơ.
"Chị đã nói... nói sẽ không..."
Hà Như Mộng lại gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, có thể cảm nhận được vị cà phê nồng đậm.
"Ừ, cho nên... Cho nên chúng ta đã lâu chưa vận động, bây giờ có thể không..."
"..."
Cơ Phồn Tinh lần này hoàn toàn bó tay rồi.