Hà Giai Kỳ cầm điện thoại trên tay, cảm thấy nhóc con thối tha nhà mình thật sự quá đáng yêu, ngờ ngờ nghệch nghệch hệt như đứa trẻ vậy.
"Trả hộ chiếu cho tôi được chưa?"
Cô đã giao ra điện thoại rồi nhưng người phụ nữ kia hiển nhiên không có ý muốn trả hộ chiếu, điều này làm Cơ Hạo Nguyệt bắt đầu lo lắng.
Hà Giai Kỳ thấy nhóc con thối tha nhà mình nổi nóng cũng có chút đau lòng.
"Không phải em nói muốn đi du lịch sao? Chúng ta cùng đi. Tôi sẽ điện thoại cho dì Mai nói một tiếng."
Hà Giai Kỳ lật danh bạ trong điện thoại của Cơ Hạo Nguyệt tìm tên "Thái hậu" gọi, một lát sau đã có người nhấc máy.
"Chào dì Mai, con là Tiểu Kỳ đây, đã lâu không gặp."
"Tiểu Kỳ hả, sao con lại giữ điện thoại của Tiểu Nguyệt Nguyệt, các con đang ở chung sao?"
Thái hậu khá bất ngờ với cú điện thoại này. Hà Giai Kỳ là con gái của bạn học cũ - Sầm Thục Quân, trước kia hai người ngẫu nhiên hẹn hò dùng cơm đã gặp qua con bé mấy lần. Thái hậu tên thật là Milro Quân, tên mẹ của Hà Giai Kỳ cũng có cùng một chữ "Quân", hai người lại là hoa khôi học chung viện y dược và cũng nằm trong top mỹ nữ của thành phố S, bởi vì quá khí chất nên được người ta gọi là "Nữ vương" và "Công chúa" .
"Dạ, Tiểu Nguyệt Nguyệt muốn đi du lịch nên con đi cùng. Con nghe em gái Mộng Mộng kể đã đến nhà dì Mai làm khách. Cha mẹ con không ở trong nước, phiền dì trông chừng nó giúp."
"Hóa ra Tiểu Mộng Mộng là em gái của Tiểu Kỳ, chẳng trách dì thấy nó có nét giống mẹ con, ra là con gái của Thục Quân. Tiểu Kỳ, con yên tâm, dì sẽ chăm sóc Tiểu Mộng Mộng như con gái ruột. Nhờ con trông chừng Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà dì nhé."
Hà Giai Kỳ là ai chứ!? Năm đó, Thái hậu chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra cô bé này khôn khéo và đầy mưu ma chước quỷ hệt như mẹ mình. Vừa nghe điện thoại đã biết đấy là lần đầu ra mắt mẹ vợ chứ còn sao nữa. Thái Hậu không kỳ thị đồng tính, chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc, tình cảm là do chúng nó lựa chọn, hơn nữa bà cũng tin tưởng người họ Hà.
"Dạ, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nguyệt Nguyệt, con đưa di động cho Tiểu Nguyệt Nguyệt, dì nói chuyện với em ấy nhé. Chúng con ở New York chơi rất vui nhưng em ấy lại muốn trở về, dì khuyên em ấy giúp con với."
Cơ Hạo Nguyệt càng nghe càng cảm thấy quỷ dị. Ma nữ này quen Thái Hậu nhà mình lúc nào vậy? Chuyện không ổn tí nào. Nhìn khẩu khí nói chuyện thôi đã biết hai người có mối quan hệ không phải dạng vừa. Kêu gọi thân thiết như vậy, e rằng quan hệ không hề đơn giản, sao mình chưa từng chú ý tới vậy nhỉ?
"Tốt lắm, nếu nó dám trở về, con cứ tịch thu hộ chiếu của nó. Lời dì nói, nó không dám không nghe."
Thái hậu vốn cũng sốt ruột, hai đứa con gái đã ba mươi tuổi còn chưa chưa có bạn trai, ngay cả bạn gái cũng chẳng có, bà đang hoài nghi có phải tụi nó bị hội chứng 'sợ yêu' hay là không có ai dám theo đuổi. Bây giờ rốt cục cũng có người nguyện ý thu nhặt, hơn nữa còn là con gái của bạn già, thân càng thêm thân, không cần thì phí.
"Dạ, dì nói chuyện với Tiểu Nguyệt Nguyệt nhé!"
Hà Giai Kỳ nhếch mày nhìn Cơ Hạo Nguyệt rồi đưa di động cho cô.
Cơ Hạo Nguyệt run rẩy hai tay, miễn cưỡng nhận điện thoại. Người phụ nữ này vứt vấn đề cho Thái hậu chẳng khác gì đẩy cô xuống hố sâu. Thái hậu là ai chứ? Là người hận không thể bán hạ giá con gái để bản thân được thanh nhàn. Bây giờ có người muốn lấy, bà ấy không ném con ra mới là lạ.
Tại sao bà già nhà mình lại quen biết vị Tổng tài đại nhân này? Cơ mà quan hệ của hai người không phải đơn giản như bình thường, chỉ cần nhìn bộ dạng lấy lòng mẹ mình đã biết họ quen nhau không chỉ một ngày hai ngày.
Cơ Hạo Nguyệt hiểu rất rõ tính tình của mẹ mình, nếu mẹ đã biết được mọi tin tức sẽ trói mình bên người kia, không cách nào chạy trốn được.
Tay phải cầm điện thoại, nhìn Hà Giai Kỳ một chút, sau đó tiến vài bước lại cửa, nhỏ giọng nói chuyện rất có khí phách ăn trộm.
Hà Giai Kỳ trông thấy biểu hiện trên mặt Cơ Hạo Nguyệt có chút khó coi cũng biết em ấy bị đối xử ra sao.
Qua thêm vài phút đồng hồ, nói chuyện điện thoại xong, mặt mày Cơ Hạo Nguyệt như mây đen giăng kín.
"Cho chị."
Cơ Hạo Nguyệt đưa điện thoại tới trước mặt Hà Giai Kỳ, cô có chết cũng không thể vi phạm mệnh lệnh của Thái hậu, bởi vì cãi lời chết còn khó nhìn hơn.
Hà Giai Kỳ hài lòng cười một tiếng, sau đó đưa tay lấy điện thoại rồi đưa hộ chiếu ra.
"Chẳng phải em sắp bay rồi sao? Hộ chiếu của em này."
Cơ Hạo Nguyệt chu môi lạnh hừ một tiếng, tức giận vung tay rời đi.
"Không đi?"
"Không đi."
Cơ Hạo Nguyệt kéo rương hành lý của mình ra ngoài. Thái hậu đã lên tiếng không cho phép cô rời khỏi Hà Giai Kỳ, mặc dù cô không hiểu nhưng tại sao ngay cả gọi điện cho em gái cũng không được phép.
Cô đã hứa với Tiểu Tinh Tinh hôm nay trở về, nếu nó không nhận được tin tức, đoán chừng sẽ nổi điên lên mất. Nhưng tình trạng bây giờ của cô thật sự không thể gọi điện thoại cho em gái được. Lệnh chết của Thái hậu còn lợi hại hơn cả chiếu chỉ vua ban.
"Em muốn đi đâu?"
Hà Giai Kỳ theo sát người kia ra ngoài phòng.
Bây giờ Cơ Hạo Nguyệt rốt cuộc đã biết trí thông minh của mình và chị ta không ở cùng một cấp độ và cũng chẳng có cách nào ước lượng.
Cửa thang máy mở, Hà Giai Kỳ mệt mỏi như vậy là tại ai? Nhưng cô lại không thể oán trách vì mình ít nhiều gì cũng phải chịu trách nhiệm.
"Có phải chị đã sớm có kế hoạch?"
"Không phải, đợi bảy năm mới bắt đầu lên kế hoạch."
Hà Giai Kỳ đứng bên cạnh Cơ Hạo Nguyệt trông càng thêm xứng đôi. Khí chất không nói, nhưng không ai có thể tìm ra chỗ nào để soi mói.
Hai cơ thể hoàn mỹ dung hợp lại với nhau càng toát lên lệ khí êm dịu. Hà Giai Kỳ là người thích đùa giỡn và có tâm cơ của phụ nữ, còn Cơ Hạo Nguyệt lại ngây thơ, thuần thiện.
Cơ Hạo Nguyệt không hiểu ý của người kia nhưng cô biết cả hai quen biết nhau sớm hơn cả lúc cô mới vào công ty, có lẽ là bảy năm trước chăng? Cô thật sự không có ấn tượng gì đối với chuyện này.
Bảy năm trước? Cơ Hạo Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện em gái vừa nói cách đây hai ngày, chẳng lẽ người lúc ấy là chị ta?
Cô ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát kỹ Hà Giai Kỳ. Đây là lần đầu tiên cô thật tâm ngắm nhìn người phụ nữ này, từ lông mày cong cong đến bờ môi ửng đỏ, chỗ nào cũng đẹp cũng hài hòa, không quá phận cũng không có khiếm khuyết.
Nhất là khi trông thấy đôi môi mềm mại, dịu dàng kia gần trong gang tấc, cô liền nhớ lại cảm xúc đêm đó, nó tựa như hương vị ngon nhất thế gian, tựa như một món bảo bối mềm mại.
Cô không nhớ rõ dáng vẻ của đối phương lúc đó cho lắm, nhưng nhìn kỹ thì chị ta thật sự có mấy phần giống.
Cơ Hạo Nguyệt nghĩ thông suốt, trong lòng không khỏi giật mình. Nếu lúc ấy cô không đi thì với tính tình của người này sẽ có kết quả như thế nào? Hậu quả khó mà lường được nha.
"Chị còn nhớ rõ hả."
Cơ Hạo Nguyệt quay mặt vào vách tường, không thèm nhìn Hà Giai Kỳ. Nghĩ đến tình hình năm đó, chính mình cũng cảm thấy hoang đường huống chi là người khác.
Tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu mang theo vài phần thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên Hà Giai Kỳ nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt e thẹn, tuy không nhìn rõ được biểu cảm nhưng cô có thể tưởng tượng được nét mặt của đối phương.
"Sao tôi có thể quên được chứ!? Lần đầu tiên bị đoạt mất nụ hôn đầu, thế mà người ta lại chẳng hề hay biết."
Cơ Hạo Nguyệt nghe Hà Giai Kỳ nói lại càng thêm xấu hổ, trên mặt lập tức nổi lên hai đóa mây hồng.
Thang máy hạ xuống, Hà Giai Kỳ đưa tay đỡ hành lý giúp Cơ Hạo Nguyệt. Cả hai đi đến quán rượu có chiếc Jaguar màu trắng ngừng ở phía trước. Đứng bên cạnh xe là một người đàn ông mặc Âu phục. Nhìn thấy Hà Giai Kỳ ra ngoài, gã ta lập tức đi tới đón lấy hành lý trong tay cô kéo đến bên xe bỏ vào cốp sau.
Làm xong, gã ta lại mở cửa xe giúp Hà Giai Kỳ và Cơ Hạo Nguyệt, đợi cả hai bước vào xong mới hạ thấp người hành lễ.
Cơ Hạo Nguyệt cũng không hỏi Hà Giai Kỳ đi đâu, vì cô biết nhà họ Hà có biệt thự ở Mỹ. Nhà họ Mai định cư ở Mỹ nên cũng có sản nghiệp tại New York, nhưng Cơ Hạo Nguyệt lại sợ phải dính vào gia tộc đó bởi muốn thoát khỏi Mai gia còn khó hơn chạy khỏi bàn tay của người phụ nữ này nhiều.
Hà Giai Kỳ lái xe rời đi, hai người từ lúc ra khỏi khách sạn đến giờ vẫn chưa hề nói với nhau lấy một câu. Bầu không khí lạnh lẽo khiến Cơ Hạo Nguyệt càng khẩn trương.
Chuyện đã xảy ra rồi, mình phải chịu trách nhiệm, tội lỗi khó chuộc, trốn cũng trốn không thoát.
"Đến New York ngắm nghía đủ rồi sao?"
Hà Giai Kỳ mở miệng trước, đã mấy ngày không gặp, cô rất muốn nghe em ấy nói chuyện. Trước kia, cả hai không thể dính với nhau mọi lúc mọi nơi, nhưng ngày nào cô cũng có thể trông thấy và nghe được giọng nói của em ấy. Nhưng kể từ sau sự kiện thân mật kia, cô vẫn ngày ngày tưởng niệm, nỗi nhớ như nước biển ngập tràn trí não.
"Vẫn chưa, chỉ mới ngắm sơ sơ thôi. Có những thứ đẹp đẽ chỉ cần cất giữ một ít trong trí nhớ là được rồi, nhiều khi, tới gần quá chỉ tổ phá hư niềm kỳ vọng."
Cơ Hạo Nguyệt cười nhạt một tiếng, cô đến New York đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng chưa từng có cảnh nào đẹp như trong truyền thuyết, thà mơ hồ một chút cho thỏa ý. Đồ vật hoàn mỹ đến đâu đều có thiếu sót, nên chỉ cần hiểu vẻ đẹp chỉnh thể là được rồi, cần gì phải chuẩn cầu chi tiết.
"Đúng như tôi đã nghĩ, chúng ta thật đúng là một cặp trời sinh."
"..."
Hà Giai Kỳ mở miệng nói 'một cặp trời sinh' không khỏi làm Cơ Hạo Nguyệt thầm buồn ói. Cô phát hiện vị Tổng giám đốc này rất thích khoe khoang, miệng lưỡi trơn tru, trông rất lành nghề. Nếu chị ta là người bướm hoa thì sẽ có biết bao thiếu nữ bị hại đây.
"Sao em lại nhìn tôi với ánh mắt như thế?"
Hà Giai Kỳ thoáng nhìn Cơ Hạo Nguyệt trợn trắng mắt liền hiểu được ý tứ nhưng cô vẫn mở miệng hỏi.
"Đầu tiên, cảm ơn chị không phải là kẻ bướm hoa, nếu không sẽ có rất nhiều cô gái tốt bị lừa gạt."
"Ha ha, vậy a. Nhưng sao tôi dịu dàng nữ tính thế này lại không lừa được em? Tôi thích cảm giác ở cạnh em hơn những người khác. Lúc ở bên em, tôi mới cảm thấy được là chính mình."
Hà Giai Kỳ cười lớn, Cơ Hạo Nguyệt chính là người như thế đó, xưa nay chưa bao giờ tỏ vẻ ta đây và luôn duy trì phong cách riêng của mình.
Cơ Hạo Nguyệt phát hiện khi nói chuyện với Hà Giai Kỳ, cô càng cảm thấy đối phương đang ở nhầm hành tinh. Một người thoạt nhìn rất cao ngạo, lạnh lùng, tại sao trong nháy mắt lại biến thành sinh vật ngoài Trái Đất như thế?!