Hà Giai Kỳ lập tức ngồi xổm xuống mở rộng hai tay, mặc cho người đối diện nôn hết đồ trong miệng ra. Nếu không như vậy, em ấy sẽ cắm đầu xuống đất mất. Hơi men gay mũi xông lên khiến cô cũng muốn nôn theo.
Cơ Hạo Nguyệt ghé vào vai Hà Giai Kỳ, nôn xong lại mệt lả người ngủ thiếp đi.
Hà Giai Kỳ nghe được tiếng hít thở đều đều mới im lặng thở dài, bây giờ cô rốt cuộc đã biết tại sao em ấy đòi về nhà. Tuy đầu óc đã say đến rối tinh rối mù nhưng em ấy vẫn luôn cố giữ dáng vẻ thanh tỉnh. Bảo vệ hình tượng của mình trước, sau đó về nhà bộc lộ chân tướng.
Cô buông túi rác và cái ly xuống rồi nhẹ nhàng đỡ người nọ lên. Với bộ dạng hiện giờ, hai người chắc chắn sẽ không có cách nào về phòng ngủ được. Cô tìm khăn lông lau vết bẩn trên quần áo của Cơ Hạo Nguyệt, sau đó dìu em ấy sang ghế sofa, còn mình vào toilet cởi áo đã dính bẩn vứt vào sọt, tiếp đó, cô cầm giẻ lau phòng khách. Lau xong xuôi, nhìn thấy Cơ Hạo Nguyệt còn đang ngủ, cô liền cởi áo sơmi của em ấy ném vào giỏ rác.
Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, cô lập tức ôm người kia lên lầu, đặt lên giường, sau đó vào phòng tắm nước nóng.
Lúc cô trở lại phòng ngủ, Cơ Hạo Nguyệt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Không biết rốt cuộc mấy người kia rót cho em ấy bao nhiêu rượu đây. Tửu lượng của em ấy không khá lắm, xem ra muốn làm chuyện quan trọng với người say mèm chỉ biết ngủ này có chút phiền toái.
Mặc dù có hơi khó chịu, nhưng cô vẫn đưa tay bóp nhẹ mặt Cơ Hạo Nguyệt vài cái, sau đó tự nhủ:
"Em đó, đúng là hết cách với em rồi!"
"Đừng nghịch."
Cơ Hạo Nguyệt cảm giác được có người véo mặt mình liền đưa tay bắt kẻ cầm đầu rồi lẩm bẩm một câu. Lời nói có chút trẻ con, lại có mấy phần đáng yêu.
Tay bị nắm chặt không buông, Hà Giai Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cô nào biết người này khi say rượu còn có thể nói như vậy. Cô dùng sức muốn rút tay ra nhưng khí lực của đối phương quá lớn.
Cô bèn cúi đầu xuống, ghé vào tai Cơ Hạo Nguyệt, nhỏ nhẹ nói:
"Tiểu Nguyệt Nguyệt nghe lời, buông tay ra được không nào, chúng ta đi tắm nhé?"
Cơ Hạo Nguyệt rung rung môi không nói gì, nghe lời buông tay.
Cô mở cửa phòng tắm rồi cởi váy ngắn của Cơ Hạo Nguyệt ra, đến khi tuột luôn áo ngực thì người trên giường mới có ý thức đưa hai tay che lấy phía trước, không cho người ta cởi.
Hà Giai Kỳ thấy thế, chỉ có thể cởi quần lót, mặc kệ phía trên, cô thực sự quá mệt mỏi rồi. Cô tùy tiện cởi quần áo của mình, sau đó ôm người kia thả vào bồn tắm rồi ngồi xuống.
Nước nóng kích thích Cơ Hạo Nguyệt thanh tỉnh mấy phần. Mắt mơ màng nhìn người đối diện, hỏi:
"Cô là ai, sao lại ở trong nhà của tôi?"
Hà Giai Kỳ đang định chà rửa thân thể cho Cơ Hạo Nguyệt, nhưng người kia cứ trừng to mắt nhìn cô, lại còn mở miệng nói chuyện khiến toàn thân cô nổi cả da gà, như thể cô đang làm việc gì trái với lương tâm nên có chút kinh hãi.
Cô ngây người mấy giây rồi nhướng mày nói với Cơ Hạo Nguyệt:
"Tôi là vợ của em, đây là nhà của chúng ta nên tôi phải ở đây mới đúng chứ!"
Cơ Hạo Nguyệt mê man mở mắt, ra vẻ suy nghĩ sâu xa, liên tục gật đầu rồi lại không ngừng lắc đầu, cũng không biết em ấy hiểu hay không.
"Tôi chưa kết hôn, tại sao lại có vợ được? Cô chắc chứ?"
Tuy cô mơ màng nhưng vẫn không quên cân nhắc vấn đề. Cô cúi đầu nhìn đồ vật là lạ trong tay rồi giơ lên trước mặt Hà Giai Kỳ:
"Đây là cái gì? Vì sao lại ở trên người tôi?"
Lần này Hà Giai Kỳ đúng là siêu cấp bất đắc dĩ, ứng phó với một kẻ say rượu thật sự rất khó khăn, vấn đề của em ấy quá nhiều, hệt như trẻ con vậy.
Cô đưa tay cầm áo lót ném qua một bên, sau đó hạ người về phía trước, mở miệng cười nói:
"Đây chẳng qua là mặc quần áo, mà thôi kệ đi, chúng ta tắm nào, không thôi nước lạnh sẽ cảm mạo."
Hiện giờ Hà Giai Kỳ không có tâm tư nói chuyện với Cơ Hạo Nguyệt, cô thật sự lo lắng em ấy tỉnh táo sẽ rất phiền phức. Nếu thật là như vậy, lần sau muốn tìm cơ hội, khó càng thêm khó.
Cơ Hạo Nguyệt như hiểu mà không hiểu, cũng không nói thêm gì nữa, cứ trừng mắt nhìn Hà Giai Kỳ đến chột dạ.
"Dung mạo của cô thật là xinh đẹp, có thật là vợ tôi không?"
Hà Giai Kỳ nghiêm túc giúp Cơ Hạo Nguyệt tẩy rửa thân thể. Người say rượu kia đột nhiên tiến đến trước mặt mình, hết nhìn trái rồi đến nhìn phải như đang nghiệm chứng gì đó.
"..."
Hà Giai Kỳ chẳng biết nên nói gì, ý em ấy là mình chỉ xinh đẹp chứ không phải vợ? Nói thầm trong lòng: cũng bởi vì xinh đẹp nên mới là vợ em đấy!
Thấy Hà Giai Kỳ không nói lời nào, Cơ Hạo Nguyệt liền chìa tay sờ mặt cô. Cảm giác có nhiệt độ, nháy mắt hai cái, lại cúi đầu nhìn da thịt trước ngực, hai 'quả lớn' đính theo hai hạt ô mai nổi bật dưới dưới ánh đèn vàng thật xinh đẹp.
"Cái này có thể ăn không? Tôi đói."
Cơ Hạo Nguyệt nắm tay đang đặt trước ngực của Hà Giai Kỳ, nghi ngờ hỏi.
"..."
Lần này, Hà Giai Kỳ thật sự hoàn toàn câm nín, cô rất muốn hỏi người này rốt cuộc đã tỉnh chưa hay vẫn đang nói mớ? Chẳng lẽ muốn chiếm hời của người ta?
"Khụ khụ, cái này có thể ăn, ngoan đi, chúng ta tắm rửa xong rồi về giường ăn được không, ở chỗ này một hồi sẽ cảm mạo đấy."
Cơ Hạo Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một chút mới thấy cũng có lý liền gật đầu đồng ý.
Hà Giai Kỳ thoải mái thở dài một hơi rồi nhanh chóng giúp Cơ Hạo Nguyệt tắm rửa. Hiện tại, cô chỉ muốn tắm thật mau. Cứ theo tiết tấu này thì Cơ Hạo Nguyệt sẽ tỉnh mất. Cô tùy ý chà xát cơ thể của mình một chút rồi ôm người kia phủ khăn tắm bước ra phòng ngủ.
Sau khi cô đặt người kia lên giường đã ngáy o o, người vừa nãy còn đòi ăn bánh bao thịt đã sớm quên sạch sành sanh.
Hà Giai Kỳ không hài lòng nhìn người kia nằm ngáy o o, sự tình vẫn chưa đến hồi kết, sao có thể đi ngủ. Thế là cô cúi đầu ghé vào tai Cơ Hạo Nguyệt thì thầm:
"Tiểu Nguyệt Nguyệt dậy ăn bánh bao nào!"
Cơ Hạo Nguyệt cảm giác có chút ầm ĩ liền đưa tay xua xua, sau đó nghiêng người kéo chăn trùm đầu ngủ say.
Hà Giai Kỳ chứng kiến tình huống này cảm thấy sự tình có vẻ không tốt lắm. Cô không thể dùng sức mạnh, chỉ có thể từ từ dụ dỗ em ấy thôi.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, em dậy xem này, em không ăn thì bánh bao sẽ tan biến đi đấy nhé!"
Hà Giai Kỳ không tin mình lừa gạt, dụ dỗ liên tục sẽ không có kết quả. Cô chậm rãi đưa tay kéo chăn xuống, đến khi lộ đầu mới biết người kia đang trừng mình.
"Cô thật là ồn ào."
Chu môi phàn nàn.
Hà Giai Kỳ có đủ số hắc tuyến trên đầu, làm gì mà cứ nằm ngáy o o thế kia! Bà đây mang em vào nhà không phải để ngủ! Trong lòng cô đã chửi ầm cả lên, giúp em mệt mỏi gần chết mà không có hồi báo, lại còn bị ghét bỏ, đời này là lần đầu tiên gặp phải.
Không nên chọc tức những kẻ đang say, Hà Giai Kỳ vẫn tươi cười nằm sấp trước mặt Cơ Hạo Nguyệt, nói:
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, không phải em đói bụng sao? Muốn ăn bánh bao không?"
Cơ Hạo Nguyệt vừa nghe đến bánh bao mới nhớ ra gì đó. Cô trừng Hà Giai Kỳ một cái rồi liếc xuống hai cái bánh trắng nõn to lớn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đối phương, đưa tay chỉ hai cái bánh trắng nõn, tò mò hỏi:
"Có thể ăn sao? Sao tôi cảm thấy lạ quá? Ăn có no không?"
"..."
Hà Giai Kỳ không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ người uống say thì trí thông minh sẽ về không sao? Sao người này lại còn có thể nói nhảm nhiều đến vậy chứ. Vì kế hoạch của mình, Hà Giai Kỳ không thể trực tiếp nhảy bổ vào vồ vập mà phải chậm rãi dỗ dành.
"Em nếm thử sẽ biết ngay thôi."
Hà Giai Kỳ đưa hai 'bánh lớn' và ô mai lên trước, Cơ Hạo Nguyệt khẽ nhếch miệng, sau đó kêu "A" một tiếng.
"Cái này không phải để cắn!"
Vừa bỏ vào, Cơ Hạo Nguyệt đã lập tức cắn phập một cái đau điếng khiến Hà Giai Kỳ nhanh chóng rụt trở về. Sao cô lại đi làm mấy chuyện tốn công vô ích này cơ chứ!.
Cơ Hạo Nguyệt bị la như vậy cũng không dám nói tiếp nữa.
Đợi cảm giác đau tiêu tan bớt, Hà Giai Kỳ mới chú ý tới bộ dáng đáng thương tựa như chú thỏ con đang sợ hãi của Cơ Hạo Nguyệt. Cô đau lòng rồi cúi đầu oán mình lớn tiếng dọa người.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, cái này không phải để cắn mà là mút. Về sau không được như vậy nữa!"
"Ừ."
Nhìn thấy Hà Giai Kỳ không nổi giận, Cơ Hạo Nguyệt gật đầu bằng lòng.
"Còn ăn nữa không?"
"Ăn."
Em ấy nghe lời như vậy, Hà Giai Kỳ luôn cảm thấy sự tình tiến triển rất thuận lợi, có chí tiến thủ, không sợ không có kết quả.
Cô xốc chăn mỏng lên rồi đặt Cơ Hạo Nguyệt trên người, mặt cười gian tà.
"Muốn ăn, chúng ta xong xuôi chính sự rồi hẵng ăn tiếp được không?"
Cơ Hạo Nguyệt không hiểu ý của Hà Giai Kỳ. Cô đưa tay ôm eo đối phương, nhìn sâu vào hai mắt, quyết miệng nói:
"Chẳng phải ăn bánh bao mới là chuyện chính sao? Còn có khác à?"
"Có, cái này còn quan trọng hơn cả bánh bao. Tôi dạy em xem em có làm được không. Làm xong, chúng ta liền ăn bánh bao."
Cơ Hạo Nguyệt thuận theo suy nghĩ một lát mới chợt hiểu ra gì đó, liền mở miệng nói:
"Là cô nói đấy, chúng ta làm xong sẽ ăn bánh bao ngay."
"Được."
Người dễ mắc câu tựa như dụ dỗ con nít, Hà Giai Kỳ ngược lại có cảm giác tội lỗi. Mặc dù có chút giậu đổ bìm leo nhưng trước mắt chỉ có biện pháp này.
"Tôi đói quá, có thể nhanh lên không?"
"..."
Trông thấy Cơ Hạo Nguyệt điềm đạm đáng yêu, Hà Giai Kỳ khẽ nói thầm trong lòng 'em ấy chỉ uống rượu chứ không ăn miếng đồ ăn nào, hơn nửa đêm mới đói thành như vậy, cũng may ở đây chẳng có ai ngoài cô'.
"Em làm tốt, tôi sẽ cho em ngay."
Cô nắm lấy tay phải của Cơ Hạo Nguyệt rồi lần ra ngón giữa, sau đó duỗi thẳng để ở phía dưới. Hà Giai Kỳ hướng về phía trước, ngồi thẳng người, nghĩ cách khiến Cơ Hạo Nguyệt giải quyết vấn đề nhanh nhất có thể.