Thời gian dừng lại tựa như trong phim. Gió thu thổi nhẹ vào mặt nhiễu loạn mấy sợi tóc mái trên trán Cơ Hạo Nguyệt, toàn bộ bóng hình của người đối diện được khắc hoạ càng rõ nét hơn.
Cô cũng từng nghĩ chị ấy sẽ tìm đến mình nên đã cố ý hạ cánh ở Luân Đôn, sau đó ngồi xe đến Birmingham rồi mới di chuyển đến Amsterdam. Chỉ mới mấy ngày đã gặp lại ở đây, trong lòng có chút không đành, cô đơn càng nhiều hơn.
Hà Giai Kỳ cứ đứng ở đấy, nghiêng người cầm máy ảnh nhìn người cách đó ba mét. Máy ảnh che mất nửa gương mặt, không cần nhìn cũng có thể biết được biểu cảm trên mặt cô. Nếu hữu duyên, cuối cùng sẽ gặp lại, nhưng chỉ cách có bao lâu, hai người đã gặp ở ngay chỗ này.
Cô chưa từng cố ý đến Hà Lan, nghe nói quốc gia này rất đẹp, có cơ hội sẽ đến tận nơi du lịch. Lần này đã có cơ hội tới, hơn nữa còn gặp được em ấy ở đây. Cô nên đối mặt với em ấy như thế nào, có lẽ trong lòng em ấy đã nghĩ mình đuổi theo chăng?
Cô cảm thấy hết thảy đều ngoài sức tưởng tượng, nhưng điều đó lại khiến người ta vui mừng khôn xiết. Cô thật sự rất vui khi gặp được em, coi như lần này không là cố ý, nhưng cô vẫn không có cách nào bỏ lỡ nữa.
Hà Giai Kỳ quay người, mỉm cười tiến đến trước mặt người kia, hé miệng nói:
"Chúng ta lại gặp nhau."
"Ừ."
Cơ Hạo Nguyệt cầm điện thoại, nhàn nhạt trả lời một câu. Giọng nói hết sức bình thản, tựa như bạn bè bình thường, tâm tình hoàn toàn không có chút kích động nào.
Không hiểu tại sao câu trả lời của Cơ Hạo Nguyệt lại khiến Hà Giai Kỳ cảm thấy buồn bã ở trong lòng. Cô không biết tại sao lại như thế, nhưng thật sự rất khó chịu.
"Chị định đi dạo quanh đập nước, em đi không?"
Cuộc gặp gỡ này quá đột ngột, không ai kịp chuẩn bị hay phòng bị gì cả. Hà Giai Kỳ càng không dám tùy tiện dây dưa bên Cơ Hạo Nguyệt. Cô rất sợ, sợ em ấy sẽ vì thế mà chạy đi càng xa. Cô thừa nhận mình nhát gan, vẫn luôn nhát gan. Thời điểm trước kia, cô có thể bá đạo giữ em ấy ở bên cạnh, nhưng sau khi em ấy bỏ đi, cuối cùng cô đã hiểu, muốn giữ một người không có tâm ở lại là điều uổng công vô ích.
Tình yêu vốn ích kỷ, không thể vì thỏa mãn bản thân mà không để cho đối phương hạnh phúc, như thế không những chính mình đau khổ mà người kia cũng như sống trong lao tù.
Cơ Hạo Nguyệt hơi kinh ngạc, ngây người nhìn Hà Giai Kỳ. Cô nhìn ra sự chân thật trong cặp mắt thâm thúy kia, nếu thật sự là vậy thì chị ấy không có ý định tìm mình.
Nghĩ đến điểm này, trái tim cô giống như bị ai đó hung hăng đâm một nhát, buồn bực, khó chịu.
"Em tưởng chị đến tìm em, hóa ra không phải."
Cơ Hạo Nguyệt nói xong liền cảm thấy hối hận. Cô vốn không định nói vậy, nhưng chẳng biết tại sao chữ cứ bay ra khỏi mồm, còn mang theo một chút oán giận.
Hà Giai Kỳ đơ người ra, ánh mắt mơ màng, mông lung.
"Chị không tìm vì nghĩ em sẽ không thích."
Cơ Hạo Nguyệt nghe xong liền mỉm cười, cô lấy trong túi ra một tờ giấy nhặt ly kem rơi trên đất, sau đó lại lấy ra thêm một tờ giấy lau đi vết kem bẩn rồi đứng dậy đi đến thùng rác ném vào.
Cô hiểu lời Hà Giai Kỳ nói, cũng trông thấy đôi mắt cô đơn đó có chút vui sướng và bối rối.
"Nếu chị không có bạn đồng hành thì chúng ta làm bạn cũng không tệ."
Cơ Hạo Nguyệt quay người đi theo con đường lúc ban đầu, cô không nói thêm gì, cũng không giải thích nguyên nhân, chỉ đi một mạch như thế.
Hà Giai Kỳ nhìn bóng dáng nhỏ gầy đi xa, mười mấy giây sau mới vui vẻ đuổi theo, hoàn toàn không che giấu được nét vui sướng trên mặt.
Hai người không nói gì, đến nơi, đợi vài phút liền nhìn thấy thuyền, cả hai mua phiếu lên thuyền rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Cơ Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, còn Hà Giai Kỳ lại nhìn chằm chặp cô. Cứ yên ắng như thế vài phút, cuối cùng cô chịu không được ánh mắt nóng rực kia, rất không vui nhìn người bên cạnh.
"Nhìn đủ chưa?"
"Chưa."
Hà Giai Kỳ mang theo ý cười ngọt ngào, giọng nói thanh lệ như nước quẩn quanh tai Cơ Hạo Nguyệt giống đứa bé, cô liếc người kia một cái, sau đó ngoảnh đầu tự lẩm bẩm:
"Nhìn nhiều năm như vậy rồi vẫn không chán sao? Đúng là đồ quái thai!"
Cô nhếch nhẹ khóe môi, đôi mắt ánh lên màu lưu ly lộng lẫy, đẹp đến độ khiến người ta không thể rời mắt.
Hà Giai Kỳ nghiêng người xoi mói người kia, em ấy đang cười, cô thấy rất rõ ràng.
"Cả đời cũng không đủ."
"..."
Lúc này Cơ Hạo Nguyệt mới chịu ngậm miệng, cô nói gì cũng bị người phụ nữ kia nghe được. Cũng không biết chị ấy có phải là Thuận Phong Nhĩ hay không, rõ ràng cô chỉ thầm thì thôi mà người da mặt dày kia vẫn trả lời.
Chẳng biết cảnh sắc ngoài cửa sổ có phải vì có thêm một người nên mới nhu tình như thế không. Dòng nước xanh biếc gợn sóng tựa như má lúm đồng tiền của cô thiếu nữ, bầu trời phản chiếu dưới làn nước xanh trong khiến nụ cười ấy càng trở nên thanh lịch.
Vẻ đẹp của Amsterdam mỹ lệ, dịu nhẹ giống như tâm tình của cô vậy, nên nói là thành phố trên mặt nước hay là thành phố dưới lòng sông đây?
Cơ Hạo Nguyệt cứ lẳng lặng ngồi im như thế, cô biết người kia có thể cảm nhận được tiếng hít thở bình ổn của mình. Người trên thuyền cũng đã vơi đi rất nhiều, cũng không có ai nói gì, tất cả mọi người đều chăm chú thưởng thức vẻ hấp dẫn của thành phố.
Hà Giai Kỳ rất muốn mở miệng nói chuyện, cô có rất nhiều lời muốn nói, nói rằng cô nhớ em đến cỡ nào, nhưng chỉ có thể gắng gượng nuốt tâm sự vào bụng khi trông thấy gương mặt bình tĩnh đó.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thuyền ngừng lại. Hai người xuống thuyền, Hà Giai Kỳ yên lặng như thế khiến Cơ Hạo Nguyệt có chút bất ngờ. Lúc còn ở New York, chị ấy luôn líu lo cả ngày không biết mệt mà!
Khác xa với vẻ lạnh lùng khi ở công ty. Phải chăng cô đã quen thuộc cái người hay cãi nhau om sòm kia? Bây giờ chị ấy bỗng trở nên an tĩnh, trong lòng cô ngược lại có tí xíu trống trải, tựa như thiếu thốn một thứ gì đó, buồn bực, khó chịu.
Nghe nói cà phê ở Amsterdam rất đặc sắc, Cơ Hạo Nguyệt tìm khắp bốn phía một căn tiệm, chuẩn bị ngồi xuống ăn chút gì lót dạ. Hiện tại đã mười giờ rồi, còn một đoạn khá xa nữa mới đến cung điện, nên ăn trước để tránh bụng đói kêu gào.
Cô gọi hai ly cà phê và một chút điểm tâm ngọt.
Người phụ nữ ngồi ở đối diện có thể im lặng lâu như vậy, Cơ Hạo Nguyệt rất muốn vỗ tay ban thưởng. Cô cúi đầu xem tạp chí du lịch, nín cười, tay phải còn che bên miệng.
"Muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì."
Hà Giai Kỳ bới lông tìm vết liền phát hiện ra Cơ Hạo Nguyệt đang cúi đầu nín cười, cũng chẳng biết em ấy cười cái gì.
"Khụ khụ, sao chị lại đến Hà Lan?."
Cơ Hạo Nguyệt thừa nhận việc đấu võ mồm và nói sang chuyện khác của mình vĩnh viễn không hơn được Hà Giai Kỳ.
"Bởi vì nghe ai đó nói sẽ đi xem Lavender và cối xay gió. Chị về nước cũng không có chuyện gì làm, lại sợ quấy rầy vợ chồng son nên chỉ có thể chạy đến đây."
Lời nói còn mang theo oán khí nặng nề.
"Hóa ra là vậy, em tưởng chị sẽ nổi trận lôi đình đấy chứ. Không ngờ chị có thể an tĩnh như vậy, ngược lại không giống tính cách của chị cho lắm."
Cô nhấp một ngụm cà phê, nhếch mày nói tiếp:
"Chị đừng để bản thân quá mệt mỏi, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Cơ Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn dòng người tấp nập bên ngoài cửa sổ, biểu cảm vui vẻ của họ khiến cô cảm thấy cô đơn. Không biết là bởi vì người đối diện hay cảm xúc của mình vốn như thế.
Cô buông tạp chí trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng người đang u buồn trước mặt.
Giờ khắc này, trong lòng Hà Giai Kỳ như bị thứ gì đó đâm trúng, rất đau, nhưng cô vẫn im lặng.
"Ừm."
Thanh âm rất nhẹ, khó đoán ra cảm xúc bên trong.
Cơ Hạo Nguyệt giật mình, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Hà Giai Kỳ, chị ấy nói 'ừm'? Chẳng lẽ đã quyết định từ bỏ? Không phải đã nói sẽ giữ vững tình cảm bảy năm sao? Bởi vì lần ra đi không từ giã của cô mà hoàn toàn từ bỏ?
Cơ Hạo Nguyệt nghĩ đến điểm này, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. Là bởi vì mất đi nên không thể cân bằng được sao?
"Ngày kia em đến Paris, nghỉ ngơi năm ngày sẽ đi Luân Đôn, ba mẹ em đến đó rồi."
Nhắc đến sự kiện này, Cơ Hạo Nguyệt có chút oán giận. Thái hậu ngàn dặm vạn dặm đuổi cùng diệt tận con gái mà! Cô đã nói sẽ sớm trở về nhưng ba mẹ cứ luôn mồm bảo không được về trước lễ Giáng Sinh. Cô thật sự ghét ở nước ngoài, nếu không quay về, còn có thể đi nơi nào?
Cô không biết tại sao lại nói cho Hà Giai Kỳ biết nơi mình muốn đi, chỉ biết là trong lòng rất muốn cho chị ấy biết mình sẽ đi đâu, làm gì. Cô cũng không biết cảm xúc quái dị này bắt đầu hình thành từ lúc nào.
"Hạo nguyệt, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi. Lần này cứ bình đạm thôi, chị không miễn cưỡng em gì nữa đâu, chị sẽ học cách bao dung. Nếu em cảm thấy chị làm sai thì cứ nói ngay, đừng kìm nén. Chị sẽ cố gắng hiểu và sửa chữa."
Hà Giai Kỳ không muốn từ bỏ, cô rất muốn giữ mối quan hệ thoải mái nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Trong lòng cô luôn oán trách bản thân chả thay đổi được gì, luôn chán ghét chính mình tại sao cứ chọc giận em ấy. Nếu em ấy bỏ đi vì nguyên nhân này, cô sẽ cố gắng từ bỏ, như vậy là được phải không?
Cơ Hạo Nguyệt lặng im giây lát, ngón cái vân vê miệng ly cà phê, giương mắt nhìn về phía Hà Giai Kỳ. Lần đầu tiên nghe chị ấy gọi "Hạo nguyệt", nhưng hai tiếng này lại có chút bi thương.
"Tiểu Kỳ, đây không phải lỗi của chị, nguyên nhân do em cũng có rất nhiều. Tính cách của chúng ta quá khác biệt, tình cảm lại phát triển quá nhanh, tất cả vấn đề đều chen nhau mà tới."
Cơ Hạo Nguyệt dừng lại mấy giây, lại nhàn nhạt mở miệng:
"Em nghĩ dù em có yêu chị đi nữa thì phần tình cảm này cũng sâu đậm bao nhiêu, chính em cũng không biết. Tình cảm chỉ trong mấy tháng thì có thể sâu bao nhiêu? Hay tình cảm của em đối với chị không phải bắt đầu ở New York mà đã có từ thật lâu trước đó, chính em cũng không biết thời gian cụ thể."
Trải qua mấy ngày nay, tuy phần tình cảm trong lòng có mất mát, nhưng cô chỉ vừa để tâm an tĩnh, dáng vẻ của chị ấy sẽ lập tức hiện về, nét lạnh lùng trong công ty, xấu tính đối với công nhân viên, bộ dáng khôi hài cùng hoa ngôn xảo ngữ ở New York. Cô cho rằng vừa mới chia tay sẽ gặp tình trạng như thế, nhưng mấy ngày kế tiếp, ngay cả trong mộng cũng xuất hiện.
Cô còn suy nghĩ, đêm hay nằm mộng là do tình cảm bắt đầu ấp ủ từ rất lâu. Đây là điều Cơ Hạo Nguyệt đã suy nghĩ thông suốt từ mấy ngày qua.