Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

chương 104: bằng hữu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cách thời gian kết thúc thực tập chỉ còn lại ba ngày. Ăn xong cơm trưa, Chu Tư Y hẹn Thái Trác Nghiên, Thái Trác Hân, Khâu Khả Nhi đi lên sân thượng một chút.

Ba người vừa đi lên, liền bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc, Thái Trác Hân còn khoa trương duỗi tay ra tán thưởng nói:"Nơi này thật khá, thật sự là một địa phương tốt." Sau đó hai tay lại giao nhau đặt ở ngực, tiếc hận nói:"Nhưng còn có ba ngày là chúng ta sẽ rời đi Vu thị, hảo đáng tiếc nha."

Thái Trác Nghiên rất lãnh tĩnh quan sát hoàn cảnh nơi này, trong ánh mắt có thưởng thức, nhưng không có biểu lộ ra như Thái Trác Hân, nàng luôn như một người ngoài cuộc không hỏi thế sự, chỉ lạnh lùng nhìn hết thảy, một hồi sau nàng liền mất đi hứng thú, đem ánh mắt định trên người Thái Trác Hân. Khâu Khả Nhi tuy rằng trầm mặc, nhưng cũng rất đồng ý lời Thái Trác Hân nói, gật gật đầu.

Các nàng trước đó cũng không biết Vu thị còn có địa phương tốt như vậy, căn bản là không có ai nói với các nàng. Viên công Vu thị cơ hồ đều thích địa phương này, tự nhiên sẽ không nói cho các nàng biết, vì mỗi lần đều rất khó cướp được vị trí, làm sao có khả năng để các nàng"cạnh tranh".

Thái Trác Hân nhìn cảnh sắc hợp lòng người, ôm cánh tay Thái Trác Nghiên hơi lay động, sau đó đối Chu Tư Y cố trang bất mãn nói:"Tư Y, cậu không phải là bằng hữu chân chính, biết rõ có địa phương tốt như vậy lại không nói cho chúng mình biết, hại chúng mình lúc nghỉ trưa luôn nhàm chán đứng trong văn phòng."

Chu Tư Y lần nào cũng bị Trương Tử Hề lôi kéo nị nị, địa phương nàng đặt chân đến có lẽ còn ít hơn bọn họ. Nàng biết Thái Trác Hân hay giỡn, liền vô tội nhún nhún vai, nói:"Tôi cũng mới biết thôi, đây là lần đầu tiên tôi đi lên đây."

"Thật không? Quá đáng tiếc." Thái Trác Hân thật sự thích nơi này, lại thở dài một tiếng, biểu tình tràn ngập tiếc hận.

Thái Trác Nghiên khẽ nhíu mày nhìn Thái Trác Hân một cái, lãnh khốc nói:"Có cái gì hảo đáng tiếc, vật chết mà thôi." Sau đó cũng không chờ Thái Trác Hân đáp lại, quay đầu nói với Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi:"Tìm một chỗ ngồi xuống đi."

Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi gật đầu, còn chưa nói gì, liền nghe Thái Trác Hân kinh hô:"Nơi đó! Liền nơi đó! Nơi đó cảnh sắc tốt nhất, lại không có ai, thật sự là tiện nghi chúng ta."

Ba người nhìn theo hướng Thái Trác Hân chỉ, phát hiện bên kia có một tiểu bát giác đình, cảnh sắc xác thực không sai, vì thế ba người liền đi theo Thái Trác Hân, hưng trí rất cao. Không nghĩ tới bốn người vừa đến gần, lại phát hiện nơi này bị vây quanh, còn dựng thẳng một khối mộc bài, mặt trên viết hai chữ to "cấm vào", càng không thể tư nghị là, trên mộc bài còn có chữ ký của tổng giám đốc Vu thị tiền nhiệm là Vu Hướng Ân. Thật rõ ràng, lệnh cấm là Vu Hướng Ân tự mình hạ.

Thái Trác Hân có điểm bất mãn bĩu môi, lôi kéo Thái Trác Nghiên:"Địa phương tốt như vậy, lại không chuẩn người khác đi vào, thật sự là đáng tiếc."

Chu Tư Y nhìn tiểu đình, có thể thấy cái bàn bên trong sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nàng tổng cảm thấy nơi này hẳn là có chuyện xưa, chỉ không biết chuyện xưa kia thế nào, có xinh đẹp động lòng người không. Nàng lắc lắc đầu, nói với ba người:"Chúng ta tìm địa phương khác đi."

Những nơi không có lệnh cấm, cơ bản đều bị chiếm cứ, cuối cùng bốn người đành phải đứng ở ngoài rìa rào chắn của tiểu đình. Các nàng đứng đó, tiểu đình vừa lúc vì các nàng che nắng, đón ngọn gió mát mẻ, cũng thật là thích ý.

Bốn nữ nhân ở độ tuổi đẹp nhất, một loạt đứng đón gió, gió thổi phất qua bốn khuôn mặt, lay động sợi tóc, nhìn phần đông mái nhà thấp hơn Vu thị rất nhiều, rất có cảm giác "từ trên cao nhìn xuống phóng nhãn toàn giang sơn". Trong lòng bốn người thư sướng lên.

Tất cả đều im lặng hưởng thụ một hồi, Chu Tư Y mới mở miệng hỏi ba vị bạn tốt:"Thực tập kết thúc, các cậu có tính toán gì không?"

Khâu Khả Nhi nghe Chu Tư Y hỏi liền mờ mịt, trầm mặc không biết trả lời ra sao. Thái Trác Hân tuy rằng không có trầm mặc, nhưng đáp án lại tương tự, chỉ nghe thấy nàng hồi đáp:"Mình còn chưa nghĩ tới."

Thái Trác Nghiên tựa hồ đã sớm có quyết định:"Rời trường, sau đó sẽ tìm một phần công tác."

"Tư Y, còn cậu?" Thái Trác Hân hỏi Chu Tư Y.

Chu Tư Y im lặng một hồi, quay đầu lại, nhìn tiền phương, thanh âm mang theo tự tin cùng kiên định nói:"Tôi sẽ rời trường, sau đó mở một công ty đầu tư."

Ba người có điểm kinh ngạc nhìn Chu Tư Y,cảm giác được một loại khí thế bất đồng ngày xưa, Thái Trác Nghiên chỉ dùng thời gian rất ngắn, liền tiếp nhận tin tức làm cho người ta kinh ngạc của Chu Tư Y, rất lãnh tĩnh hỏi:"Phương hướng là gì?"

"Thị trường chứng khoán và giao dịch hàng hoá kỳ hạn." Chu Tư Y trả lời Thái Trác Nghiên, lạirơi vào trầm tư, lát sau mới hồi đầu nhìn ba người nói:"Nếu trước mắt các cậu còn chưa có tính toán gì, tôi hy vọng...... Các cậu có thể giúp tôi, chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Giúp! Cậu là bằng hữu tốt nhất của tụi mình, tụi mình đương nhiên sẽ giúp cậu." Chu Tư Y vừa nói xong, Thái Trác Hân cũng rất có nghĩa khí son sắt nói. Khâu Khả Nhi tuy rằng không nói gì thêm, nhưng cũng kiên định gật đầu. Chỉ có Thái Trác Nghiên, bình tĩnh có điểm bất cận nhân tình, suy nghĩ một chút, hỏi:"Cụ thể ra sao?"

Chu Tư Y nhìn ba người, nói:"Tiền xây dựng công ty để tôi giải quyết, chúng ta cùng nhau tổ kiến nó, tôi sẽ không trả lương cho các cậu, nhưng tôi sẽ cho các cậu nhập cổ, mỗi người %. Sơ kì tôi sẽ ký kết hợp đồng với các cậu, trong vòng năm năm, không thể từ chức, không thể triệt cổ. Năm năm sau nếu các cậu muốn rút lui, phải đổi cổ phần ra thành tiền mặt, ấn theo giá thị trường."

Chu Tư Y đưa ra số liệu %, điều kiện có điểm hà khắc, có vẻ Chu Tư Y hơi quá phận, làm cho ba người cảm thấy Chu Tư Y không có xem bọn họ như bằng hữu. Thái Trác Hân và Khâu Khả Nhi nghe xong, đều cau mày nhìn Chu Tư Y, tựa hồ đều có điểm nhận thức không ra người này. Vẫn là chỉ có Thái Trác Nghiên bình tĩnh suy tư điều kiện Chu Tư Y đưa ra. Một lát sau, nàng mới hỏi:"Tài chính bao nhiêu?"

Chu Tư Y liền nói ra một con số làm cho ba người đều kinh ngạc: "Sơ kì là năm triệu, một năm sau là mười triệu, hai năm sau lại thêm mười triệu nữa."

Ba người đều không có hoài nghi Chu Tư Y, bởi vì các nàng biết sau lưng nàng có Trương Tử Hề. Ba người mới biết được, điều kiện Chu Tư Y cho bọn họ không chỉ không có hà khắc, mà còn quá hời. Chiếu theo cách nói của Chu Tư, công ty sắp xây dựng, sơ kì dự tính có triệu, các nàng có % cổ phần, các nàng trả giá bằng sức lao động, liền dễ dàng chiếm được hai ngàn năm trăm vạn. Nếu về sau công ty phát triển lên, giá trị cổ phần lại không thể dự tính.

Lạp ba người "xuống nước" là Trương Tử Hề đề nghị, các nàng đều là bằng hữu tốt nhất của Chu Tư Y, Trương Tử Hề ngầm lý giải bọn họ, cô điều tra ra, Thái Trác Nghiên cẩn thận thận trọng, Thái Trác Hân có năng lực giao tế, Khâu Khả Nhi có sức quan sát thị trường chứng khoán, đều là những thứ Trương Tử Hề coi trọng, cô tin tưởng ba vị bạn tốt của Chu Tư Y, chỉ cần cấp các nàng một bệ phóng, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân tài. Hơn nữa, các nàng đều là bạn tốt của Chu Tư Y, mới có thể thiệt tình giúp đỡ Chu Tư Y.

Trong kế hoạch của Trương Tử Hề, công ty đầu tư Chu Tư Y sắp tổ kiến là trọng yếu nhất, cô không cho phép xảy ra một chút sai thất nào, cô cùng Chu Tư Y sở hữu công ty, cho nên % cổ phần, mặc kệ là nhiều hay ít, đã là nhượng bộ lớn nhất của Trương Tử Hề.

Thái Trác Hân có điểm xấu hổ vì hiểu lầm Chu Tư Y, thật có lỗi nói với Chu Tư Y:"Tư Y, thật xin lỗi, vừa rồi mình đã hiểu lầm cậu. Phần lễ vật này quá nặng, mình sợ mình không đủ năng lực, sợ đến lúc đó không những không giúp được, còn mang đến cho cậu phiền toái, cho nên......"

Chu Tư Y vẫn quan sát biểu tình của ba người, biết ý nghĩ trong lòng các nàng, nhưng cũng không có trách bọn họ, đều là nhân chi thường tình, không đợi Thái Trác Hân nói xong, Chu Tư Y liền vươn tay ra, lòng bàn tay mở ra hướng về phía trước, nói với ba người:"Các cậu là bằng hữu tốt nhất cũa tôi, tôi cần các cậu giúp đỡ!"

Ba người Thái Trác Nghiên nhìn nhau một chút, sau đó Thái Trác Nghiên là người thứ nhất đặt tay lên tay Chu Tư Y, tiếp theo là Thái Trác Hân và Khâu Khả Nhi.

Chu Tư Y nhìn thoáng qua bốn bàn tay nắm cùng một chỗ, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn ba người nói:"Cùng nhau cố gắng!"

Ba người cũng mỉm cười, đồng thời tuyên thệ:"Cùng nhau cố gắng!"

Bốn bàn tay chồng lên nhau, tựa hồ cũng bị cảm xúc lôi kéo, gắt gao nắm chặt! Hồi lâu......

Y nhi trưởng thành!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio