Sinh ra ở gia đình đại thương thị như Trương gia, rất khó sẽ có kẻ ngu dốt, gia giáo của Trương gia thập phần nghiêm cẩn, hơn nữa ích kỷ đến cực điểm, tràn ngập thương nhân xu thế tị hại, duy chỉ có lợi ích là trên hết, không phải người Trương gia thì nhất định sẽ không nghĩ đến, luận điệu "nhân bất vi kỷ" là trọng điểm hàng đầu của gia giáo Trương gia. Mà cái gọi là tư tưởng đại từ thiện sẽ không xuất hiện trong giáo điều của Trương gia, Trương gia chỉ biết đào tạo ra thương nhân, vĩnh viễn sẽ không đào tạo ra người lương thiện, cho dù rất nhiều người trong Trương gia đầu đều đội mũ gắn mác "từ thiện", cũng chỉ là vì thanh danh mà giả nhân giả nghĩa.
trích nguyên văn "nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt", có nghĩa là người không vì mình, trời tru đất diệt
Trương Tử Hề từng là người kiệt xuất mà gia giáo dạy ra, đương nhiên trong nội tâm của cô cũng sẽ không thiện lương tí nào. Cô am tường tính kế, hiểu được xu lợi tị hại, sẽ không mù quáng xúc động, sẽ không vì nhất thời nhiệt huyết mà làm ra hành vi không biết lượng sức, cho dù cô có chán ghét gia đình này đi nữa, nhưng cũng chỉ là yên lặng chịu đựng. Cô xem rõ rõ ràng ràng, sinh ra trong cái gia tộc này, cô mang họ Trương, trừ phi xuất giá, nếu không cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi bọn họ.
Bữa cơm chiều hôm nay cô phải đi, cô biết rõ điểm mấu chốt của cha cô, cô sở dĩ có thể sống tự do như vậy, cũng chỉ là dựa vào sự áy náy của ông ta đối với mẹ cô, hơn nữa còn bởi vì tinh thần khiết phích của cô mà yên tâm cô tuyệt đối sẽ không trở thành một Tô Lâm aka Tô dục nữ thứ hai.
Cô vẫn nhớ rõ mẹ cô trước khi qua đời, đã từng nói với cô ba câu, câu đầu tiên đó là: "Công chúa nhỏ của mẹ, trước khi con có đủ năng lực, vĩnh viễn cũng đừng đối nghịch với cha con." Lúc ấy cô cái hiểu cái không, mà nay thì đã hoàn toàn biết rõ, cánh tay và bắp đùi chênh lệch, lực lượng giữa cô và ông ta quá mức cách xa.
Buổi tối, Trương Tử Hề canh chuẩn thời gian cha cô trở về, y phục như cũ đen toàn thân, thậm chí còn trang điểm tinh xảo lãnh diễm, cô muốn làm cho mình có vẻ càng khó tiếp cận, làm cho mình có vẻ càng thêm kiêu ngạo, cô biết là cha cô sẽ không cho phép cô quá mức tùy tiện, mà kiêu ngạo chính là phù hợp với tiêu chuẩn của ông ta, người Trương gia luôn ngạo mạn như thế, cho dù biểu hiện của cô đối với ông ta có xa cách đi nữa, ông ta cũng sẽ không mất hứng.
Trương Tử Hề vẻ mặt lãnh đạm, bước chân ngạo nghễ, bước vào đại sảnh chính viện của Trương gia liền thấy toàn bộ "người nhà", cha cô Trương Nghiêm Đình, mẹ kế Cố Nguyệt Chi, cùng với hai cái gọi là huynh muội, Trương Tử Hiên cùng Trương Tử Mộng.
Đây là một bức tranh gia đình thoạt nhìn thật ấm áp, tộc trưởng Trương Nghiêm Đình cùng Cố Nguyệt Chi ngồi ở chính giữa sô pha, mà Trương Tử Hiên cùng Trương Tử Mộng phân biệt ngồi ở hai bên, Trương Nghiêm Đình im lặng nhìn báo chí, Cố Nguyệt Chi thì lại cùng tử nữ của mình hữu thuyết hữu tiếu.
tử: con trai; nữ: con gái
Một hình ảnh hoà thuận vui vẻ như vậy, cũng không có làm cho trong lòng Trương Tử Hề sinh ra cảm giác ấm áp, ngược lại là cực kỳ châm chọc tán thưởng, mấy người diễn tuồng hay lắm, hơn nữa ai cũng là diễn viên thực lực cả.
Trương Tử Mộng là người đầu tiên phát hiện Trương Tử Hề, nàng mừng rỡ kêu một tiếng: "Chị, chị tới rồi."
Tiếng kêu này khiến cho ba người đang ngồi kia đều phản ứng lại đây, Trương Tử Hiên quay đầu xem Trương Tử Hề, cũng nhẹ nhàng kêu một tiếng "chị", đánh cái tiếp đón, sau đó tựa hồ đã sớm biết Trương Tử Hề sẽ không đáp lại, liền quay đầu đi, khi ánh mắt của hắn đối diện với Trương Tử Mộng, xuất hiện một tia trào phúng khó có thể phát hiện.
Cố Nguyệt Chi đối với tử nữ của mình là có hiểu biết, ai kêu nàng có thể nghe được Trương Tử Mộng gọi Trương Tử Hề là "chị" quá mức thiệt tình, nàng mịt mờ phiết mắt liếc Trương Tử Mộng một cái, hai hàng lông mày hơi nhíu một chút, sau đó có vẻ đã hiểu rõ cái gì, lộ ra mỉm cười, cũng không nói gì chỉ nhìn Trương Tử Hề. Kỳ thật chiêu này của Cố Nguyệt Chi là thông minh nhất, ánh mắt ôn nhu của nàng, không cần nói cũng đã đủ để biểu đạt thân phận, hơn nữa ứng đối như vậy, cho dù Trương Tử Hề lạnh lùng với nàng ra sao, nàng cũng không có gì xấu hổ.
Trương Nghiêm Đình buông báo chí, nâng mắt lên nhìn Trương Tử Hề, kính lão viễn thị ngăn cách thần sắc trong mắt hắn, khiến người ta không nhìn ra một tia cảm xúc.
Trương Tử Hề không để ý Cố Nguyệt Chi mẫu tử ba người, nhưng là đối với Trương Nghiêm Đình, không có kích động, chỉ có một phần bình tĩnh, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Cha."
"Ừ, ngồi xuống đi." Trương Nghiêm Đình thản nhiên nói, sau đó lại tiếp tục xem báo chí, trong giọng nói không có một tia xa lạ, cũng không có một tia kích động vì hồi lâu không thấy, tựa như Trương Tử Hề chưa từng cùng hắn tách ra một năm.
Trên mặt Trương Tử Hề không có cảm xúc nào, phòng khách này tuy lớn, lại chỉ có vị trí bàn trà là treo ba tấm liễn Trường Sa, năm trước cô đã lựa chọn cùng Trương Tử Mộng ngồi ở sô pha, năm nay cô vẫn lựa chọn như thế, nơi này cũng chỉ có Trương Tử Mộng là không khiến nội tâm của cô bài xích kịch liệt.
Trung Quốc cũng có một tỉnh lẻ tên là Trường Sa, tui xin nhắc lại, đây không phải là đảo Trường Sa của Việt Nam đâu!
Lựa chọn của Trương Tử Hề đã sớm trở thành điều mà bốn người kia đều biết, Trương Tử Mộng cầm lấy một quyển tạp chí trên bàn, y như năm rồi ở sô pha một chỗ khác quét quét tro bụi, sau đó dịch chuyển ngồi ở chỗ bên cạnh.
Nếu là trước kia, Trương Tử Hề nhất định sẽ đối với hành vi của Trương Tử Mộng nhìn như không thấy. Nhưng giữa trưa hôm nay Trương Tử Mộng lại tình chân ý thiết nói ra với cô như vậy, quấn quít lấy cô rồi nói những lời mà năm qua nàng chưa bao giờ nói, vẫn như năm ngoái nàng tái kiến cô, động tác cẩn thận chưa bao giờ thay đổi, khiến trong lòng cô nổi lên gợn sóng. Nhưng trên mặt Trương Tử Hề như trước lạnh lùng, không có một tia dao động, gợn sóng trong lòng cũng chỉ là vừa mới nổi lên, liền bị ngạnh sinh sinh áp chế, cô thật sự không nghĩ sẽ cùng cái gọi là người nhà có nhiều liên lụy, cô thầm nghĩ cho dù không oán hận, làm người xa lạ vẫn tốt hơn.
Trương Tử Hề đã đến, trường hợp vốn là hoà thuận vui vẻ lại bỗng dưng lâm vào một mảnh trầm mặc. Ai cũng không nói lời nào, nhưng cũng không có ai cảm thấy xấu hổ cùng không biết làm sao, bình tĩnh đối mặt với mọi hoàn cảnh là phẩm chất mà người Trương gia cần phải có, ở trong này không có người nào kém hơn người nào.
Trương Tử Hề cố gắng làm cho bản thân lơ đãng, bắt buộc bản thân cái gì đều không đi tưởng, cố nén cả người không thoải mái cùng nội tâm không được tự nhiên, sắc mặt vẫn duy trì một mảnh lãnh ngạo nhạt nhẽo. Nhưng mà, con người luôn có tiềm thức bắt buộc trong lòng, càng không muốn suy nghĩ, trong lòng lại càng nghĩ đến, lúc này cô dường như đã quên chính mình dĩ vãng là như thế nào chống đỡ tới được, hoặc là bởi vì chứng khiết phích của mình càng thêm nghiêm trọng? Phương pháp thả hồn rốt cuộc không thể xảy ra tác dụng.
Tay Trương Tử Hề giấu ở bên cạnh rất nhanh nắm chặt, móng tay đâm vào nhuyễn thịt đau đớn, ý đồ làm giảm bệnh trạng của mình. Nhưng mà, càng là như thế thì bệnh trạng kia lại càng rõ ràng. Cô không thể lộ ra chật vật trước mặt ba người này, cô trước mặt bọn họ chỉ có thể là cao ngạo mà thôi, bằng không tất cả ưu thế phía trước cô cố gắng lấy được đều không tồn tại nữa, cô rất rõ điều này. Cô đã tuổi, phải biết rằng nữ tử Trương gia không có ai vượt qua độ tuổi này mà còn không có kết hôn, cho nên mấy năm qua trong lòng cô càng ngày càng bất an, hành vi cũng càng ngày càng cẩn thận.
Nghĩ đến hôn nhân, cô không thể không ức chế mà tưởng tượng một chút, nếu mình về sau thật sự gả cho một nam tử, hơn nữa cùng với nam tử kia sống cùng nhau, ngủ trên cùng một cái giường, thậm chí còn để người đàn ông kia đụng vào, vuốt ve thân thể của mình, chỉ nghĩ vậy thôi cô liền dâng lên một cỗ dục vọng muốn nôn mửa.
Nghĩ đến người về sau làm bạn với mình, cô sẽ không tự chủ nghĩ tới một người, là người duy nhất mà sau khi mình có tinh thần khiết phích, không bài xích thân thể tiếp xúc, cho dù là hôn môi thì cũng chỉ có ngọt lành, cho dù là ma sát địa phương riêng tư với nhau, cũng chỉ có khoái cảm xúc động linh hồn, chưa từng có bài xích.
Trương Tử Hề bất tri bất giác thành công dời đi lực chú ý, hiện tại trong nội tâm của cô cũng chỉ có một người tồn tại, chiếm cứ toàn bộ trái tim cô, cô đột nhiên phát giác người này hình như đúng là chỉ vì mình mà sinh, tâm linh tương thông; sạch sẽ như mình, chỉ thích hợp với mình.
Trong lòng cô không ngừng lặp lại nickname độc hữu mà mình vẫn thường hay gọi người kia: Y nhi...... Y nhi......
Sinh ra trong gia đình giàu có lại phong kiến như vậy thì chỉ thấy bất hạnh nhiều hơn hữu hạnh.