Ngự Tỷ Quyết Đấu

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiểu Nhu, tôi thích em, tôi muốn được ở bên em."

Tiếng nói rất nhẹ, nghe vào trong tai Lương Tiểu Nhu, lại như có sức nặng ngàn cân.

Ngay lập tức, tâm trí của Lương Tiểu Nhu trở nên trống rỗng, giọng nói trầm ấm của Mã Lạc Xuyên lúc như rất xa, lúc lại như rất gần. Cô không thể động đậy, cũng không nói nên lời, vẫn giữ nguyên tư thế hiện tại, tay còn để trên lưng Mã Lạc Xuyên, ngơ ngác nhìn cô ấy.

"Sao lại ngẩn ra vậy?" Mã Lạc Xuyên chạm nhẹ vào chóp mũi cô, làm như rất thích thú dáng vẻ ngốc nghếch của cô, ý cười trong mắt càng lúc càng nhiều hơn.

"Hỡ..." Lương Tiểu Nhu bị động tác quá mức thân mật của Mã Lạc Xuyên làm cho có chút bất ngờ, cô mơ hồi nói ra bằng giọng mũi, rồi sau đó như đột ngột kịp phản ứng lại, có chút hốt hoảng mà trả lời: "Nhưng, không phải trước đó chị đã nói... Không phải đã không thể chấp nhận em có bạn trai hay sao?" Không đợi Mã Lạc Xuyên trả lời, cô lại nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng mà, em và Ngạn Bác đã chia tay, là thật đó, chị phải tin em!" Cô giơ tay lên thề.

Mã Lạc Xuyên nhẹ nhàng đè tay cô xuống, giọng điệu vẫn rất mềm mỏng dịu dàng, rồi nhìn vào con ngươi đen láy của Lương Tiểu, "Tôi biết. Ngay cả bây giờ em vẫn chưa chia tay, tôi cũng sẽ không để ý. Tôi sẽ..." Mã Lạc Xuyên nghiêng đầu, suy nghĩ: "Tôi sẽ cố gắng để theo đuổi em."

Mã Lạc Xuyên chủ động cúi xuống, hôn lên khóe mắt của cô.

"Đêm đó, bởi vì tôi quá kích động về chuyện của mẹ tôi, rất nhiều thứ tôi vốn không nghĩ là nói như vậy, nhưng lại không kiểm soát được mình. Về chuyện của mẹ tôi, tôi vẫn luôn đặc biệt nhạy cảm. Mà hôm đó tự nhiên em bất ngờ thú nhận, nói thật, tôi thấy như nằm mơ, không biết nên phản ứng như thế nào. Sau đó lại lại để cảm xúc chuyện của mình đan xen với chuyện của mẹ, cho nên... Nhưng, em vẫn là em đúng không? Vẫn là Lương Tiểu Nhu mà tôi thích. Tôi chỉ cần biết như vậy là đủ rồi. Tôi nên nói sớm từ trước, xin lỗi em, Tiểu Nhu."

Lạc Xuyên nói thích mình, muốn được ở bên mình...

Lạc Xuyên nói xin lỗi, Tiểu Nhu...

Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi tên cô một cách thân mật như vậy, cũng là lần đầu tiên chủ động hôn cô, càng là lần đầu tiên nép vào trong vòng tay cô. Lương Tiểu Nhu không thể không cảm ơn lần bị thương này, thì ra đêm nay ở lại trong phòng bệnh lại có thể được đãi ngộ như vậy.

Sửa lại sự mở đầu sai lầm, ông đời đối với cô thật sự không tệ.

Thực tế thì về mặt tình cảm, cô không phải là một người tự tin, thậm chí có thể nói là khá yếu đuối. Cô chỉ biết chờ đợi, chứ không đi tìm kiếm, tối đó cô nói mạnh miệng vậy thôi chứ không có can đảm để thực hiện. Nếu như tối nay Mã Lạc Xuyên không đến, Lương Tiểu không biết sau này sẽ như thế nào, cô còn có thể cố gắng lấy hết can đảm lần thứ hai bày tỏ với cô ấy hay không.

Ai bảo đại băng sơn Mã Lạc Xuyên này bình thường lạnh lùng như vậy, làm cho người ta không dám tới gần.

Mà bây giờ cô ấy đã tiếp nhận cô, sẽ ở bên cô, cô cũng sẽ dồn hết tâm tư để ở bên cô ấy, vĩnh viễn không chia lìa. Cho dù sau này có gặp phải khó khăn lớn đến cỡ nào, cô cũng sẽ không buông tay cô ấy.

Tối nay Lương Tiểu Nhu tự hứa nhiều điều với bản thân mình.

"Đừng, đứng nói xin lỗi." Lương Tiểu Nhu ôm chầm lấy Mã Lạc Xuyên, ánh mắt có chút chua xót, không muốn làm cho Mã Lạc Xuyên nhận ra khác thường, nên vùi đầu vào bờ vai gầy yếu của Mã Lạc Xuyên, càng dùng sức nắm chặt tay cô ấy, giống như nếu cô không giữ chặt thì sau đó người trong lòng sẽ chạy trốn mất. "Vậy, quyết định vậy rồi nha, chị không được đổi ý, phải luôn luôn ở bên em đó!"

Nghe Lương Tiểu Nhu nói có chút nhõng nhẽo, Mã Lạc Xuyên khẽ cười, ôm lấy tay Lương Tiểu Nhu cũng vô thức siết chặt hơn.

"Rồi, sẽ không đổi ý đâu."

Hai người ôm nhau dưới ánh trăng, dịu dàng lại quyến luyến.

Sau đó rất lâu...

"Lạc Xuyên."

"Hả?"

"Những lời nãy giờ chị nói có được xem là tỏ tình hay không?"

"Không hề."

"A? Tại sao?!"

"Tôi là ân nhân cứu mạng của em, em phải lấy thân báo đáp với tôi, cho nên em là của tôi. Với lại, lần trước là em đã tỏ tình rồi, giờ cùng lắm là tôi chỉ đáp lời mà thôi."

"Nè! Chị!" Lương Tiểu Nhu hơi nhích người ra, nổi cáu nhìn Mã Lạc Xuyên, rồi lại đầu hàng khi thấy ý cười trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên, sau đó đột nhiên như nghĩ tới điều gì, đảo mắt một vòng, ghét sát tới trước mặt cô ấy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, hỏi: "Vậy trả lời em một vấn đề khác đi."

"Cái gì?" Mã Lạc Xuyên tập trung chú ý nơi khóe miệng tươi cười của Lương Tiểu Nhu, sao cứ cảm thấy có ý gì đó gian gian.

"Tối hôm hôn ở Straight Café, có phải là nụ hôn đầu của chị không?"

Lần này tới phiên Mã Lạc Xuyên lúng túng, cô ấy hắng giọng, ánh mắt lạc đi chỗ khác, "Tại sao tôi phải nói cho em biết."

Ha ha, cái này không phải là giấu đầu lòi đuôi hỡ. Lương Tiểu Nhu lật mặt lại tốc độ, che miệng cười. Cũng không vạch trần Mã lạc Xuyên, bản thân vui là được rồi, liền rướn người đến, cho đến khi hôn tới.

"Lần này đến lượt em chủ động đi."

Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp rọi vào ổ chăn, thật ra Lương Tiểu Nhu đã thức dậy từ sớm, nhưng không có mở mắt ra, mà vẫn cứ nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời cuối thu.

Tối hôm qua... Nói thật lòng, cho đến bây giờ cô thật sự vẫn không dám tin, Lạc Xuyên thật sự sẽ ở bên cô sao? Hoàn toàn chỉ thuộc về mỗi cô sao? Nhưng rõ ràng là trước ngày hôm qua, nửa tháng hai người cũng không có gặp nhau, cô ấy cứ như chẳng hề quan tâm đến cô. Cô còn tưởng rằng từ đầu đến cuối đều là do cô chủ quan yêu đơn phương mà thôi. Mặc dù đôi khi hành vi của Lạc Xuyên cũng có chút mờ ám, nhưng cô cũng không dám cho rằng đó là do cô ấy có ý với cô.

Nhưng tối hôm qua, cô ấy thẳng thắn nói thích cô, còn muốn ở bên cô...

Sau đó thật tự nhiên lại nghĩ đến nụ hôn tối hôm qua băng sơn chủ động, Lương Tiểu Nhu xoa cánh môi của mình, mơ hồ còn nhớ rõ độ ấm của cô ấy, mặc dù vụng về, lại vẫn có thể làm cho lòng cô ngây ngất.

Hai tháng trước, lần đầu nhìn thấy Lạc Xuyên, trong trẻo nhưng kiêu ngạo lạnh lùng, cái mặt băng sơn lạnh lùng hết chỗ nói, trưng đến đâu dọa người đến đó (...), lại thật không ngờ rằng, thì ra cô ấy cũng có thể dịu dàng đến như vậy. Giống như cái kiểu tối hôm qua với mình, thật sự là dịu dàng đến chảy nước luôn. Điều này làm cho Lương Tiểu Nhu cảm thấy thần kỳ, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của tình yêu trong truyền thuyết? Mà đối tượng lại là mình, Lạc Xuyên như thế, càng làm cho người ta muốn ngừng mà chẳng được.

Từ từ mở to mắt, bên cạnh không có bóng dáng cái người vừa được nói tới vẫn luôn lơ lửng trong tâm trí. Cứ cho là Lương Tiểu Nhu đã sớm đoán được, vẫn cảm thấy sinh ra chút mất mát.

Tối hôm qua đã trễ, nên Mã Lạc Xuyên không có quay về, hai người trải qua một đêm ở trên giường bệnh của Lương Tiểu Nhu. Nói là căng thẳng, nhưng thật ra đối với Lương Tiểu Nhu mà nói, chuyện này đúng là quá may mắn. Không có gì hạnh phúc hơn việc hai người yêu nhau ôm chặt lấy nhau. Trước khi đi ngủ, Lương Tiểu Nhu ngược lại nhớ tới hỏi Mã Lạc Xuyên một câu, hỏi cô ấy trễ như vậy rồi, đã quá thời gian thăm bệnh, sao cô ấy có thể vào được?

Mã Lạc Xuyên cực kỳ bình tĩnh mà hươ hươ thẻ cảnh sát, dựa vào nó.

Lương Tiểu Nhu cười cô ấy, thanh tra Mã ở Sở Cảnh sát nổi tiếng công chính liêm minh lại cũng sẽ lạm dụng chức quyền lấy việc công làm việc tư.

Mã Lạc Xuyên cảm thấy thanh tra Lương cười quá chói mắt, cho nên hùng hổ tiến đến dùng một cách thức khác làm cho cô ngậm miệng, nhưng không có tính toán cho tốt, người mới học rõ ràng là không bằng ai đó có kinh nghiệm phong phú rồi, nhanh chóng đã bị Lương Tiểu Nhu giành được quyền chủ động, lại tiếp tục học tập lần nữa...

Lương Tiểu Nhu trở mình, tính tiếp tục nghỉ ngơi thêm một lúc, nói không chừng trong mơ có thể thấy khuôn mặt ấy, lại vô tình đụng phải cái gì đó.

Là một tờ giấy, mở ra xem, nhìn thấy được chữ viết trang nhã ở trên tờ giấy.

Tôi đi trước, gặp ở Sở Cảnh sát.

Vẫn ngắn ngọn như thế, từ ngữ mạnh mẽ và hiệu quả đơn giản tự mãn giống như cô ấy. Lương Tiểu Nhu đảo mắt, rồi lại được một câu "gặp ở Sở Cảnh sát" ở mặt sau làm vui vẻ, hận bây giờ không thể bật người dậy xuất viện rồi đi tới Sở Cảnh sát liền.

Rõ ràng tối qua mới thấy mặt, còn ở cạnh nhau suốt, thậm chí đến cả trong mơ cũng toàn thấy khuôn mặt của cô ấy, nhưng tại sao mới tách ra có một chút thôi, thì cô đã nôn nóng muốn gặp cô ấy? Lương Tiểu Nhu thật sự đã bị loại tâm tư phụ nữ yếu mềm này dọa sợ rồi, cô như vậy hình như chẳng có gì khác với Đinh Đinh. Chưa kể đến trước đây lúc quen với Ngạn Bác có thể không gặp cả một tuần cũng chẳng có cảm giác nhung nhớ, có thể nói là khác xa một trời một vực. Lập tức thoải mái lại, thây kệ, chỉ cần là cô ấy, thì chẳng không thành vấn đề.

Huống chi, vốn là cô chẳng có sức kháng cự với cô ấy. Lúc yêu thầm đã thế, bây giờ biết rằng cả hai đều yêu nhau thì lại càng là thế. Cho nên, cái suy nghĩ muốn được nhanh nhìn thấy cô ấy này, chẳng có gì sai cả.

Hơn nữa, cô giống như càng lúc càng có nhiều hứng thú dạy ai đó học tập rồi đó...

Thanh tra Lương càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được mà lăn lộn điên cuồng ở trên giường, càng lộn càng vui vẻ... Kết quả là một hàng bốn người Lương Tiểu Cương, Lâm Thinh Thinh, Vu Nhiễm và Từ Dung Duyệt sáng nay có hẹn cùng nhau đến đón cô xuất viện vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy được cảnh tượng vô cùng sởn ốc này.

Ngự tỷ Thanh tra Lương được xem là danh bài thứ hai ở trong Sở Cảnh sát Tây Cửu Long đang trong một tư thế rất kì quái không ngừng lật tới lật lui ở trên giường, gương mặt hay làm ra vẻ nghiêm nghị giờ cười trông rất ngốc, thỉnh thoảng còn cười ha ha vài tiếng, hai mắt sáng ngời, cả người khỏe khoắn, cùng cái cô im thinh thít mặt mày sát khí như muốn giết người hôm qua bị bạo lực kéo vào bệnh viện đúng là hai người khác nhau.

Cùng lúc nhìn thấy cảnh này, nhưng phản ứng của bốn người lại hoàn toàn không giống nhau.

Lâm Thinh Thinh trợn mắt, nhìn vậy chắc là tối hôm qua Madam Mã tới rồi. Chậc chậc, theo tình hình này mà đoán, không lẽ hai người đã đơm hoa kết trái. Có điều, chị Tiểu Nhu, chị có thể che giấu một chút không hả?

Vu Nhiễm mở to mắt nhìn nghi ngờ, có vẻ như Madam hôm nay rất vui, đã không còn ủ dột nặng nề như mấy bữa trước, nụ cười trên mặt tuy có vẻ rất ngốc, nhưng lại giống như trước đây, tỏa ra ánh sáng tự tin. Không, cái loại hào quang này khắc hẳn, thậm chí còn muốn mãnh liệt hơn cả trước đây. Sự thay đổi này có liên quan đến Madam Mã không?

Lương Tiểu Cương giật mình há hốc mồm, trời ơi, đây là chị hai Lương Tiểu Nhu luôn tự hào mình là người phụ nữ trưởng thành nhất đó hả? Hành vi kiểu này, chỉ có cái loại cô bé giống như Thinh Thinh mới làm được thôi. Hay là hôm qua không chỉ bị thương ở chân, còn bị thương tới đầu?

Từ Dung Duyệt cũng nhìn, trên mặt không có biểu hiện gì hết, lại vô tình phát hiện trong mắt Lương Tiểu Nhu có mùa xuân, lại khiến cho gương mặt vốn đã rất xinh đẹp của cô càng thêm rạng rỡ. Nhíu mày, Từ Dung Duyệt đã từng kết hôn, là một người từng trải, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra bây giờ sự vui vẻ của Lương Tiểu Nhu chắc chắc là có liên quan đến tình yêu, nhưng có phải là có liên quan với cấp trên của mình hay không, thì không được rõ ràng cho mấy.

Thái độ của bốn người không giống nhau, nhưng lại cùng nhìn vào mắt của Lương Tiểu Nhu, có phần chậm chạp ngây dại. Lương Tiểu Nhu lập tức dừng lại, sau đó nửa ngồi ở đầu giường, khẽ hắng giọng, cố làm dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà chào hỏi thân thiết với bọn họ: "Hi, mọi người tới rồi à."

Cả đám: "..."

Thấy bọn họ vẫn không nói tiếng nào, Lương Tiểu Nhu đỏ mặt, chuyện mất mặt hồi nãy chắc đã bị nhìn thấy rồi, hận không thể tìm cái hố mà chui vào. Suy nghĩ, cô vẫn tính là nói sang chuyện khác lấy lui làm tiến, dồn hết tất cả sự chú ý vào chỗ khác đi: "Trùng hợp ghê, mọi người lại cùng lúc có mặt ở đây, mọi người tới làm gì vậy?"

Cả đám: "..."

Đúng thật là, IQ của phụ nữ khi yêu luôn rất thấp.

Qua một lúc lâu, Lương Tiểu Cương chịu không nỗi nữa mà nhìn cô, "Chị không bị gì chứ chị hai, chị quên rồi à, mấy người tụi em tới cùng nhau để đón chị xuất viện. Đừng nói là hôm qua làm hỏng đầu của chị rồi chứ?" Nói xong, còn đưa tay sờ cái trán của cô.

Lương Tiểu Nhu lập tức phản ứng kịp, đẩy tay cậu ra, làm ra vẻ khí thế thường ngày cố gắng biện minh: "Thật ra, là do cả đêm qua đều suy nghĩ đến vụ án, cho nên mới quên khuấy đi mất. Vậy cám ơn mọi người nha."

Vu Nhiễm ngồi xuống bên giường của cô, không thể không lo lắng mà nhìn cô, "Madam, chân của cô thật sự không có vấn đề sao? Nếu không hay là gọi bác sĩ lại kiểm tra một chút đi?"

"Thôi đừng, không cần đâu." Lương Tiểu Nhu vội vàng xua tay, giờ cô khó chịu nhất là phải ở trong bệnh viện, lại còn kêu bác sĩ tới kiểm tra, không có vấn đề kiểm tra thế nào cũng ra vấn đề. "Trước khi mọi người tới, bác sĩ đã đến kiểm tra rồi, nói không có vấn đề gì hết, bây giờ có thể xuất viện."

"Thật chứ?" Lâm Thinh Thinh cũng đi lại gần, vẻ mặt nghi ngờ lại thêm chọc ghẹo. "Vậy thì tốt, đợi chút nữa xuất viện thì chúng ta trở về Sở Cảnh sát, được không?"

"Ok, được." Đối với đề nghị của Thinh Thinh, Lương Tiểu Nhu tự nhiên giơ hai tay đồng ý, sau đó đôi mắt đong đầy ý cười liền cụp xuống, quay đầu nhìn đi chỗ khác, giả vờ như rất nghiêm túc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Lâm Thinh Thinh mỉm cười.

Nhân lúc Lương Tiểu Cương bọn họ đi làm thủ tục xuất viện, Lâm Thinh Thinh kéo xuống lớp ngụy trang trưng ra gương mặt nhiều chuyện của mình, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lương Tiểu Nhu, véo mặt của cô, nhìn cô thật cẩn thận, giọng điệu mang theo trách trách: "Được lắm, chị Tiểu Nhu, chị có vẻ rạng rỡ lắm. Nói mau, tối qua có phải Madam Mã tới hay không?"

Lương Tiểu Nhu bị Thinh Thinh véo mặt, ê a nói không rõ ràng, nhưng trong mắt rõ ràng như nói 'em đã biết rồi còn hỏi chị'.

"Biết ngay mà, hôm qua chị còn trưng ra cái mặt 'phiền lắm, chán lắm, ai cũng đừng đụng đến tôi'. Chỉ có một buổi tối đã xảy ra thay đổi lớn đến như vậy, nguyên nhân chắc chắn chỉ có thể là Madam Mã mà thôi. Hai người hôm qua nói cái gì?"

Lương Tiểu Nhu cứu mặt mình lại từ tay Thinh Thinh, hắng giọng, trả lời lại rất có khí thế: "Tại sao chị phải nói cho em biết."

Ấy, câu này sao quen tai quá vậy ta?

"Xì, còn bày đặt bí mật nữa." Lâm Thinh Thinh khoanh hai tay, nhướng mắt lên nhìn cô, "Em nghĩ dựa vào mức độ vui vẻ của chị mà thấy thì, hai người không phải là quen nhau chứ?"

"Sặc, Thinh Thinh thật không uổng công là người của Tổ Pháp chứng, khả năng lập luận thật tốt..." Lương Tiểu Nhu quay sang nhìn Thinh Thinh, mặc dù ngạc nhiên Thinh Thinh có thể đoán được nhanh như vậy, nhưng cũng không có phản bác, trên mặt có chút xấu hổ lo âu, nhưng lại có nhiều hạnh phúc hơn.

"Thật sự quen nhau ạ?" Lâm Thinh Thinh cũng sửng sốt, vừa mới đoán đại vì không quen nhìn thấy chị Tiểu Nhu ngốc nghếch kỳ lạ đến như vậy nên mới cố ý nói để chọc chị ấy, không nghĩ tới chị Tiểu Nhu lại thừa nhận? Kỳ lạ ghê, nửa tháng trước không phải còn thấy chị Tiểu Nhu buồn bã trở về, lúc đó chị ấy còn tức giận đầy một bụng muốn đi tìm Madam Mã tính sổ. "Chị Tiểu Nhu, chị thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa, quen với Madam Mã ấy?"

Lương Tiểu Nhu nhìn Thinh Thinh một cách quái lạ, "Tại sao chị phải lo lắng? Em cũng đâu phải không biết, chị vốn đã thích cô ấy, bây giờ hai người có thể quen nhau là điều chị muốn mà còn không được, còn có gì cần phải lo lắng sao?"

"Nhưng mà..." Lâm Thinh Thinh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Lương Tiểu Nhu cắt ngang, "Được rồi, chị biết chị đang làm gì, yên tâm đi."

Nhìn Lương Tiểu Nhu đầy tự tin, so với người sa sút tinh thần mấy bữa trước đó, thật sự có khác biệt rất lớn. Lâm Thinh Thinh mỉm cười, "Ok."

"Xí, em còn muốn hỏi một câu."

"Gì nữa?" Lương Tiểu Nhu làm ra vẻ phóng khoáng dang tay, bộ dạng giống như sẽ cố gắng trả lời bất kỳ câu hỏi nào xuất hiện.

"Hôm qua hai người tiến hành đến bước nào rồi?" Lâm Thinh Thinh cười hì hì hỏi.

Lương Tiểu Nhu híp mắt lại nhìn Thinh Thinh, "Thinh Thinh, tư tưởng của em thật không trong sáng chút nào, chị rất lo lắng cho cuộc sống sau khi kết hôn của A Sâm."

"Đừng có nói sang chuyện khác với em, em còn không rành chị nữa thôi." Lâm Thinh Thinh đưa mắt qua, chân mày khẽ nhếch, "Đừng có giả bộ với em, Madam Mã đẹp như vậy, lại cũng rất hấp dẫn, bây giờ hai người chính thức quen nhau, chị lại không bị cám dỗ à? Chị không có suy nghĩ mấy chuyện đó à? Tối hôm qua là thời cơ tốt nhất rồi."

Lương Tiểu Nhu im lặng, chẳng lẽ hình tượng của cô ở trong mắt Thinh Thinh cảm nhận lại là cái đồ... háo sắc như vậy?

Có điều, nói đi thì phải nói lại, tối qua lúc ôm cơ thể trắng nõn mềm mại tỏa ra hương thơm ấy vào lòng, đặc biệt là khi đối mặt với Lạc Xuyên dịu dàng như thế, lòng của cô thật sự có chút nghĩ xa hơn. Nhưng mà, cô cũng chỉ nghĩ thôi có được không! Vậy thì nhanh quá, không tốt, không tốt đâu. Ừ, thật ra cô như vậy cũng vì muốn tốt cho Lạc Xuyên, xem ra cô thật đúng là một người chính nhân quân tử mà.

Lương Tiểu Nhu tự mình khẳng định mà gật gật đầu.

Lâm Thinh Thinh nhìn vẻ giả đứng đắn bên ngoài của chị Tiểu Nhu, bĩu môi.

Lúc này, bọn người Lương Tiểu Cương cũng đã trở lại, nói với Lương Tiểu Nhu giờ đã có thể xuất viện. Lương Tiểu Nhu tự nhiên rất vui vẻ mở chăn ra đi xuống giường, thay quần áo rồi lại biến trở về lại Madam Lương thường ngày ung dung xinh đẹp đầy khí chất, sau đó, trực tiếp quay về Sở Cảnh sát, gặp mỹ nữ...

Vu Nhiễm không hiểu rõ tình hình còn tưởng rằng Lương Tiểu Nhu rất chuyên nghiệp, rõ ràng hôm nay cấp trên cho cô nghỉ một ngày mà cô vẫn không ngần ngại trở về Sở Cảnh sát đi làm, hơn nữa còn trông rất vui bẻ? Mà Lâm Thinh Thinh biết rõ về chân tướng lại đi ở sau cùng, lắc đầu, cảm thán tình yêu quả thật là liều thuốc tốt nhất để chữa khỏi các cơn đau. Ai đó sống dở chết dở hôm qua trải qua tình yêu rồi thì lập tức vui vẻ trở lại, lập tức hồi sinh...

Hết Chương

Tình như cái bình, ngọt ngào như Alpenliebe =)))))

Biệt mọi người chờ lâu rồi, mà tại chương này dài bằng chương bình thường nên thôi cũng coi như bù đắp đi T-T

Tụi mình đã đi chung với nhau được nửa chặng đường rồi đó, cùng nhau đi tiếp nào ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio