“Phượng gia đích nữ Phượng Thiên Mị,
Xấu xí não tàn là sắc nữ,
Ngày ngày đeo báo Hiên Vương,
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Mấy năm qua, ở Thiên Vận hoàng triều không ai không biết, không ai không hiểu bài thơ về Phượng Thiên Mị, ngay cả mấy nước láng giềng của Thiên Vận cũng biết tới.
Nhưng mà hôm nay, đạo trời thay đổi, bài thơ về Phường Thiêm Mị đã khác trước:
“Phượng gia đích nữ Phượng Thiên Mị,
Xấu xí não tàn là sắc nữ
Cuối cùng cũng gả cho Hiên Vương,
Lại cùng gà trống bái đường thành thân.”
Trên đường lớn, bảy tám hài tử vui đùa với nhau, miệng không ngừng lặp lại bài thơ.
“Phượng gia...”
Ở một tiểu viện hẻo lánh tại Hiên Vương phủ.
“Hồng Kiều, lâu như vậy, Hiên ca ca sao còn chưa đến?” Phượng Thiên Mị một thân giá y đỏ chói ngồi ngay ngắn trên giường, nàng nhẹ giọng hỏi, thanh âm mang theo vài phần non nớt.
Hồng Kiêu đứng cạnh nàng trong mặt hiện lên sự đau đớn, chột dạ đáp,“Có lẽ, có lẽ là Vương gia bận tiếp đãi khách nhân, nhất thời không thể tới.”
Kỳ thật, Hồng Kiều biết, Hiên vương gia hắn căn bản không có tiếp đón khách nhân, bởi vì hôm nay căn bản là không có mời cái gì gọi là khách nhân cả, ngay cả bái đường còn dùng gà trống thay thế, xem ra đêm nay Hiên Vương sẽ không tới.
“Nga!” Phượng Thiên Mị khinh nga một tiếng, tự nhiên là tin lời của Hồng Kiều, nhưng nhớ tới bản thân có thể gả cho Hiên ca ca, lại hưng phấn nói,“Mị Nhi hôm nay hảo vui vẻ, Mị Nhi rốt cục gả cho Hiên ca ca, lúc trước Hiên ca ca nói không thú Mị Nhi, Mị Nhi thật thương tâm, bất quá, hiện tại Mị Nhi đã gả cho Hiên ca ca, Mị Nhi không thương tâm.” Thanh âm non nớt tràn đầy tràn đầy kích động.
Nghe được Phượng Thiên Mị nói, ưu thương trên mặt Hồng Kiêu càng đậm, tâm cũng hung hăng nhói đau, tiểu thư ngốc của ta ơi! Gả cho Hiên vương, người càng thương tâm hơn a!
Xem, căn phòng này nào có giống hỉ phòng! Một cái tủ quần áo hỏng, cái giường và cái bàn vô cùng cũ kĩ không thể dùng, đây rõ ràng là một tiểu viện bị bỏ hoang!
Tuy rằng tiểu thư có chút ngốc, nhưng tiểu thư tốt xấu cũng là một tuyết sắc giai nhân! Chẳng qua, tiểu thư thích bôi son chát phấn loè lẹt lên mặt, nên mới mang tiếng xấu nữ.
Nếu tiểu thư không phải ngốc tử, chỉ bằng xinh đẹp của nàng, nhất định được Hiên vương sủng ái.
Lại đợi trong chốc lát, Thương Lan Hiên vẫn không tới, Phượng Thiên Mị nóng nảy, tay nhỏ bé nâng khăn voan lên hỏi,“Hồng Kiều, Mị Nhi mệt mỏi quá! Hiên ca ca khi nào thì mới đến a!”
Thấy Phượng Thiên Mị xốc khăn voan lên, Hồng Kiều sợ tới mức vội vàng kéo khăn lại cho nàng,“ Tiểu thư của ta! Khăn voan không thể tự mình mở là điềm xấu.”
Phượng Thiên Mị không nghe, nâng khuôn mặt lên, chỉ thấy một lớp phấn dày trên mặt, quanh mắt tô đen như gấu mèo, son môi tô lệch tới tận cằm, thật giống một con ma cương thi hút máu người. Một đôi mắt u oán ủy khuất ánh mắt nhìn về phía Hồng Kiều, nói,“Hồng Kiều, ta hảo mệt a!”
Hồng Kiều vừa thấy khuôn mặt trang điểm của Phượng Thiên Mị liền cả kinh, nàng rõ ràng trang điểm cho tiểu thư một bộ đoan trang, từ khi nào mà tiểu thư lại biến mình thành bộ dạng ma quỷ như vậy a!
Hồng Kiều bất đắc dĩ, không biết nói cái gì cho phải, tuy rằng tiểu thư mười bảy tuổi nhưng tâm trí như hài đồng tám tuổi. Rõ là đại mỹ nhân, lại bị Nhị tiểu thư trêu đùa xui khiến tiểu thư vẽ loạn lên mặt, không có ngày nào thấy nàng xinh đẹp.