*Mệnh bất do nhân: vận mệnh không phải do con người nắm giữ được.
Trong mắt Thương Lan Việt nổi lên lãnh ý: Hừ! Một ngốc tử, cũng hi vọng xứng với nữ tử xuất sắc như vậy, Phượng Thiên Mị, hắn nhất định sẽ nhớ.
Trong mắt Thẩm Khuynh Dung nảy sinh ghen tị và oán độc: Phượng Thiên Mị, tại sao ngươi lại tốt lên, tại sao không ngốc tiếp luôn đi, bảy năm trước, ta đã bị quầng sáng của ngươi và Tô Nhị Tịch áp đảo, vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, lại bị ngươi cướp đi.
Dân chúng A: Hừ, Vương gia thì sao, nói cho cùng vẫn chỉ là một ngốc tử, sao có thể xứng đôi với nữ tử kinh diễm như thế.
Dân chúng B: Thấy Phượng tiểu thư đối xử đặc biệt với Ngốc Vương như thế, chẳng lẽ, Phượng tiểu thư thực sự thích Ngốc Vương, tuy rằng dung mạo của Ngốc Vương có thể so sánh với Đệ nhất mỹ nam tử của Thiên Vận, nhưng chỉ là một ngốc tử thôi!
Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch không biết suy nghĩ của mọi người, cũng không quản tâm tư của bọn họ, chỉ sánh vai rời đi, tiêu sái như thế.
Nhìn thấy bóng dáng của bọn họ rời đi, Giang Ngự Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cũng có một cỗ chua xót đánh vào lòng.
Kỳ thực, hắn không thể không thừa nhận, hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi, nếu không phải vì tình huống đặc biệt của Mạch, có lẽ bọn họ thật sự có thể ở bên nhau.
Đương nhiên, hắn cũng đoán ra được, Mạch đồng ý chuyện Phượng Thiên Mị gả cho hắn, chỉ là đang an ủi nàng ấy. Hắn thấy được một tia không đành lòng trong mắt nàng ấy khi nhìn Mạch, có lẽ nàng ấy đã biết chuyện gì đó? Hay mang đến cho Mạch cái gì đó? Nếu không sao Mạch lại không bài xích với tiếp xúc của một nữ tử?
Những năm gần đây, hắn đã không ngừng đi đi lại lại tìm cách cứu Mạch, nhưng vẫn không có manh mối, rốt cục vào hai tháng trước, biết được thần vật Băng Thiềm ngàn năm này có thể giải bách độc, cứu trăm bệnh, hắn liền đi tìm, nhưng lại không tìm thấy.
Thực ra, Băng Thiềm ngàn năm cũng chỉ là lời đồn mà thôi, hắn cũng không xác định được thật sự có một vật như vậy hay không, bởi vì, chỉ cần có một tia hi vọng, hắn sẽ không từ bỏ.
Hắn vốn là đệ tử của thần y lánh đời, sáu năm trước, một mình lên núi hái thuốc, không may ngã xuống vách núi, nếu không phải là Mạch cứu hắn lên khỏi vách núi kia, sợ là hắn đã ngã xuống dưới tan xương nát thịt. Biết được trong cơ thể của Mạch có độc tố, hắn vẫn luôn đi theo Mạch, giúp hắn tìm giải dược.
Phượng Thiên Mị đưa Thương Lan Mạch về Mạch Vương phủ xong mới trở về.
Phượng Thiên Mị chân trước vừa đi, một bóng người mặc y phục màu đỏ liền bay vào trong Mạch Vương phủ, tiến thẳng về phía thư phòng, trong thư phòng lúc này, chỉ có một mình Thương Lan Mạch.
Sau khi Giang Ngự Phong tiến vào thư phòng, sắc mặt đã không còn vẻ hữu thần như ở trận thi đấu trong hội hoa đăng lúc nãy, dĩ nhiên thay vào đó là một cỗ thương cảm.
“Mạch, ta vẫn chưa tìm được Băng Thiềm ngàn năm.” Trong giọng nói của Giang Ngự Phong có áy náy, có tự trách, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
“Không sao, tất cả đều là vận mệnh, ‘mệnh bất do nhân’.” Thương Lan Mạch cũng tháo xuống vẻ ngu ngốc và ngây thơ lúc nãy, thế nhưng sắc mặt dường như không có đau khổ, lại có phần thản nhiên, phảng phất như đây căn bản chỉ là một chuyện râu ria cỏn con.
“Mạch, chẳng lẽ ngươi cứ cam chịu như vậy sao?” Giang Ngự Phong có chút giận dữ, có chút phẫn hận, có chút bất đắc dĩ gầm nhẹ.
“Không cam lòng thì có thể làm gì, nếu không vì Cẩm, lúc đầu ta cũng sẽ không sống sót.” Thương Lan Mạch cũng rất bất đắc dĩ, xem xét tình hình, Cẩm là người có khả năng ngồi lên vị trí kia nhất, nhưng hiện tại Thương Lan Việt và Thương Lan Hiên đều đang tự chuẩn bị thế lực cho bản thân, bây giờ hắn vẫn chưa thể điều tra đầy đủ.
“Ta biết ngươi không muốn tiền đồ của Cẩm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng mà mối thù của mẫu thân ngươi lớn như trời!” Giang Ngự Phong biết Thương Lan Mạch sẽ không thay đổi chủ ý, nhưng lại vẫn không cam lòng.
Trước đây muốn giết lão yêu bà kia, nhưng lại không có thực lực, mà bây giờ có thực lực, lại vì nguyên nhân là Thương Lan Cẩm nên không hạ thủ được.
“Ngự, lúc này đừng nói về chuyện đó.” Thương Lan Mạch không muốn nghe về sự kiện đó nữa.
“Được rồi, không nhắc tới chuyện đó, nhưng mà có một việc ta vẫn phải nói, ngươi với Phượng Thiên Mị kia sao lại quen biết nhau, quan hệ của các ngươi hình như không bình thường.”
Nhưng nếu Mạch không muốn nói ra, hắn cũng chỉ có thể coi như không có gì, dù sao vài năm nay lần nào cũng như vậy. Nhưng về chuyện của Phượng Thiên Mị, dù thế nào hắn cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Sau khi nghe xong, Thương Lan Mạch chua xót cười, cũng không giấu diếm, thực sự nói ra, đem chuyện hắn với Phượng Thiên Mị gặp nhau thế nào đơn giản nói qua một lần, Giang Ngự Phong đại khái cũng hiểu rõ.
Chẳng qua là bị hành động của nữ nhân Phượng Thiên Mị này làm cho khiếp sợ, không thể tin trừng lớn hai mắt của mình.
Cái gì?
Phượng Thiên Mị trong đêm đại hôn bị Thương Lan Hiên một kiếm đâm chết, còn bị hủy thi diệt tích, nhưng lại tìm được đường sống trong chỗ chết. Hiển nhiên, sau khi nghe Thương Lan Mạch tự thuật lại và chứng kiến sự việc xảy ra hôm nay, hắn trước sau dao động giữa hai suy đoán về Phượng Thiên Mị.
Thứ nhất chính là trước kia Phượng Thiên Mị ngu ngốc nhất định là giả bộ, về phần vì sao phải giả bộ thì hắn không biết, nhưng trong chuyện này nhất định có bí mật gì đó.
Thứ hai là trước kia Phượng Thiên Mị ngu ngốc, nhưng một kiếm kia không thể giết chết nàng ta, còn đâm tỉnh nàng, không ngốc nữa. Thế nhưng còn một chuyện đáng ngờ, rõ ràng là đã bị một kiếm đâm trúng, cho dù không chết cũng bị trọng thương, nhưng tại sao vào ngày hôm sau, Phượng Thiên Mị lại vẫn đi dạo phố giống như người bình thường chứ! Là đã xảy ra chuyện kỳ tích gì đó, hay là được cao nhân đến cứu.
Có điều những chuyện này hắn cũng không quá để ý, chuyện đáng nói chính là Phượng Thiên Mị lại dám một thân một mình xông vào Mê Vụ quỷ lâm và quang trọng hơn là máu của nàng tiếp nhận kịch độc, có thể khống chế Thực Tâm Cổ của Mạch phát tác. Thân là người chuyên nghiên cứu y thuật độc thuật như hắn, lập tức cảm thấy vô vàn tò mò về Phượng Thiên Mị, chuyện này thật sự là rất con mẹ nó kỳ dị, lại có thể áp chế Thực Tâm Cổ trong cơ thể Mạch.
Nghĩ vậy, Giang Ngự Phong trực tiếp tỉnh lược những chuyện khác về Phượng Thiên Mị, xem ra, hắn phải điều tra thật kỹ Phượng Thiên Mị.
Khụ khụ! Nếu như bị Phượng Thiên Mị biết được, có người muốn điều tra chuyện của nàng, không biết nàng có thể bình tĩnh được hay không đây.
Nói đến Phượng Thiên Mị, sau khi nàng rời khỏi Mạch Vương phủ cũng không vội vàng quay về phủ Thừa tướng, mà là trở về Thiên Phượng Cư, bởi vì nàng muốn chờ tới ngày hôm sau mới trở về.
Ngày hôm sau, tinh không vạn lý (trời xanh thoáng đãng), không khí vô cùng tốt, nhưng ở trong Vận Thành này, cũng có nhiều lời đồn vô căn cứ bay đầy trời, đều là về Phượng Thiên Mị.
Nghe nói: Phượng Thiên Mị không chết, lại còn sống rất tốt.