Trước kia do tài hoa và dung mạo của Phượng Thiên Mị, vầng sáng của nàng đều bị che khuất, bảy năm qua, nàng vốn luôn đứng dưới Tô Nhị Tịch và Lạc Khuynh Dung, đã cảm thấy đủ nghẹn khuất, không cam lòng. Thế nhưng bây giờ, danh dự của Tô Nhị Tịch bị hao tổn, Phượng Thiên Mị lại biến thành tốt như vậy.
Đêm qua Tứ đại tài nữ, Tam đại tài tử đều không thắng được nàng, đây chính là chuyện rất mất mặt!
Bây giờ, cả Vận thành đã xưng tụng Phượng Thiên Mị là Đệ nhất mỹ nữ tài hoa của Thiên Vận, đương nhiên, cũng quở trách những tài tử tài nữ này khắp nơi.
Phượng Thiên Bình còn nhỏ không hiểu chuyện, biết được Phượng Thiên Mị trở về, tuy là rất tức giận, nhưng nhiều hơn là muốn làm thế nào để khi dễ nàng ta. Chẳng qua, hắn không biết, lần này Phượng Thiên Mị trở về, chính là lúc cơn ác mộng của bọn họ bắt đầu, sống hay chết, hoàn toàn dựa vào hứng thú của Phượng Thiên Mị.
Dưới chủ vị, ngồi ở phía bên trái chính là Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao, trong lòng Đỗ di nương cũng có vài phần thấp thỏm, nhưng chưa đến mức cảm thấy sợ hãi với hoảng hốt, dù sao bà chưa từng khi dễ Phượng Thiên Mị, nhiều nhất cũng chỉ là không đối đãi tốt với nàng mà thôi. Thấp thỏm là vì, cả Vận thành đều biết người kia đã chết, đột nhiên lại xuất hiện, điều này khiến người ta trước sau trở tay không kịp.
Phượng Thiên Dao lại không giống vậy, bảy năm trước, bởi vì mình là thứ xuất, lại không hiểu chuyện, thường xuyên bị Phượng Thiên Linh khi dễ, đều là Phượng Thiên Mị bảo hộ mình.
Bảy năm qua, Phượng Thiên Mị trở thành ngu ngốc, nên nàng không bị Phượng Thiên Linh khi dễ nữa, bình thường, nàng cũng không chiếm được sự yêu thương của phụ thân, có điều nàng không cần.
Phượng Thiên Dao biết mình không thể cứu Phượng Thiên Mị được, cho nên thường xuyên vụng trộm đưa cho nàng thức ăn gì đó, lúc biết được Phượng Thiên Linh muốn tới uy hiếp, còn tận lực lặng lẽ đi báo tin.
Bảy năm qua, Đại tỷ phải chịu khi dễ và ngược đãi, nàng có lòng nhưng không đủ sức lực, thực lực để giúp Đại tỷ, cũng ít nhiều lần muốn nói cho phụ thân, đều bị mẫu thân cản lại. Bởi vì phụ thân mặc kệ không hỏi han tới Đại tỷ, cho dù biết thì thế nào, nếu như phụ thân mặc kệ, Phương di nương biết sau này sẽ làm mọi chuyện ngày một tệ hơn, ngay cả nàng và mẫu thân của mình cũng trốn không thoát.
Dù thế nào thì trong lúc khó khăn đó, giữa các nàng thật sự có tình tỷ muội.
Bây giờ, biết được Đại tỷ chưa chết, lại còn hết bệnh, khỏi phải nói nàng cao hứng thế nào, chẳng qua, không dám biểu hiện ra ngoài thôi.
Mọi người cứ ngồi lẳng lặng như vậy suốt một canh giờ, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phượng Thiên Mị. Phương Vãn Tình, Phượng Thiên Linh và Phượng Thiên Bình tâm tình vốn đã không kiên nhẫn lại càng thêm phẫn hận, trong lòng sớm đã nguyền rủa Phượng Thiên Mị cả trăm lần.
“Lão gia, đợi lâu như vậy, Mị Nhi vẫn chưa trở về, chắc hẳn nàng không muốn trở về rồi!” Phương Vãn Tình nhịn không được mở miệng, giọng nói có vẻ rất lương thục hiền lành, nhưng trong lòng thì đã hận đến chết.
Không phải là Phượng Thiên Mị chưa chết sao? Nàng ta còn dám để toàn bộ người nhà dậy từ sáng sớm ngồi ở đại sảnh chờ.
“Chờ một chút đi!” Lúc này suy nghĩ của Phượng Thanh Tường rất phức tạp, kỳ thật, ông cũng không biết Phượng Thiên Mị có quay về phủ Thừa tướng hay không, bởi vì nửa tháng nay cũng chưa từng có tin tức về việc nàng còn sống, thế nhưng tối hôm qua nàng lại đột nhiên xuất hiện, vì vậy ông nghĩ, hôm nay nàng có thể sẽ trở về.
Cùng lúc đó, Phượng Thiên Mị đã dẫn Hồng Kiều tới bên ngoài phủ Thừa tướng, trước cửa phủ Thừa tướng có hai đầu sư tử bằng đá đang giương nanh múa vuốt, trừng mắt như lão đại, khí thế bức người. Đại môn được sơn màu đỏ đang mở rộng, phía trên khảm tấm bảng bằng đồng, trên đó khắc bốn chữ lớn kim quang lấp lánh “Phủ Hữu thừa tướng”.
Nhìn phủ Thừa tướng tráng lệ này, khóe miệng Phượng Thiên Mị hơi hơi nhếch lên, trong mắt xuất hiện một mảnh băng hàn. Đây chính là nơi khiến Phượng Thiên Mị chịu khổ bảy năm, bởi vì nàng mà Phương di nương không được phù chính, Nhị muội, Tứ đệ không được trở thành đích tử (con trai trưởng) đích nữ, nên muốn dùng tất cả các biện pháp ngược đãi nàng. Bảy năm qua chưa bao giờ đối đãi tốt với nàng, phụ thân Phượng Thanh Tường thì để mặc cho nàng bị khi dễ, còn có những ác nô khi chủ kia nữa.
Tuy rằng trong đầu bị những hồi ức đau khổ chiếm hết, nhưng vẫn còn một Tam muội Phượng Thiên Dao thật tình quan tâm nàng.
Những người nào từng khi dễ nàng, nàng sẽ không bỏ qua, không quan tâm đến nàng, nhưng chưa từng khi dễ nàng, nàng cũng sẽ không so đo, trực tiếp không đếm xỉa đến, nhưng đã từng quan tâm nàng, nàng đương nhiên sẽ hồi báo.
Phượng Thanh Tường, nàng rốt cuộc nên trả thù ông! Hay là bỏ qua cho ông đây!
Bởi vì trong trí nhớ của nàng và lời nói của Hồng Kiều, Phượng Thanh Tường dường như cũng không biết chuyện Phượng Thiên Mị bị ngược đãi, thế nhưng, chính vì ông không chịu gặp nàng, nên nàng mới bị ngược đãi ngày một tệ hơn.
Trả thù, hay là bỏ qua, bây giờ nàng không thể xác định được, dù sao thực chất ông chưa từng hại nàng, nhưng những tổn thương mà ông mang đến cho nàng là không thể tha thứ. Cho nên, trả thù hay bỏ qua, hoàn toàn dựa vào việc ông còn có thân tình với Phượng Thiên Mị hay không, có hối hận hay không.
Có điều, ba mẫu tử Phương Vãn Tình, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không để bọn họ vui vẻ, phải khiến bọn họ thống khổ, nếu như Phượng Thanh Tường đứng về phía ba mẫu tử Phương Vãn Tình, nàng tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho ông.
Bước vào phủ Thừa tướng, lúc thủ vệ và gia đinh nhìn thấy Phượng Thiên Mị, đều kinh diễm trừng lớn mắt, trên đời này lại có nữ tử xinh đẹp như vậy.
Có điều, hai người rất nhanh đã hồi thần, bởi vì nhìn thấy Hồng Kiều sau lưng nữ tử xinh đẹp kia, bọn họ không biết Phượng Thiên Mị, nhưng không thể không biết Hồng Kiều. Cho nên, rất nhanh nhận ra, nữ tử xinh đẹp trước mắt này không phải là ai khác, mà chính là Đại tiểu thư trong phủ Thừa tướng bảy năm xấu ngốc kia.
Hơn nữa, chuyện đêm qua, hôm nay đã được truyền đi xôn xao, với nhận thức này, hai thủ vệ không khỏi cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Đại tiểu thư đã trở về, lại còn không giống lúc trước, trước kia tuy rằng bọn họ chưa từng khi dễ tiểu thư, nhưng cũng đã từng ở sau lưng chửi mắng, nghị luận.
Bây giờ Đại tiểu thư kinh tài tuyệt diễm, tuyệt sắc khuynh thành, lần này trở về, địa vị nhất định sẽ khác lúc trước. Nếu Đại tiểu thư muốn tìm bọn họ gây phiền toái, vậy bọn họ chắc chắn là chịu không nổi!
Kể ra, hai thủ vệ này cũng không phải là người nham hiểm, cho nên mới sợ Phượng Thiên Mị tìm đến gây phiền toái như thế, nếu đổi lại là người nham hiểm lớn mật, chắc chắn sẽ khinh thường không sợ, còn có thể tìm đến Phượng Thiên Mị gây phiền toái như trước.
“Tiểu, tiểu thư, lão, lão gia đang chờ ngài ở đại sảnh, chờ ngài đã lâu.” Một gia đinh can đảm tiến lên, nơm nớp lo sợ nói.