Chỉ có điều, muốn thao túng vận mệnh của nàng, sợ rằng còn khó hơn lên trời, nàng thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành.
“Tiểu, tiểu thư.” Hồng Kiều giật mình, sợ tới mức hít vào một hơi, mặc dù nàng không nhát gan như vậy, thế nhưng, người trước mắt chính là nhân vật quan trọng ở bên cạnh Hoàng thượng – Liên công công đấy!
Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy chuyện kia, không biết, có xảy ra chuyện gì không, trong lòng Hồng Kiều khó tránh khỏi vô cùng lo lắng.
Phượng Thiên Mị đưa mắt an ủi Hồng Kiều, ưu nhã bước về phía cổng, dừng lại ở trước mắt mấy người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Liên công công, mỉm cười yêu kiều, không mặn không nhạt, không thất lễ, nói: ” Liên công công mạnh khỏe, Liên công công giá lâm Phượng phủ, chắc là có việc gì rồi!”
Liên công công ngẩn ra, rõ ràng bị khí chất cao quý cùng thái độ không tự ti không kiêu ngạo của Phượng Thiên Mị khiến cho kinh động. Rõ ràng chỉ vận một bộ áo trắng, lại giống như tiên nữ hạ phàm, khí chất cao quý, như Nữ vương cao cao tại thượng, cúi mắt nhìn xuống thiên hạ này.
Cặp mắt của nàng cười mà như không cười, rõ ràng nhìn hiền dịu, nhưng lại mơ hồ xuất hiện khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, khiến cho người ta không thể khinh thường, không thể xâm phạm.
Ông ở trong cung lăn lộn hai mươi mấy năm rồi, hạng người gì mà chưa từng thấy qua, bây giờ ông cảm thấy từ trong xương Phượng Thiên Mị tản ra một cỗ khí phách giống như bẩm sinh, có thể so với Hoàng thượng.
Phát hiện ra điều đó, trong lòng Liên công công cả kinh, cũng nhanh chóng phản ứng lại, nữ tử khí phách như vậy, nhất định sẽ không tầm thường, chỉ không biết như vậy là tốt hay xấu.
“Phượng tiểu thư, nô tài phụng mệnh Hoàng thượng tới đọc thánh chỉ, Hoàng thượng và Thái hậu nghe nói Phượng tiểu thư trở về, cho nên mời Phượng tiểu thư buổi sáng ngày mai tiến cung một chuyến.” Liên công công cười nói, mặc dù không kiêu ngạo không tự ti, nhưng không có nửa điểm bất kính.
“Không biết Hoàng thượng và Thái hậu gọi ta vào cung, là có chuyện gì?” Phượng Thiên Mị mỉm cười yêu kiều, biết rõ rồi nhưng vẫn hỏi.
“Cái này nô tài cũng không rõ, nô tài chỉ biết là có liên quan tới chuyện Phượng tiểu thư và Hiên Vương.” Cặp mắt Liên công công khẽ híp lại, lộ ra khí tức nào đó.
Quả nhiên, chuyện gì nên đến vẫn cứ đến, có điều nàng cũng đã sớm biết được rồi, hơn nữa còn chờ ngày này lâu lắm rồi.
“Vậy Hiên Vương cũng sẽ tiến cung sao?” Nàng không muốn đơn độc tiến cung, nếu không có vai phụ kia, sao nàng diễn tiếp được kịch bản này!
Mọi người ngẩn ra, khó hiểu nhìn Phượng Thiên Mị, có người nghi ngờ, có người sáng tỏ.
Người nghi ngờ: Tối hôm qua, không phải Phượng Thiên Mị biểu lộ sẽ không còn liên quan đến Hiên Vương nữa sao? Tại sao bây giờ lại hỏi Hiên Vương có đi không, chẳng lẽ Phượng Thiên Mị vẫn còn thích Hiên Vương!
Người sáng tỏ:Thì ra Phượng Thiên Mị vẫn chưa buông tha Hiên Vương, chuyện hôm qua chẳng qua chỉ là lạt mềm buộc chặt mà thôi.
Phượng Thanh Tường cũng thấy khó hiểu, ông không quên chuyện sáng nay, khi nhắc tới việc thực hiện hủy ước với Hiên Vương, thì trong mắt Phượng Thiên Mị đầy thù hận, một loại thù hận đến tận xương tủy, không dễ dàng hóa giải.
Như vậy, nếu không phải là Mị Nhi muốn ở cùng Hiên Vương, vậy thì sẽ là ….
Đột nhiên Phượng Thanh Tường không nhịn được rùng mình một cái, ông không dám tưởng tượng, nếu như Mị Nhi làm ra chuyện gì không hay với Hiên Vương, thì ông nên làm thế nào cho phải đây?
Chỉ có Hồng Kiều biết, tiểu thư không muốn quay lại ở cùng Hiên Vương, bởi vì tiểu thư còn muốn giết hắn!
“Tất nhiên là có.” Liên công công cười nói, nhưng trong lòng cũng nghi hoặc không biết Phượng Thiên Mị có ý gì? Là còn thích Hiên Vương, đang chơi lạt mềm buộc chặt, hay là có mục đích nào khác.
Nghĩ đến đây, Liên công công không nhịn được mà quan sát Phượng Thiên Mị, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng, tại sao Phượng Thiên Mị lại tạo cho ông cảm giác không tốt!! Chẳng lẽ, Phượng Thiên Mị và Hiên Vương sắp phát sinh chuyện gì đó không hay ư?
“Được rồi, có một số việc, cuối cùng cũng phải giải quyết, vậy phiền toái Liên công công hồi bẩm Hoàng thượng, ngày mai sau giờ lâm triều Thiên Mị sẽ bái kiến. ” Phượng Thiên Mị để yên cho Liên công công quan sát nàng, chỉ thản nhiên nói.
Chẳng qua là giọng nói thản nhiên, nhưng lại có ý vị sâu xa, khiến cho người ta không thể thoải mái, dường như trong lời nói còn có thâm ý khác.
“Vậy thì tốt, vậy nô tài xin cáo từ trước, ngày mai, nô tài sẽ phái xe ngựa tới đón Phượng tiểu thư.” Liên công công vừa nói, vừa hơi khom người, nói lời tạm biệt với Phạm Thanh Tường, sau đó rời đi.
Nhìn Liên công công lên xe ngựa, khóe miệng Phượng Thiên Mị nhếch lên một đường cong tà mị, tròng mắt sâu hút, Thương Lan Hiên, ngày mai, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.
Ở một ngóc ngách trong phủ Thừa tướng, một tỳ nữ giả bộ hốt hoảng xoay người, đi thẳng về phía Nam Uyển.
Cửa chính Nam Uyển, đã được sửa sang nhìn cũng được coi là lịch sự tao nhã, nhưng so với Đông Uyển xa hoa, thật sự là kém xa. Không có tranh chữ cổ, không có trân bảo, chính là khác nhau một trời một vực!
Phương Vãn Tình ngồi ở trước bàn tròn, sắc mặt đầy tức giận, nhìn về phía Đông Uyển, trong mắt bốc hỏa, nhưng lại không dám phát tác, chẳng lẽ muốn bà đập phá Nam Uyển, cái nơi không có gì để trang trí này sao? Vậy Nam Uyển của bà không phải càng nghèo sao?
Càng nghĩ càng tức giận, Phương Vãn Tình nắm chặt tay:” Bộp ” một tiếng, hung hăng đập xuống bàn, làm cho Phượng Thiên Linh đang ngồi đối diện bà cùng hai nha hoàn đang dọn dẹp sợ hết hồn.
“Nương” Phượng Thiên Linh oán trách kêu một tiếng, nàng biết bây giờ nương rất không cam tâm, nàng cũng rất không cam tâm đây! Nhưng mà bây giờ thì có thể làm gì, bây giờ mọi chuyện không còn như trước, phải từ từ lên kế hoạch cụ thể đã.
Phượng Thiên Mị, ngươi cản trở chuyện của mẹ con chúng ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, vừa suy nghĩ, trong mắt Phượng Thiên Linh cũng lóe lên tia oán độc.
“Bây giờ hôn sự của Phượng Thiên Mị cùng Hiên Vương sợ rằng sẽ được tiếp diễn, nếu Hiên Vương không chê ả ta, phiền phức nhất chính là sợ rằng ả ta sẽ được sủng ái, nếu như vậy, vị trí Hiên Vương phi ả ta sẽ ngồi vững. Hôm nay ả ta không nhắc lại chuyện trước kia, e rằng còn chưa dám đối phó với chúng ta, thế nhưng, đợi đến khi ả ta ngồi vững trên vị trí Hiên Vương phi, lấy được sủng ái Hiên Vương, sẽ lôi ra chuyện cũ, lúc đó sợ rằng chúng ta… ” Phượng Thiên Linh có chút lo âu nói.
Bà vốn còn cho rằng Phượng Thiên Mị gả ra ngoài rồi, thì Đông Uyển sẽ trở về tay hai mẹ con bà, nhưng mà bây giờ nghe xong những lời Phượng Thiên Linh nói, Phương Vãn Tình bắt đầu lo lắng.