Mặc dù thời gian Mạch quen biết Phượng Thiên Mị không lâu, nhưng trong tình cảm không có chuyện dài hay ngắn, trước hay sau, chỉ cần có cảm giác, như vậy tất cả những cái khác, đều là phù du.
Nhưng mà, hắn cũng biết rõ, Thực Tâm cổ trong người Mạch nếu không có Băng Thiềm ngàn năm thì không thể chữa khỏi. Thế nhưng, Băng Thiềm ngàn năm, sợ rằng căn bản không tồn tại!
Nếu nó tồn tại, thì ở núi tuyết lớn như vậy, phải đi tìm một cái cây chỉ to như ngón tay, lại còn màu trắng như tuyết, chỉ sợ cũng là mò kim đáy bể, đợi đến khi tìm được, sợ rằng Mạch đã…
“Đúng rồi, Mạch, gần đây ta phát hiện, ở gần Vận thành có xuất hiện người của bộ lạc lánh đời – Linh Cốc đảo. Lần trước ta đi Thiên Sơn có đi qua Linh Cốc đảo, hơn một tháng trước, đồ đệ Ngạo Dương của đảo chủ đã mưu đồ soán vị, sát hại đảo chủ Mạc Lân cùng thánh nữ cũng là nhi nữ của ông ta Mạc Hề.
Nhưng mà, Ngạo Dương có thể dễ dàng tạo phản như vậy, dường như sau lưng có lực lượng bên ngoài tương trợ, ta lo lắng là thế lực của nước nào đó, muốn kết đồng minh với Linh Cốc đảo. Nếu thật sự như vậy, thì chắc chắn có âm mưu gì đó, như vậy Thiên Vận sẽ có uy hiếp.” Giang Ngự Phong đột nhiên nghĩ tới chính sự, nghiêm túc nói, sắc mặt có chút lo âu.
Có thể không lo lắng sao? Đây chính là chuyện có liên quan đến an nguy của một quốc gia mặc dù Thiên Vận đã thống nhất bốn nước, ngoài mặt tam quốc tỏ ra thuần phục. Thế nhưng trong tối, bọn họ vẫn có dã tâm bừng bừng như cũ, nghĩ muốn trở mình làm vua.
Mặc dù Linh Cốc đảo là một bộ lạc lánh đời, nhưng thực lực của họ lại có thể sánh ngang với một quốc gia. Đặc biệt là người của Linh Cốc đảo có năng lực vô cùng cao, hạ cổ bỏ thuốc, có thể luyện chế dược nhân cùng tử sĩ, chẳng qua là trước giờ họ không giao thiệp với bên ngoài mà thôi.
Thế nhưng giờ đảo chủ đã là Ngạo Dương, kẻ đó dã tâm bừng bừng, nếu bọn họ muốn giao thiệp với bên ngoài, muốn thống nhất thiên hạ, vậy thì khi đó Thiên Vận sẽ có nguy hiểm.
Sau khi nghe Giang Ngự Phong nói xong, sắc mặt Thương Lan Mạch tối sầm lại.
“Linh Cốc đảo, lại tới Thiên Vận, vậy thì có hai khả năng. Thứ nhất là gián điệp nước khác, đến thăm dò thực lực Thiên Vận, để lựa chọn kế hoạch tốt nhất, thứ hai là một người nào đấy của Thiên Vận, có dính líu tới Linh Cốc đảo, muốn mượn thế lực của Linh Cốc đảo để hoàn thành mục đích.”
Thương Lan Mạch lạnh nhạt nói, mà cái gọi là mục đích này, trong lòng hắn biết rõ.
Trừ ngôi vị Hoàng đế ra, còn ai dám sử dụng thế lực cường đại này tới làm việc đâu!
“Huynh nói là …” Giang Ngự Phong hơi híp mắt lại, thật ra thì trong lòng hắn cũng có suy đoán như vậy, nước khác có thể kết liên minh với Linh Cốc đảo, tất nhiên Thiên Vận cũng có thể, đặc biệt là mấy vị Vương gia muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia.
“Cũng không hẳn thế, thế nhưng cũng rất có thể, cho nên, huynh hãy phái người trông coi Thương Lan Việt và Thương Lan Hiên, còn chú ý mấy Vương gia cùng các đại thần khác.” Bây giờ hắn không cách nào tự mình đi xem, chỉ có thể giao việc này cho Ngự Phong.
Mặc dù hắn biết không nhiều về Linh Cốc đảo, thế nhưng cũng biết các thế lực trong đó, họ bằng lòng trợ giúp người khác, vậy thì nhất định phải nhận được lợi ích không nhỏ. Nếu như xảy ra chiến tranh, người chịu khổ là dân chúng, cho nên, hắn không hy vọng xảy ra chuyện như vậy.
” Được, gần đây bên ngoài đều đang đồn chuyện về ” Phượng Vũ Cửu Thiên “, Thương Lan Việt và Thương Lan Hiên đều đang tìm cách lôi kéo, thế lực đó cũng không kém. Hơn nữa, gần đây ” Phượng Vũ Cửu Thiên ” khiến cho việc làm ăn của một số thanh lâu ở Vận thành bị lũng đoạn, bây giờ không ít thanh lâu đã sập tiệm, tất cả đều về dưới chướng ” Phượng Vũ Cửu Thiên “.
Nghe dì Ngọc nói, huynh và nàng ta có chút quan hệ, nếu có thể, ta hy vọng huynh có thể ra mặt, kéo nàng ta về phe mình. ” Giang Ngự Phong nói.
“Này … ” Thương Lan Mạch có chút khó khăn, ngược lại không cảm thấy làm như vậy có gì khó chịu, chẳng qua là không biết tại sao, bây giờ nghĩ đến Cuồng Phượng, hắn sẽ liên tưởng tới Phượng Thiên Mị, hay mặc y phục màu đỏ, cùng một chút khí phách, tương tự nhau.
Thế nhưng, hắn lại không cách nào dung nhập hai người làm một, giống như có gì đó không phải vậy.
Tất nhiên, hắn không biết, lúc Phượng Thiên Mị làm Cuồng Phượng, không hề che giấu tính cách và khí thế, cho nên hai người mới khác nhau, cho dù khí chất không thay đổi, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy, bọn họ không đồng nhất.
“Được rồi! Ta sẽ thử một chút.” Nghĩ trong chốc lát, Thương Lan Mạch vẫn đáp ứng.
“Ừ, vậy ta đi trước, buổi tối còn phải đi gặp Phượng Thiên Mị đấy! Thật không biết trong cơ thể nàng có bao nhiêu kịch độc, lại có thể làm cho huynh ngừng phát độc, thật khiến người ta tò mò.”
Giang Ngự Phong cố ý gia tăng đê-xi-ben, muốn nhìn phản ứng của Thương Lan Mạch một chút, có điều hắn thật sự rất tò mò về Phượng Thiên Mị, muốn sớm tìm hiểu ngon ngành.
Quả nhiên, Thương Lan Mạch nghe được ba chữ Phượng Thiên Mị thì trong mắt chợt lóe lên tia kinh hoảng, Giang Ngự Phong hài hước cười một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Đêm đến, trời dần dần tối, mọi người đã sớm tiến vào mộng đẹp, bóng đêm thê lương như nước, bầu trời dường như phủ một tấm màn nhung, càng ngày càng đen, càng ngày càng lạnh.
Đông Uyển Phủ Thừa tướng, có một bóng dáng màu đỏ bay từ xa tới, hạ xuống trên nóc nhà, mắt nhìn về phía nhà chính vẫn sáng đèn, trong mắt đầy tò mò, người này, chính là Giang Ngự Phong.
Khóe môi Giang Ngự Phong tà mị cong lên, trong ánh mắt lóe ra tia sáng.
Phượng Thiên Mị, rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lúc trước rõ ràng là ngốc tử, lại đột nhiên lại biến đổi thành tốt. Tất nhiên, hắn đã biết chuyện mà Phượng Thiên Mị gặp phải, một kiếm đâm xuyên bụng, nhưng lại không sao, vẫn có thể ở trong lửa lớn chạy thoát thân.
Nếu như nói trước kia nàng giả vờ ngốc, thì hắn thà tin rằng, có kỳ tích xảy ra, làm cho Phượng Thiên Mị sống sót trở lại, còn khiến nàng không ngốc. Mặc dù có chút huyền ảo, thế nhưng thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ.
Người vẫn là người đó, nhưng trước sau lại thay đổi khác nhau một trời một vực. Thế nhưng, nếu nói nàng không phải Phượng Thiên Mị, vậy nàng cũng sẽ không như Mạch nói, đối với Thương Lan Hiên có thâm cừu đại hận.
Còn nữa, trên người nàng có kịch độc, chẳng lẽ là bởi vì có kịch độc, cho nên mới khiến nàng ngu dại hay sao?
Càng nghĩ đầu óc càng loạn, cũng càng nghi ngờ, Giang Ngự Phong lắc lắc đầu, dứt khoát không suy nghĩ gì thêm nữa, bây giờ mục đích của hắn là nghiên cứu kịch độc trong máu của Phượng Thiên Mị.