Suy nghĩ lâu dài, vì để lần sau dễ dàng đến thăm dò Phượng Thiên Mị, hắn không thể để cho các nàng phát hiện ra, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Cho nên, sau khi tiếng nói trong phòng vừa truyền ra, Giang Ngự Phong cũng nhẹ nhàng, nhảy lên nóc nhà, chuẩn bị phi thân rời đi.
Chỉ là, động tác hắn nhanh, động tác của Phượng Thiên Mị cũng không chậm. Ngay lúc Phượng Thiên Mị vừa mở cửa ra, nhìn thấy một bóng người đang muốn chạy trốn, Bạch Nhan ở bên cạnh chuẩn bị đuổi theo, lại bị Phượng Thiên Mị ngăn cản.
“Kệ hắn đi!” Giọng nói của Phượng Thiên Mị bình thản không lộ chút cảm xúc gì, tuy rằng nàng không biết người vừa rồi nghe lén bọn họ nói chuyện là ai, nhưng mà bây giờ, chuyện nhỏ mà không nhịn, chuyện lớn ắt loạn.
Trở về Phượng phủ, nàng cũng đã chuẩn bị đối mặt với tất cả, mặc kệ là âm mưu, quỷ kế, nàng đều theo tới cùng.
“Nhưng mà tiểu thư, nếu hắn phát hiện ra gì đó, không biết sẽ xử lý sao?” Hồng Kiều tràn đầy lo lắng hỏi.
Tuy rằng nàng không có nhìn thấy người kia, nhưng mà hắn chạy trốn nhanh như vậy, nhất định võ công không thấp, hơn nữa lại nghe lén, tất nhiên là có mục đích, cho nên nàng lo lắng, lo chuyện của tiểu thư bị người khác biết.
“Đừng lo ” Phượng Thiên Mị không thèm để ý chút nào, đã biết thì thế nào, nàng chỉ là muốn báo thù, không muốn gây nhiều chuyện mà thôi, nếu có người muốn gây chuyện với nàng, nàng cũng sẽ không mềm lòng.
==============
Ngày kế, Phượng Thiên Mị vừa rời giường, Hồng Kiều tới báo, Đỗ di nương cùng Phượng Thiên Dao đến đây.”
Có điều đây không phải là vừa tới, mà là hai người bọn họ đã ở trong sân đợi hai mươi phút, chỉ vì Phượng Thiên Mị chưa rời giường, Đỗ di nương không để cho Hồng Kiều quấy rầy mà thôi.
Lúc này, trong lòng Đỗ di nương khẩn trương, ở trong sân bước chân lảo đảo, thời điểm nhìn thấy Phượng Thiên Mị không biết nên nói như thế nào, dù sao bây giờ Phượng Thiên Mị tạo cho bà một loại cảm giác sợ hãi, cho dù nàng không có ức hiếp và ngược đãi bà.
Chỉ cần một ánh mắt của Phượng Thiên Mị, cũng đủ để cho bà nghẹt thở, dường như trong xương cốt nàng kèm theo một làn hơi thở cao quý bẩm sinh vậy, khiến cho người ta không thể khinh thường.
Còn Phượng Thiên Dao, mặc dù nhiều năm thân thiết với Phượng Thiên Mị, bây giờ lại cảm thấy có rất nhiều lạnh nhạt và không thoải mái, nhưng mặc kệ là Phượng Thiên Mị ngu dại trước kia, hay là Phượng Thiên Mị lạnh lùng cơ trí bây giờ, ở trong lòng Phượng Thiên Dao, đều là đại tỷ của nàng, là tỷ muội duy nhất ở Phượng phủ nàng nhận thức.
“Dao Nhi, con nói xem, Đại tiểu thư sẽ để ý đến chúng ta sao? Nàng ấy có thể ghi hận trước kia nương không giúp đỡ nàng ấy hay không?” Đỗ di nương có chút lo lắng hỏi, nhớ tới hôm qua Phượng Thiên Mị chưa từng liếc nhìn bà một cái, sợ rằng nàng ấy thật sự ghi hận bà đi!
Phượng Thiên Mị sẽ để ý đến bà hay không, bà không để ý cho lắm, thế nhưng bà lo lắng Phượng Thiên Mị không để ý đến Dao Nhi, trước kia tình cảm giữa bọn họ tốt như vậy, sợ rằng sẽ vì mình mà trở thành nhạt.Hôm qua, Phượng Thiên Mị cũng chỉ nói hai câu với Dao Nhi mà thôi.
“Nương, con tin tưởng bụng dạ đại tỷ sẽ không nhỏ nhen như thế, tuy rằng trước kia nương không có giúp tỷ ấy, nhưng mà, nương cũng không có hại tỷ ấy mà!” Phượng Thiên Dao nhẹ nhàng cất giọng an ủi nói.
Chỉ là, trong lòng nàng cũng không phải chắc chắn như vậy, dù sao đại tỷ bây giờ cũng không phải là đại tỷ trước kia. Phượng Thiên Mị bây giờ, chính là người kinh tài tuyệt diễm, là kì nữ tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mà hôm qua, tỷ ấy chỉ nói với nàng hai câu, cho nên nàng cũng lo lắng, đại tỷ sẽ không hề để ý đến nàng.
“Nhưng mà…” Đỗ di nương vẫn là có chút lo lắng, dù sao Đại tiểu thư bây giờ đã không phải là Đại tiểu thư trước kia! Đại tiểu thư bây giờ, lại là người khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi!
Tất nhiên, Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao vốn nhát gan, là do mọi chuyện đều bị Phương Vãn Tình chèn ép nên chỉ biết sợ hãi, hôm qua thấy Phương Vãn Tình lợi hại như thế mà bị Phượng Thiên Mị nói hai ba câu thì ăn quả đắng, lại kính nể và sợ hãi đối với Phượng Thiên Mị.
Đỗ di nương chưa kịp nói xong, trong phòng truyền đến một giọng nói bình thản, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Chẳng lẽ Đỗ di nương thật sự cho rằng Thiên Mị vô lễ như vậy sao?”
Nhất thời Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao bị hoảng sợ hết hồn, đặc biệt là Đỗ di nương, có chút tật giật mình khủng hoảng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng Phượng Thiên Mị đang đứng ngạo nghễ ở bên trong cửa phòng.
Phượng Thiên Mị vận một nộ váy áo màu lam nhạt chấm đất, có thêu một vài bông hoa màu hồng nhạt, dùng sợi tơ vàng làm đường viền. Búi tóc vấn lên thật cao, cắm mấy cây trâm màu đỏ, ba nghìn sợi tóc xõa sau lưng, cả người thanh nhã lại không mất cao quý, vừa đẹp.
Sắc mặt cười như không cười, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, điều này làm cho Đỗ di nương càng thêm kinh hoảng, mà Phượng Thiên Dao lại bị sắc đẹp của Phượng Thiên Mị làm cho kinh ngạc, trong mắt chợt lóe qua hâm mộ và ghen tị.
Bởi vì ánh mắt Phượng Thiên Mị dừng lại ở trên người Đỗ di nương, nên không nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Thiên Dao, chỉ là tuy rằng nàng hâm mộ và ghen tị, nhưng không có ý đối địch. Chính là bởi vì nàng tự cho rằng mình quá ảm đạm không chút ánh sáng, nên mới nổi nên chút tâm lý tự ti mà thôi.
Nói về Phượng Thiên Dao, dung mạo cũng là quốc sắc thiên hương, trong bụng cũng đầy tài hoa, có thể so sánh cùng tứ đại tài nữ mỹ nữ, chẳng qua là do bị Phương Vãn Tình chèn ép, khiến nàng trở nên nhát gan.
Nữ tử ai không thích chưng diện, ai không thích được người khen ngợi, ai không thích được người hâm mộ! Ai không thích tìm được người lưỡng tình tương duyệt đây! Chỉ là nàng không có chút tiếng tăm gì, nên bây giờ không biết phải làm sao!
Nàng tự biết mẫu thân có được sự sủng ái của phụ thân, thế lực nhà nương cũng không mạnh bằng Phương Vãn Tình, nếu như nàng không che dấu, sợ rằng nàng chính là Phượng Thiên Mị kế tiếp.
“Ta, ta không phải có ý này.” Đỗ di nương kinh hoảng nói lời giải thích, thân thể không che dấu được lộ ra run rẩy, đồng thời, khi bà nhìn thấy Phượng Thiên Mị kinh diễm như thế, trong lòng Đỗ di nương có chút ghen tị và không cam lòng.
Rõ ràng nữ nhi của mình cũng có thể phát ra được phong thái tài hoa như vậy, nhưng lại cố tình không có chút tiếng tăm gì, ngay cả tới cửa cầu hôn, cũng đều là một ít gia đình bình thường. Tuy rằng Dao Nhi là thiên kim Thừa tướng, cũng là thứ nữ, không có danh tiếng, thân phận lại thấp, điều này vẫn luôn là tâm bệnh trong lòng bà!
Nghĩ xong, trong lòng Đỗ di nương lại là oán hận, đều là do con tiện nhân Phương Vãn Tình kia, chèn ép mẹ con bà mọi chỗ, không biết tại sao quan hệ của mình và lão gia lại nhạt nhẽo, bà lại không dám chống lại Phương Vãn Tình, cho nên cũng chỉ có thể cam chịu nhẫn nhịn, vì muốn bình yên, không cúi đầu không được.
Nếu không, sợ rằng mẹ con bà sẽ là Đại phu nhân và Đại tiểu thư thứ hai.
Nhưng mà, bà thật sự không cam lòng, không cam lòng đâu!