“Tiện tì to gan, dám ồn ào ở ngự hoa viên, phải bị tội gì?” Hồng Kiều dứt lời, phía sau lưng cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng rống giận của nữ nhân, làm cho Hồng Kiều sợ hết hồn.
Phượng Thiên Mị bỗng dừng chân lại, bực mình nhíu chân mày lại, hơi nghiêng người, quay lại phía sau.
Chỉ thấy hai nữ nhân trang phục hoa lệ được cung nữ thái giám vây quanh đi tới, đi ở phía trước là một nữ nhân khoảng bốn mươi, ung dung đẹp đẽ quý phái, khuôn mặt xinh đẹp, cũng là đại mỹ nhân hiếm có, nhưng lại lộ ra luồng hơi thở âm hiểm ác độc, nữ nhân này chính là một trong những phi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, Vân phi.
Vân phi là nữ nhi của Lễ bộ Thượng Thư, khuê danh Vân Liễu, còn là mẹ đẻ của Thương Lan Hiên và Thương Lan Mộng. Hiện tại lúc này, nữ tử trang phục hoa lệ đứng ở bên cạnh Vân phi, đó là Thương Lan Mộng.
Vẻ mặt Thương Lan Mộng ngang ngược, cao ngạo, trong mắt lộ ra oán độc, khóe miệng cũng đắc ý nhếch lên, nhìn Phượng Thiên Mị giống như đang nhìn một con sâu cái kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm chết Phượng Thiên Mị.
Nghĩ đến Phượng Thiên Mị, trong lòng Thương Lan Mộng có một cơn ghen tị và oán độc, vì cái gì, vì cái gì mà ả ta lại có bộ dạng tuyệt sắc như vậy, tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng việc này là sự thật. Hơn nữa, tối hôm qua một mình ả ta lại đánh bại nhiều tài tử tài nữ như vậy, khiến cho thanh danh của bọn họ xuống dốc không phanh.
Hừ! Phượng Thiên Mị, hôm trước không phải ngươi rất lợi hại sao? Vậy thì hôm nay, ngươi hãy xem làm sao ta thu thập ngươi.
Khi Vân phi thấy Phượng Thiên Mị quay đầu, bà ngây ngẩn cả người, kinh hãi, trời ơi! Này, thật sự đây là Phượng Thiên Mị sao? Đây chính là con dâu vô duyên với bà sao?
Chuyện hội hoa đăng hôm trước, Mộng Nhi đã nói với bà, bà cũng một lúc lâu mới tiêu hóa được!
Có điều nghĩ đến Phượng Thiên Mị hại chết tôn nhi chưa được sinh ra của bà, kinh ngạc vì nhìn Phượng Thiên Mị thuận mắt đã bị oán độc thay thế.
Bà vốn không muốn một ngốc tử gả cho Hiên nhi, vô dụng lại không có lợi, còn bị người ta cười nhạo, ngay cả nhóm phi tần cũng thường xuyên cười nhạo bà, cưới một con dâu ngốc tử.
Phượng Thiên Mị gả cho Hiên Nhi chính là chặt đứt tiền đồ của Hiên nhi, hiện nay các Vương gia đều bồi dưỡng thế lực của mình, Phượng Thiên Mị chính là một ngốc tử không được sủng ái, chắc chắn Phượng Thanh Tường sẽ không bởi vì nàng ta mà trợ giúp Hiên Nhi.
Cho dù bà có nghìn vạn không cam lòng, nhưng làm sao dám chống lại thánh chỉ!
Đó là lý do mà bà chọn Tô gia, thế lực của Tô gia cũng không nhỏ, chỉ cần Tịch Nhi ngồi lên vị trí chính phi, Tô gia sẽ không hề băn khoăn toàn tâm toàn lực ủng hộ Hiên Nhi.
“Nô tài Tiểu Sơn tử tham kiến Vân phi nương nương, tham kiến Công chúa.” Thái giám dẫn Phượng Thiên Mị tiến cung lập tức quỳ trên mặt đất, hành lễ nói, có lẽ là do sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy.
Hồng Kiều thấy thế, lập tức phản ứng lại, kinh hoảng một hồi, nàng không muốn quỳ xuống, thân mình chỉ cúi đầu nửa ngồi nửa quỳ, giọng điệu có chút không cam lòng hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Vân phi nương nương, tham kiến Công chúa.”
Tuy rằng nàng rất không tình nguyện, bởi vì hai người trước mắt đều người thân của hung thủ sát hại tiểu thư, nhưng mà, nơi này là trong cung, nàng không dám làm bậy.
Vân Phi và Thương Lan Mộng thấy Hồng Kiều không quỳ xuống, sắc mặt vốn đã không tốt càng trầm xuống, lại thấy Phượng Thiên Mị vẫn đứng sừng sững ở nơi đó, đừng nói quỳ xuống hành lễ, đôi mắt kinh thường không thèm để ý tới hai mẹ con bà, nhất thời khiến cho mẹ con bà cảm thấy nhục nhã thật lớn, trong lòng nhất thời bùng nổ cơn tức giận.
“Phượng Thiên Mị to gan, nhìn thấy bản cung lại không hành lễ, coi rẻ Hoàng gia, ngươi có biết tội không?” Vân Phi nổi giận nói.
Nghe xong, Phượng Thiên Mị không vui nhíu mày, trong mắt lộ ra hàn quang lạnh lùng, thẳng tắp dừng ở trên người Vân Phi. Vân Phi chống lại ánh mắt của Phượng Thiên Mị, thân mình run lên, trong lòng không hiểu sao lại hoảng hốt, bà cảm giác được ánh mắt của Phượng Thiên Mị có chút dọa người.
Có điều nghĩ lại, không phải đây chỉ là một con nhóc thôi sao! Bà bị nàng ta dọa sợ sao? Lăn lộn ở trong Hoàng cung nhiều năm như vậy, có thể an ổn ngồi ở vị trí này, không có thủ đoạn cùng tâm cơ chính là điều đại kỵ.
Hơn nữa, mình lại là phi tử Hoàng Thượng sủng ái, một Phượng Thiên Mị, chỉ dựa vào nàng ta cũng không dám làm cái gì? Chắc là bởi vì trong lòng nàng ta có chút hận Hiên, nên bất mãn với bà mà thôi.
“Ta có tội gì vậy?” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt mở miệng, hỏi ngược lại, bộ dáng ngạo mạn, không hề coi Vân phi ra gì, năm chữ kia cũng như bố thí vậy.
“Ngươi ······” Sau khi nghe xong, nhất thời Vân phi nổi đóa, không nghĩ tới Phượng Thiên Mị lại không coi bà ra gì.
Thương Lan Mộng vốn đang tính để cho mẫu phi giáo huấn Phượng Thiên Mị, vẫn không lên tiếng, nhất thời cũng bạo phát: “Phượng Thiên Mị, ngươi thật láo xược, một thần nữ đê tiện cũng dám coi thường Hoàng tộc, ngươi không muốn sống nữa chăng?”
Trong lòng Hồng Kiều lo lắng một hồi, tuy rằng tiểu thư lợi hại, nhưng mà nơi này là Hoàng cung! Đắc tội Vân phi cùng công chúa, đó chính là đắc tội Hoàng thượng, vậy việc này phải làm sao cho tốt đây? Nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, hơn nữa nơi này lại là Hoàng cung, căn bản là không tới phiên nàng nói chuyện.
Chẳng qua là nàng đã quên, Thương Lan Hiên cũng là người Hoàng gia, đắc tội Thương Lan Hiên đồng dạng là đắc tội Hoàng gia, thế nhưng Phượng Thiên Mị nàng ngay cả Thương Lan Hiên lãnh khốc vô tình cũng không coi ra gì, chẳng lẽ còn sợ Vân phi cùng Thương Lan Mộng sao.
Nhưng mà, Tiểu Sơn tử lại bị sợ tới mức tay chân run rẩy, cúi đầu không dám ngẩng, không có mệnh lệnh của Vân phi nên hắn không dám đứng dậy. Nhưng mà bây giờ Hoàng Thượng đã sắp hạ triều, nếu như chờ lâu không gặp được Phượng tiểu thư mà nói, khẳng định sẽ hỏi tội hắn.
“Đê tiện, là đang nói Công chúa sao?” Phượng Thiên Mị cũng không giận, hai mắt chỉ hơi nheo lại, lộ ra hơi thở băng hàn.
Chỉ là trong lòng nàng đã nhớ kỹ, nói nàng đê tiện phải không? Tốt lắm, vậy chờ nàng khiến cho ả ta biết, cái gì mới là đê tiện, hơn nữa, ai mới đê tiện.
“Ngươi, đương nhiên là nói ngươi, ngươi chính là đê tiện, còn mơ mộng hão huyền muốn trèo lên giường hoàng huynh ta, quả thực là si tâm vọng tưởng.” Thương Lan Mộng nhất thời tức giận miệng không kiểm soát được lời nói thốt ra.
Lời này vừa nói ra, sắc Vân Phi nhất thời mặt đại biến, cũng không phải bởi vì nàng ta nhục nhã Phượng Thiên Mị, mà là Mộng Nhi lại ở trước công chúng nói ra lời nói không biết thẹn như vậy, đây, đây làm gì còn bộ dáng của công chúa của một nước đây!
Bà biết Mộng Nhi tùy hứng, nói chuyện ác độc, nhưng cũng chưa bao giờ nói loại lời nói cảm thấy thẹn này, nếu để cho Hoàng thượng nghe được, thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Thương Lan Mộng nói xong, cũng phản ứng lại được mình nói gì, nhưng mà lời nói ra đã không thể thu về được nữa.