Edit: yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Thương Lan Hiên: tại sao Phượng Thiên Mị lại có khí phách cường thế như vậy, lại còn có thể khiến cho tiềm thức của hắn sinh ra một loại cảm giác áp bách, xem ra, phải động thủ sớm một chút, bằng không, ả ta sẽ là chướng ngại vật ngăn cản hắn bước lên thống trị.
Thương Lan Kình Thiên: Mị Nhi lại có khí phách khủng bố cường thế như này, xem ra ngày sau chắc thành đại sự.
Phượng Thanh Tường: Đây là Mị Nhi sao? Vì sao lại khủng bố như thế, khiến ông nhìn thấy con bé còn áp bách hơn là nhìn thấy Hoàng thượng.
Liên công công: Phượng Thiên Mị, rốt cuộc đã trải qua cái gì, mới có thể có được khí phách khủng bố như vậy.
Hồng Kiều, Vân Phi, Thương Lan Mộng và đám cung nữ thái giám: Tiểu thư (Phượng Thiên Mị) thật là khủng bố.
“Thái hậu nương nương giá lâm.” Đột nhiên, một giọng nói chói tai kéo mọi người hoàn hồn, đồng thời nhìn về phía giọng nói vang lên.
Bảy tám cung nữ thái giám vây quanh Thái hậu mặc bộ áo bào hoa lệ màu tím đậm, đối diện đi tới, Thái hậu ngoài sáu mươi, vì được bảo dưỡng tốt, nếp nhăn ít hơn. Mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn như bà bà nhà bình thường, không giống như người không ngừng tranh đấu sinh tồn trong thâm cung vài thập niên.
Có thể ngồi trên vị trí Thái hậu này, không thể không có thủ đoạn, có điều Thái hậu là đích thê của tiên đế, nhi tử sinh ra tất nhiên chính là Thái tử. Hơn nữa phi tần của tiên đế rất thưa thớt, con cháu đơn bạc, cho dù là tranh sủng cũng không cần phí nhiều hơi sức.
Cho nên, Thái hậu mới có thể hình thành khuôn mặt hiền lành, mặt mũi lương thiện.
Bên cạnh Thái hậu là một ma ma tuổi xấp xỉ Thái hậu, nhìn qua cũng không hiền lành như Thái hậu, có loại hơi thở khôn khéo thu liễm, vừa thấy liền biết là một nhân vật không dễ nói chuyện, bà là tâm phúc, cũng chính là nha hoàn hồi môn trước kia của Thái hậu, Cố ma ma.
Cố ma ma ở trong cung có lai lịch sâu, phi tần hậu cung không người nào không kiêng kị bà ba phần, ngay cả Thương Lan Kình Thiên cũng cho bà một chút mặt mũi.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Thương Lan Kình Thiên đến gần thái hậu khom người hành lễ nói.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu.” Vân Phi cũng theo hành lễ, chỉ là giọng nói yếu ớt, bộ dáng muốn chết không muốn sống.
“Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu.” Thương Lan Hiên và Thương Lan Mộng cũng vội vàng hành lễ, Thương Lan Hiên bởi vì bị thương, cho nên có chút không đủ trung khí, mà Thương Lan Mộng bởi vì hai má bị tát hai lần, nói chuyện có phần không rõ ràng.
“Nô tài thỉnh an Thái hậu.” Liên công công khom người nói.
“Vi thần tham kiến Thái hậu.” Phượng Thanh Tường còn đang quỳ xuống, cho nên trực tiếp hành lễ, mà Liễu Phong Liễu Trì thì quỳ một chân xuống đất.
“Nô tài (nô tì) tham kiến Thái hậu.” Đám cung nữ thái giám nhất tề quỳ xuống hành lễ, kể cả Hồng Kiều.
Nhưng có một người vẫn đứng như cũ, đó chính là Phượng Thiên Mị. Phượng Thiên Mị đối với chuyện Thái hậu đến, vẫn thờ ơ như cũ, giống như là một người qua đường bình thường, ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện lưu lại nhiều.
Thực ra cũng không phải Phượng Thiên Mị ghi hận Thái hậu, mà là Thái hậu đối với nàng mà nói, chỉ là một người xa lạ. Đối với ân oán giữa Thái hậu và bản thân Phượng Thiên Mị này, nàng không muốn để ý tới, dù sao Thái hậu này cũng chưa từng hại nàng ấy.
Đối với việc Phượng Thiên Mị không hành lễ, mọi người chỉ có thể xấu hổ, bởi vì đối với Hoàng thượng, nàng cũng không hành lễ, cho nên đã giảm bớt mức độ khiếp sợ.
Song, lúc Thái hậu nhìn thấy Phượng Thiên Mị đã ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy kinh diễm, khiếp sợ và kích động, cũng không để ý Phượng Thiên Mị có hành lễ hay không.
“Cháu là, Mị Nhi?” Tuy rằng nhìn khuôn mặt rất giống Quỳnh Hoa, Thái hậu cũng đã đoán được, nhưng lại không xác định hỏi.
Bà đã nghe được Mị Nhi còn sống, lại còn có bộ dạng tuyệt sắc khuynh, hơn nữa ở trên hội hoa đăng đã triển khai phong hoa, lấy ít địch nhiều, đánh bại tứ đại tài nữ và tam công tử trong ngũ công tử, bà kinh ngạc suốt một ngày mới tiêu hóa được.
Vốn hôm qua đã muốn gọi Mị Nhi tiến cung, nhưng nghĩ tới con bé vừa trở về, để con bé nghỉ ngơi nhiều hơn, cho nên hôm nay mới triệu Mị Nhi tới.
Nhìn Phượng Thiên Mị, Thái hậu lại nhớ tới Quỳnh Hoa, trong lòng càng sinh ra áy náy với Phượng Thiên Mị.
Quỳnh Hoa mệnh không tốt, tuổi còn trẻ đã đi rồi, để lại Mị Nhi một đứa bé như vậy, lại biến ngốc.
Hơn nữa bà lại vì Mị Nhi ngốc mà vứt bỏ không để ý tới con bé, bà thực có lỗi Quỳnh Hoa! Chắc hẳn mấy năm nay, Mị Nhi đã phải chịu không ít khổ!
“Không sai, ta là Phượng Thiên Mị.” Giọng nói của Phượng Thiên Mị thản nhiên không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhìn thấy Phượng Thiên Mị lạnh nhạt như thế, đột nhiên Thái hậu không biết nói cái gì cho phải, đúng vậy! Bảy năm, số lần gặp mặt của hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần gặp con bé, đều là ngây ngốc ngu si, khuôn mặt bẩn thỉu.
Mọi người đều loan truyền Mị Nhi xấu ngốc mê trai, nhưng có ai từng nghĩ đến, bảy năm Mị Nhi trước lại vô cùng tuyệt sắc chứ!
Đều là do bà, đều do bà ghét bỏ Mị Nhi ngốc, nếu như bà đối xử tốt với Mị Nhi như cũ, giữ con bé lại bên người chăm sóc, cùng con bé học tập, Mị Nhi sẽ không ngu ngốc như vậy. Cho dù là ngốc, ít nhất vẫn là một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, cũng sẽ không bị người ta ghét.
Suy nghĩ, ánh mắt lại rơi xuống Thương Lan Mạch sau lưng Phượng Thiên Mị, trong mắt hiện lên chua sót, đứa trẻ ngốc trước mắt này chính là tôn tử ruột thịt của bà! Chính là cũng bị bà vứt bỏ, trong lòng cũng nổi lên áy náy và tự trách với Thương Lan Mạch.
“Mạch Nhi” tiếng nói của Thái hậu hòa ái gọi, muốn đi đến nắm tay Thương Lan Mạch, nhưng mà Thái hậu mới bước được mấy bước, Thương Lan Mạch lại kinh hoảng lui lại mấy bước, nhìn Thái hậu với ánh mắt xa lạ và sợ hãi, khiến Thái hậu một trận khó chịu.
Mạch Nhi và Mị Nhi đều là đứa trẻ mạng khổ, đều đã mất nương, biến si ngốc, phụ thân không thương, ngay cả bà hoàng nãi nãi (bà nội) này, cũng chưa tình thích. Nhưng mà, lòng bà vẫn đầy nhớ mong bọn họ, cũng thường xuyên phái người đi thăm, với tặng vài thứ, chẳng qua vì bọn họ đều biến si ngốc, nên không muốn gặp họ.
Nhưng từ sau khi biết được Mị Nhi táng thân trong biển lửa, nhớ tới Quỳnh Hoa mất sớm, trong lòng bà bắt đầu dâng lên áy náy. Nhìn thấy người bên mình từng bước từng bước rời khỏi bà, bà đột nhiên tỉnh ngộ, người sống trên đời, chỉ ngắn ngủi vài thập niên, bà người đầu bạc lại tiễn đưa hai người tóc đen, đây là chuyện bi thảm cỡ nào.
Tuy rằng tôn tử tôn nữ của bà rất nhiều, nhưng bà yêu thương vẫn là Mạch Nhi, dù sao thằng bé cũng là con cháu Hoàng gia, chỉ là việc thằng bé si ngốc khiến bà xa cách.
Bà tự nhiên cũng biết, phía sau chuyện của tiên hoàng và Mạch Nhi là một màn âm mưu, một màn âm mưu vì vị trí kia, chỉ là Hoàng đế cũng không có biện pháp xử lý, bà một nữ tử nhân gia thì có năng lực giải quyết gì chứ!