Nàng nhận thấy, nữ tử này không đơn giản, kia trên người khí chất làm người khác không thể khinh thương, đi theo nàng có lẽ không phải lựa chọn sai lầm.
“Tốt lắm, chỉ cần các ngươi đối với ta trung tâm, ta tuyệt đối bảo hộ các ngươi chu toàn, không để các ngươi gặp chuyện không may.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nở nụ cười, giọng điệu vô cùng đáng tin.
Nghe Phượng Thiên Mị nói, mấy người ngẩn ra, rõ ràng không thể ngờ Phượng Thiên Mị còn quan tâm tới an nguy các nàng, việc này làm cho băn khoan trong lòng các nàng tan biến không dấu vết, nguyện trung thành với Phượng Thiên Mị.
“Chúng ta tuyệt đối trung tâm với chủ tử.”Sắc mặt mấy người hiện lên vẻ vui sướng, lập tức quỳ một gối xuống, cung kính nói.
“Đều đứng lên, người của ta không được phép quỳ, còn có không cần gọi ta là chủ tử, gọi tiểu thư là được.” Phượng Thiên Mị nghiêm mặt sắc nói.
Mấy người lại ngẩn ra, vội vàng đứng dậy, hảo cảm đối với Phượng Thiên Mị tăng lên gấp đôi.
“Tốt lắm, các ngươi trước đi ra ngoài đi! Ta muốn cứu nàng, còn nữa mang tì nữ ở tiền thính đến đây, nàng ở một mình nhất định sợ hãi.” Phượng Thiên Mị dặn dò.
Nhớ tới Hồng Kiều, Phượng Thiên Mị trong lòng hiện lên nhè nhẹ áy náy, nàng biết nàng đối Hồng Kiều yêu cầu quá mức vội vàng, nàng (PHM) để nàng (HK)lại, nàng(PTM) vẫn có chút không đành lòng.
Quên đi, từ từ rồi cũng sẽ ổn thôi!
“Là, tiểu thư.” Ba người nhất tề hồi đáp, xoay người đi ra ngoài, không quên đóng kín cửa lại.
Phượng Thiên Mị đi đến bên giường, nhìn người hôn mê bất tỉnh, sắc mặt nữ tử tái nhợt, trong lòng hơi đau lòng. Kỳ thật nàng không phải người mềm lòng đa tình, không phải người vì người khác mà chịu cực nhọc, nhưng chỉ cần nàng cảm thấy thích hoặc có hảo cảm, nàng đều quản.
“Huyết Xà, nàng phải dựa vào ngươi rồi.” Phượng Thiên Mị vỗ vỗ cánh tay, nhỏ giọng nói.
Huyết Xà nghe chủ nhân phân phó, lập tức từ cánh tay phi ra, nhắm thẳng trên giường tới, thân mình như ngón tay út trườn lên người nữ tử cắn vào cổ nàng hút máu độc.
Huyết xà thân có kịch độc, còn có thể hấp trăm độc, lại có thể chữa trị miệng vết thương, nhưng vẫn để lại sẹo.
“Ân hừ!” Nữ tử ăn đau kêu rên một tiếng, sắc mặt chậm rãi khôi phục huyết sắc.
Huyết Xà hấp độc xong, thân mềm bò lại cánh tay Phượng Thiên Mị,“Xích
Xích …chủ nhân, nàng ta trúng độc rất sâu, cho nên buổi sáng mai mới tỉnh.”
“Ân! Huyết Xà, vất vả rồi.” Phượng Thiên Mị sủng nịch nói lời cảm tạ.
Huyết Xà cảm nhận được chủ tử an ủi, trong lòng thoả mãn, đầu nhỏ cọ cọ cánh tay Phượng Thiên Mị làm nũng.
“Tốt lắm, ngươi trước nghỉ ngơi đi!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ lắc đầu, Huyết Xà còn hiểu làm nũng.
“Xích Xích ….Vâng, chủ nhân.” Huyết xà biến mất thay vào đó là một đăng đồ trên tay nàng.
Phượng Thiên Mị hướng cửa đi đến,“Chi nha” mở cửa ra.
“Tiểu thư, Tuyết Nhi thế nào?” Băng Lam vội vàng hỏi.
“Độc đã giải, ngày mai có thể tỉnh lại, các ngươi có thể xem nàng.” Phượng Thiên Mị nói.
Vẻ mặt mấy người Băng Lam vui sướng, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị mang theo sự biết ơn, chạy tới bên giường.
“Tiểu thư, người đừng bỏ Hồng Kiều được không? Hồng Kiều nghe theo tiểu thư, không để tiểu cảm thấy Hồng Kiều vô dụng.” Hồng Kiều hoảng hốt lôi kéo tay Phượng Thiên Mị, giống như đứa nhỏ bị vứt bỏ cầu nương đừng bỏ rơi mình.
Nhìn bộ dạng này của Hồng kiều, tâm Phượng Thiên Mị đau đớn, cảm thấy áy náy với nàng.