Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Ồ! Người Hoàng gia thì sao? Nàng muốn xem, chính là người Hoàng gia biểu diễn, muốn nhìn, chính là đã cho Hoàng gia mặt mũi. Lá gan nàng không nhỏ thì sao, mặt mũi của Hoàng thượng nàng còn không để ý, huống chi là một Vương gia!
Chỉ là, quan hệ của Thương Lan Cẩm cùng Thương Lan Mạch rất tốt, người khác không biết, đều cho rằng Cẩm vương thương hại Ngốc vương kia, cho nên mới ủng hộ hắn ta. Nhưng mà sau khi biết được Thương Lan Mạch chỉ giả ngốc, nàng cũng biết, quan hệ của bọn họ không đơn giản như thế, sau lưng cất giấu bí mật, hoặc là âm mưu gì đó!
Cũng bởi vì Thương Lan Cẩm có quan hệ với Thương Lan Mạch, nên nàng mới muốn trêu đùa hắn, làm khó dễ, khinh thường hắn, chỉ cần có liên quan đến Thương Lan Mạch, nàng đều thấy ngứa mắt, bởi vì nàng nuốt không trôi cục tức khi bị Thương Lan Mạch đùa giỡn.
Một lần nữa mọi người đều bị sự to gan của Phượng Thiên Mị dọa sợ, lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cẩm vương, mọi người chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
“To gan” Thương Lan Cẩm bị chọc giận, quát to, tiện tay cầm lấy một chiếc đũa trên bàn, “Vút” một tiếng, nhanh chóng phóng tới Phượng Thiên Mị.
Hắn chỉ muốn bắn vào búi tóc của Phượng Thiên Mị mà thôi, hắn cũng không có tàn nhẫn đến mức chỉ vì bị nhục nhã một chút thì muốn giết người, hắn chỉ muốn giáo huấn nàng một chút mà thôi.
Mọi người thấy vật giật mình hoảng sợ, trợn to hai mắt.
Bởi vì Hồng Kiều không dám nghiêng đầu qua xem bọn họ, cho nên không biết nguy hiểm đang tới gần.
Nhưng mà, Phượng Thiên Mị lại cảm nhận được, chỉ thấy mặt nàng trầm xuống, đáy mắt xuất hiện lửa giận, chết tiệt, người này dám đánh lén, vô sỉ. Được rồi! Nàng cũng không muốn chạy, vậy thì đến đi.
Nghĩ xong, Phượng Thiên Mị cũng không vội phản kích, nàng cũng không phải là ngồi chờ chết. Cho nên, khi cảm nhận được nguy hiểm ngày càng tới gần, Phượng Thiên Mị bèn ném chén trà trong tay ra sau, đúng lúc chiếc đũa kia chỉ cách đầu nàng nửa thước, chuẩn xác, va vào chiếc đũa Thương Lan Cẩm phóng tới, chiếc đũa liền rơi xuống đất.
Mọi người khiếp sợ, không thể tin nổi mở to hai mắt, ngay cả Thương Lan Cẩm cũng không ngoại lệ, chỉ là hắn không có nhiều thời gian để tò mò và nghi ngờ, lại một lần nữa bị dọa cho kinh động.
Chỉ thấy chén trà vừa cản chiếc đũa kia đang đánh úp về phía hắn, hơn nữa, không phải thẳng tắp, cũng không có độ cong, mà là, bay về phía hạ thể của hắn. Hắn cảm giác được, nếu hắn không né, bị cái chén này sẽ đập trúng nơi đó, tuy rằng không có đoạn tử tuyệt tôn, nhưng mà sẽ mất mấy tháng không thể thẳng được!
Sắc mặt Thương Lan Cẩm bỗng biến đổi, nhưng vẫn không quên lắc mình né ra, ngay khi Thương Lan Cẩm vừa né, bỗng một tiếng ‘ xoảng’ vang lên, chỉ thấy chiếc chén kia rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.
“Cô” Mắt Thương Lan Cẩm trợn to, có chút chưa hoàn hồn trừng mắt nhìn bóng lưng Phượng Thiên Mị.
Nghĩ đến nữ nhân này lại dám tấn công hạ thể của hắn, sắc mặt Thương Lan Cẩm lúc hồng lúc xanh, nhất thời đáy mắt bắn ra ánh lửa bốn phía.
Vừa tức giận, vừa bị tốc độ phản ứng nhanh chóng của nàng dọa sợ, vừa rồi khi né chén trà kia, hắn có chút chật vật. Nữ nhân kia, lại quay lưng với hắn vẫn có thể nhanh chóng cản lại, rồi đánh úp hắn.
Nghĩ đến đây, hắn có chút nghi ngờ, càng nhiều hơn là rung động, căn bản hắn không cảm nhận được nữ nhân này có nội lực, thế nhưng nàng lại có bản lĩnh như vậy. Chẳng lẽ, là vì nội lực của nàng rất cao, cho nên có thể che giấu được nội lực, giống như Mạch.
Nhưng mà, hắn vẫn không tin nữ tử này có nội lực mạnh như vậy, nghe giọng của nàng cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, sao có thể có nội lực cao như vậy, nếu có thì cũng quá nghịch thiên rồi!
Hồng Kiều nghe thấy tiếng chén vỡ, mới phản ứng lại, bị kinh sợ, càng không dám quay mặt lại nhìn, chỉ hoảng sợ cúi đầu.
Tuy rằng hành động của tiểu thư thực kinh động lòng người, nhưng mà lại nhớ tới trong hoàng cung, ngay cả Hoàng thượng tiểu thư cũng nhìn không vừa mắt, cho nên càng không sợ Cẩm vương. Nàng vẫn nên im lặng ngồi, không nói, không động.
Phượng Thiên Mị coi thường cơn giận của Thương Lan Cẩm, làm như không xảy ra chuyện gì, lại cầm lấy chén trà, khẽ nhấp, động tác lười nhác mà nho nhã.
Lửa giận của Thương Lan Cẩm càng ngày càng lớn, chết tiệt, nữ nhân này suýt chút nữa làm hắn bị thương, lại còn dám nhàn nhã uống trà như thế, chẳng qua là hắn đã quên, là do hắn ra tay trước, Phượng Thiên Mị chỉ phản kích mà thôi.
Tất nhiên, Phượng Thiên Mị cũng không phải thật sự muốn phế hạ thể của Thương Lan Cẩm, bởi vì nàng biết nhất định hắn có thể tránh được, người Hoàng gia, không có mấy người là đèn đã cạn dầu, nếu võ công chỉ bình thường, thì cũng không có tư cách đi tranh cái gì.
Có điều, nếu thực sự Thương Lan Cẩm không tránh được, cũng không có trở ngại gì, bởi vì nàng không có nội lực, cho nên lực đạo không lớn, không thể làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn. Hơn nữa vừa rồi cái chén va chạm với chiếc đũa, mặc kệ là lực hay tốc độ đều đã giảm đi.
Nhưng mà, nếu thực sự đánh trúng, thì cùng lắm không thể quan hệ trong một hai tháng mà thôi.
“Nữ nhân chết tiệt, quả thực chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hôm nay, bổn Vương sẽ cho cô nếm thử, kết quả của việc đắc tội bổn Vương.”
Thương Lan Cẩm thẹn quá hóa giận, sắc mặt đen như đáy nồi, nghĩ đến Phượng Thiên Mị không có nội lực nghịch thiên, cho nên không cố kỵ gì nữa, bày ra tư thế công kích đánh Phượng Thiên Mị.
Khiếp sợ liên tiếp đã làm cho mọi người không kịp suy nghĩ, đứng im, nhìn xem. Bởi vì Vương gia vẫn ở đây, cho nên bọn họ muốn chạy, cũng không dám.
Phượng Thiên Mị lạnh lùng hé môi cười, không hề bị lay động, trong mắt tràn đầy khinh thường, cho rằng nàng không có nội lực thì không thể phòng bị sao? Nàng không có nội lực, không nên ham chiến, nhưng mà nàng có tốc độ, một chiêu, hoặc là mấy chiêu chế địch, cũng không có ham chiến, huống hồ, nếu đánh lâu lại lãng phí thời gian lại lãng phí sức lực.
Chỉ có điều lần này không cần nàng ra tay, vừa không lãng phí thời gian, cũng không cần lãng phí khí lực.
Nếu Thương Lan Cẩm biết được suy nghĩ trong lòng Phượng Thiên Mị, nhất định sẽ tức đến phát điên, dù gì hắn cũng là một cao thủ, thế mà lại bị tiểu nữ tử không có nội lực khinh thường, rất đả kích, rất nhục nhã!