Ngự Xà Cuồng Phi

chương 181: truyền thuyết về bảo tàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: LINH NHI***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Tuy rằng tính cách Ngự Phong ngang bướng, nhưng đó là ở trước mặt người ngoài, chứ thật ra thì tính cách của y cởi mở, nhã nhẵn, nhưng mà hôm nay y lại cãi nhau với một nữ nhân, điều này không thể không khiến cho hắn không nghi ngờ.

“Ha ha! Vậy thì không còn gì tốt hơn, cho dù ta không có người yêu, cũng không bao giờ chấp nhận một người nam không ra nam, nữ không ra nữ.” Bạch Nhan cũng không tức giận vì những lời của Giang Ngự Phong, ngược lại còn khinh thường châm chọc.

“Nàng, nói ai là nam không ra nam nữ không ra nữ hả?” Trong lòng Giang Ngự Phong nổi giận, sắc mặt âm u khó coi, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.

“Ai đáp ứng, đương nhiên chính là người đó! Một đại nam nhân, lại mặc một thân màu đỏ, chậc chậc, thật quê mùa, làm sao có thể như tiểu thư của chúng ta, dung nhan mỹ lệ, cao cao tại thượng, không thể xâm phạm.” Bạch Nhan tiếp tục châm chọc hắn, khen ngợi Phượng Thiên Mị.

“Nàng” Giang Ngự Phong chán nản, vốn muốn phản bác, nhưng mà khi nghe nói đến Phượng Thiên Mị, y vội im miệng.

Buồn cười, nếu y phản bác, vậy không phải là nói Phượng Thiên Mị mặc không đẹp sao? Mạch nghe được không giết y mới là lạ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Có điều, không nói không có nghĩa là nhẫn nhục chịu đựng!

Cho nên, Giang Ngự Phong cười tao nhã, nhẹ nhàng cất giọng giễu cợt nói: “Ôi! Bản thần y đại nhân đại lượng, không so đo với một nữ tử, nếu như nàng muốn tiểu thư của mình nghỉ ngơi, thì mau ngậm miệng quạ đen lại, nàng có biết rằng, nàng rất ồn ào hay không.”

Dứt lời, còn bày vẻ mặt ghét bỏ bĩu môi.

“Huynh” Lần này, đến phiên Bạch Nhan nổi đóa, ánh mắt tức tối.

Đúng là, Giang Ngự Phong nói không sai, hiện tại tiểu thư đang bị trọng thương, cần nghỉ ngơi, bọn họ ầm ĩ ồn ào như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tiểu thư.

“Được rồi, đều im lặng đi.” Rốt cục Thương Lan Mạch cũng không kiên nhẫn đành lên tiếng, đưa mắt nhìn Bạch Nhan, nghiêm túc hỏi:“Bạch cô nương có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Nhìn mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, rõ ràng là Phượng Thiên Mị vẫn luôn âm thầm theo dõi Thương Lan Việt, cho nên, không lâu khi Thương Lan Việt rời đi, Phượng Thiên Mị đã đuổi theo, những việc này đại biểu, rõ ràng các nàng biết gì đó, hoặc là đang điều tra gì đó.

Nhưng mà, tại sao các nàng bị cuốn vào bên trong những chuyện này!

“Ta có thể tin người sao?” Bạch Nhan lập tức nhìn Thương Lan Mạch, ánh mắt sắc bén mà thâm thúy, giống như có thể nhìn thấu người khác. Tuy rằng nàng không thể nhìn thấu một người, nhưng mà, lại có thể nhìn ra, lời nói của người đó, có thể tin được hay không.

Thương Lan Mạch không hề sợ hãi, chống lại ánh mắt của Bạch Nhan, vô cùng chân thành nói: “Có lẽ mọi người cũng điều tra ra được như chúng ta, chuyện hôm nay, cô nương và ta đều rõ ràng, Thiên Vận sắp xảy ra tai họa, hiện tại ta chỉ muốn, tìm được biện pháp giải quyết.”

Tất nhiên Bạch Nhan biết cái gọi là tai nạn này là cái gì, hơn nữa nhìn Thương Lan Mạch chân thành như vậy, vả lại các nàng cũng cần người giúp đỡ, cho nên, Bạch Nhan bèn nói ra quan hệ của Thương Lan Việt với đảo Linh Cốc, cùng với âm mưu sắp tới ở đêm thất tịch, còn có kế hoạch mà Phượng Thiên Mị bày ra vì muốn cứu Thiên Vận, mọi người trong thiên hạ.

Thương Lan Mạch và Giang Ngự Phong nghe mà kinh hãi, hóa ra, nhiều năm trước Thương Lan Việt đã sớm lên kế hoạch tất cả, còn quan hệ thân mật với đảo Linh Cốc.

Hơn nữa, làm cho bọn họ càng khiếp sợ hơn là, Phượng Thiên Mị lại muốn cứu Thiên Vận và cả thiên hạ, nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương mà thôi! Thế nhưng lại có trí tuệ như vậy, không thể không khiến cho người ta bội phục!

“Xem ra, chuyện này rất khó giải quyết, nếu không phải đêm nay gặp phải chuyện này, sợ rằng, khó lòng phòng bị!” Thương Lan Mạch cảm thấy may mắn vì đã sớm biết kế hoạch của Thương Lan Việt, nhưng mà, đồng thời cũng cảm thấy tức giậnbất an.

“Có thể biết phép thuật luyện ra hoạt tử nhân, nhất định rất lớn mạnh”, mà bọn họ lại không hiểu rõ thuật này, cũng không biết cách đối kháng và phá giải, bây giờ chỉ còn bốn ngày, căn bản là không kịp phòng bị.

Không, không được, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn không cho việc đó xảy ra vào đêm thất tịch, nhất định phải tìm ra biện pháp. Thương Lan Mạch cảm thấy rối rắm, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thật vô dụng, lần đầu tiên hắn không thể giúp phụ hoàng.

Bạch Nhan có chút bất đắc dĩ, bởi vì nàng cũng không có biện pháp nào, lúc này, đột nhiên Huyết xà kêu vang lên :“Xích Xích ··· Bạch Nhan, chuyện này có biện pháp ngăn chặn, nhưng mà ta nghĩ vẫn nên đợi tiểu thư tỉnh rồi cùng thảo luận.”

Kỳ thật Huyết xà không nói ra, cũng không phải sợ Phượng Thiên Mị không muốn cho bọn họ biết, mà là sợ, sẽ có người trong số bọn họ đi mạo hiểm, nếu thật sự có ai trong số bọn họ xảy ra chuyện gì, tiểu thư nhất định sẽ đau buồn.

Sau khi Bạch Nhan nghe xong, cũng không thấy Huyết xà có gì không ổn, nên nói với Thương Lan Mạch :“Có lẽ tiểu thư sẽ có biện pháp, chờ nàng tỉnh lại, chúng ta sẽ thảo luận sau!”

“Nếu không, trực tiếp ngăn cản Quốc Vương ba nước tới.” Giang Ngự Phong nói.

“Không thể thực hiện được, thật ra đêm thất tịch là cướp đoạt bảo yến, với dã tâm của bọn họ, không có khả năng buông tha. Nếu nói rõ nguyên nhân cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tin.” Thương Lan Mạch bất đắc dĩ nói.

“Cướp đoạt bảo yến, là đoạt bảo vật gì.” Bạch Nhan nghi hoặc hỏi.

“Một phần bảo tàng trong truyền thuyết, nghe nói ở ngọn núi bốn nước giao nhau, dưới chân núi có một tòa cung điện bị vùi lấp, trong đó, cất giấu bảo tàng, nhiều đến mức chỉ cần lấy được một phần cũng trở thành phú khả địch quốc.

Quan trọng nhất là một cuốn thiên thư ( sách trời) có thể nghịch thiên, nếu lấy được quyển sách đó, sẽ có thể sở hữu lực lượng nghịch thiên. Nhưng mà, không ai có thể tìm được ngọn núi kia, bởi vì, ngọn núi đó đã bị linh khí đóng băng, chỉ có Huyền Thiên mới mở được nó ra. Huyền Thiên là một thần khí, mấy trăm năm trước, do một vị cao nhân vì muốn bốn nước có thể kiềm chế lẫn nhau, cho nên chia Huyền Thiên làm bốn mảnh, Quân vương mỗi nước đều giữ một mảnh.

Mấy trăm năm qua, coi như là bình yên, nhưng mà, thế hệ Quốc Vương bây giờ đều có dã tâm bừng bừng, cho nên, yến hội đêm thất tịch này, nhất định sẽ tranh nhau đoạt Huyền Thiên.” Thương Lan Mạch nói.

Chuyện này là chuyện bí mật, chỉ có hoàng tộc của các nước và các nhân tài mà Hoàng Thượng tín nhiệm mới biết, nếu không, thiện hạ đã sớm loạn vì bảo tàng rồi.

Bạch Nhan kinh hãi, hóa ra sau âm mưu này, còn che giấu âm mưu lớn hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio