Edit: LINH NHI***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“Nàng mau đi tìm gương mà soi lại mặt mình đi! Hoặc là đeo khăn che mặt vào, miễn cho việc đi ra ngoài hù chết người.” Giang Ngự Phong phản kích nói.
“Huynh” Bạch Nhan tức giận, trừng mắt nhìn Giang Ngự Phong, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Một bên, Hồng Kiều không để ý đến bọn họ đang tranh cãi ầm ĩ, gấp đến độ đi tới đi lui, hai bước ba bước lại nhìn cửa phòng Phượng Thiên Mị, vô cùng lo lắng.
“Hồng Kiều, không cần lo lắng, tiểu thư sẽ không có việc gì.” Tư Vân cũng lười nhìn hai người này, thấy Hồng Kiều lo lắng như thế, bèn an ủi.
“Nhưng mà, tại sao bây giờ vẫn chưa đi ra! Đã đến giờ Thìn rồi. ” Hồng Kiều vẫn lo lắng, nói xong, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, vừa đúng giờ Thìn.
Trong phòng, Thương Lan Mạch nhắm mắt ngủ ở bên mép giường, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Thương Lan Mạch nhướn mày, chớp mắt vài cái, sau đó mới từ từ mở mắt.
Mở mắt ra, mới phát hiện trời đã sáng, bởi vì tối hôm qua không ngủ, đến gần sáng mới dựa vào giường nhắm mắt một lát, không ý thức cũng ngủ mất, cho đến tận khi nghe thấy tiếng ồn bên ngoài mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh, Thương Lan Mạch vội vàng nhìn Phượng Thiên Mị, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, hô hấp bình thường, xem ra không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, lúc này Thương Lan Mạch mới hoàn toàn yên tâm.
Thương Lan Mạch đứng dậy, hắn không muốn khi nàng tỉnh lại sẽ nhìn thấy hắn, cho nên, xoay người rời đi.
Nhưng mà, trong lòng vẫn có chút không nỡ, nên quay đầu nhìn nàng một cái, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ và chua sót, lẩm bẩm nói: “Nếu có kiếp sau, ta hy vọng ta sẽ là một người bình thường khỏe mạnh, và còn có thể gặp được nàng. ”
Dứt lời, sợ bản thân mình nếu không đi sẽ không thể đi, cho nên, hắn đi thẳng ra ngoài, không nhìn thấy, khóe mắt Phượng Thiên Mị, một giọt nước mắt chảy ra.
Huyết xà âm thầm xúc động, kiếp sau, ai là ai cũng không biết, cho dù gặp lại, nhưng vẫn vô duyên, vậy thì như thế nào? Chủ nhân, người cũng thích hắn ts, nếu không, người cũng không rơi nước mắt như thế.
Thương Lan Mạch đi ra ngoài phòng, nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng bên ngoài, chắc đã đứng chờ bên ngoài thật lâu.
Mọi người thấy Thương Lan Mạch đi ra, vội vàng đi lên đón.
“Tiểu thư tỉnh rồi sao?” Hồng Kiều vội vàng hỏi, nàng vừa tỉnh lại gấp muốn đến gặp tiểu thư, khi biết được Mạch vương ở trong phòng, đành nhịn.
“Sắp.” Thương Lan Mạch thản nhiên đáp.
“Mạch, huynh không sao chứ!” Giang Ngự Phong thấy sắc mặt Thương Lan Mạch không tốt, chắc là do một đêm không ngủ!
“Không có việc gì” Thương Lan thản nhiên đáp lại như cũ.
“Ta vào xem tiểu thư” Hồng Kiều vội vàng nói, nhanh chóng bước vào phòng.
“Chờ đã.” Thương Lan Mạch vội vàng kêu lên, Hồng Kiều cũng ngừng lại, nghi hoặc nhìn Thương Lan Mạch, mọi người cũng giống như vậy.
“Đừng nói cho nàng ấy biết, Tà Long chính là Thương Lan Mạch.” Lúc Thương Lan Mạch nói ra những lời này, giọng nói nặng trĩu, giống như bị cái gì đó đè đến mức không thở nổi.
Đúng vậy, nói ra những lời này, khiến lòng hắn trĩu nặng, rõ ràng không nỡ, lại phải rời xa, rõ ràng là yêu, lại không thể yêu, đây là loại tâm tình như thế nào, chỉ khi bản thân mình phải trải qua mới cảm nhận được!
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, không, là cảm giác tim bị móc sạch mới đúng.
Mọi người nghe Thương Lan Mạch nói xong, trừ bỏ Giang Ngự Phong và Bạch Nhan, còn lại mấy người đều nghi ngờ, vì sao không thể nói!
“Có một số việc, không biết vẫn tốt hơn.” Thương Lan Mạch tiếp tục nói, giọng nói tràn đầy chua sót.
“Ừ.” Tuy rằng vẫn không hiểu, nhưng mà mọi người vẫn đáp ứng, không cho tiểu thư biết, chắc là vì muốn tốt cho tiểu thư.
“Bạch cô nương, chúng ta có thể mang người này đi không?” Thương Lan Mạch chỉ vào nam nhân dưới gốc cây.
“Được.” Bạch Nhan cũng không có cự tuyệt.
“Cám ơn, chúng ta đi thôi!” Thương Lan Mạch dứt lời, đeo mặt nạ, Giang Ngự Phong thì lập tức khiêng nam nhân kia lên, rời đi.
Thấy bọn họ đi rồi, mấy người vội vàng chạy vào trong phòng, còn Bạch Nhan đứng lại nhìn bóng bọn họ dần dần biến mất.
Xem ra, Thương Lan Mạch đã yêu thật sâu đậm, hắn ta biết mình không còn sống được bao lâu, cho nên, không muốn liên lụy tới tiểu thư. Chỉ là, hắn ta không biết, tiểu thư cũng đã nảy sinh tình cảm với hắn ta, chính tiểu thư cũng vẫn chưa rõ mà thôi.
Vận mệnh thật đúng là trêu người! Bạch Nhan thở dài, tuy rằng Thương Lan Mạch không cho các nàng nói cho tiểu thư biết, Tà Long chính là Thương Lan Mạch, nhưng mà, cho dù các nàng không nói, tiểu thư cũng sẽ biết.
Chỉ cần tiểu thư vừa hỏi, Huyết xà sẽ nói tất cả cho nàng ấy biết.
Sau khi rời khỏi Thiên Phượng cư, Giang Ngự Phong nhịn không được hỏi, “Mạch vì sao không đợi Phượng Thiên Mị tỉnh lại, có lẽ nàng ấy có biện pháp giải quyết!”
“Ta không muốn nàng ấy mạo hiểm” Thản nhiên vài chữ, lại tràn ngập ý tứ bảo vệ.
Bên này, trong phòng, mấy người Tư Vân tiến vào, vừa muốn tới gần, Hồng Kiều lại dừng lại, tựa hồ sợ hãi cái gì?
“Làm sao vậy?” Bạch Nhan nghi ngờ hỏi.
“Bạch Nhan tỷ tỷ, cái con kia, con rắn kia, ấy.” Lúc này Hồng Kiều mới đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua, khi nhìn thấy con rắn kia, không dám tiến lên. Mà Tư Vân nghe mấy người Tư Tình và Sở Oản Diên kể lại, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, vẫn có chút sợ hãi.
Còn mấy người Tư Tình và Sở Oản Diên tuy rằng đã gặp, nhưng vẫn sợ hãi, các nàng biết con rắn kia cứu tiểu thư, sau đó ở trên người tiểu thư.
“Không cần sợ hãi, con rắn đó chính là rắn bảo vệ của tiểu thư, nó sẽ không khiến chúng ta bị thương đâu .” Bạch Nhan giải thích.
Tuy rằng đã nghe Bạch Nhan giải thích, Hồng Kiều vẫn còn sợ hãi, nhưng nàng nghĩ lại, vì tiểu thư, ngay cả mạng nàng cũng không cần, sao còn phải sợ con rắn của tiểu thư! Nghĩ như xong, bèn bước đến bên giường ngồi xuống.
“Ơ! Sao khóe của mắt tiểu thư lại có nước mắt. ” Hồng Kiều nghi ngờ nói.
Mọi người tò mò nhìn lại, quả thật là có, tất cả đều ngi ngờ.
Lúc này, Phượng phủ, Nam uyển.
Cách nhà chính rất xa, vẫn nghe được từng tiếng kêu rên vang lên, rất thê thảm.
Sau đó, là tiếng của Phương Vãn Tình gào lên: “Nhẹ tay thôi, ngươi muốn bản phu nhân đau chết sao? Chao ôi!”