Edit: Lạc Thiên Vỹ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Hơn nữa, trước đây, mẫu thân yên lặng giữ bổn phận, chưa bước chân vào con đường quản gia, cho nên mẫu thân vừa tiếp nhận quản gia, khó tránh khỏi có chỗ làm không chu toàn, cũng khó tránh khỏi có hạ nhân bất mãn. Chẳng qua, chỉ cần cho mẫu thân thời gian, để cho bọn hạ nhân thích ứng mẫu thân đích thân đến quản gia, nhất định mẫu thân sẽ làm tốt hơn.”
Phượng Thiên Dao luôn miệng nói có lẽ là hạ nhân của Phương di nương không ưa, nhưng mà thử hỏi, một hạ nhân, không có mệnh lệnh của chủ tử, dám quậy lớn chuyện như vậy sao?
Nhưng mà, nói mẫu thân mình yên lặng giữ bổn phận, chưa bước chân vào con đường giao thiệp và quản gia, cho nên, căn bản không hiểu hạ nhân. Nhưng mà, sẽ gặp phải hạ nhân bất mãn, cũng là một kiểu tiết lộ, địa vị của mẫu thân mình tại Phượng phủ cũng không tốt, bọn hạ nhân bất mãn với người.
Phượng Thanh Tường đương nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của các nàng, nhưng mà lại không cảm giác, các nàng là cố ý nói như vậy.
Nhìn thấy hai mẹ con các nàng sợ hãi Phương Vãn Tình như thế, Phượng Thanh Tường đột nhiên rất muốn biết, trước kia hai người đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Phượng Thiên Mị không nói chen vào, chỉ là thản nhiên xem diễn, hiện tại Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao xem như chuyển mình, dã tâm có thể cũng càng lớn. Người, luôn tham lam, ăn trong bát, lại muốn ngó trong nồi.
Bọn họ muốn thế nào, nàng không quan tâm, chỉ cần không cần nổi lên tâm tư không tốt gì đối với nàng, bọn ho thích làm sao thì làm.
Nhưng mà, nếu bọn họ đánh chú ý trên đầu nàng, có lẽ nàng sẽ nhìn vào phần thật lòng Phượng Thiên Dao đối với Phượng Thiên Mị lúc trước, lưu một cái mạng cho bọn họ, nhưng mà, điều kiện đầu tiên là đừng đụng đến giới hạn cuối của nàng.
“Tam muội, hai mẹ con muội nói đến nói lui là nói nương tỷ làm đi!” Phượng Thiên Linh bày ra bộ dáng bị tổn thương nói, như là một đôi tỷ muội tình thâm ý trọng vì một nam nhân trở mặt thành thù, vô cùng đau đớn.
Phượng Thiên Dao vừa nghe, như bị dọa đến, vội vàng giải thích nói: “Nhị tỷ, muội không có ý đó, thật sự không có.”
“Muội” Phượng Thiên Linh nhất thời bị bộ dạng e dè của Phượng Thiên Dao làm cho nổi đóa, giống như nàng ức hiếp nàng ta vậy.
Quả nhiên, Phượng Thanh Tường nhìn thấy Phượng Thiên Dao sợ Phượng Thiên Linh như thế, hai tròng mắt trở nên lạnh hơn, lập tức trừng mắt nhìn Phượng Thiên Linh, tràn đầy trách cứ, Phượng Thiên Linh không cam lòng khẽ cắn môi, không lên tiếng.
Phượng Thanh Tường vốn coi Phương Vãn Tình là kẻ thù, cũng liên quan tới thái độ đồi bại của Phượng Thiên Bình, Phượng Thanh Bình khiễn cho ông rất là thất vọng, nhưng mà dù sao cũng nó cũng là con của ông. Về phần bệnh kia của nó, Mị Nhi nói với ông, Tà Long có biện pháp, ông cũng không sốt ruột nữa.
“Tiếp tục như vậy, các người không cảm thấy mệt nhưng ta lại cảm thấy mệt.” Phượng Thiên Mị không kiên nhẫn nói.
Mọi người đồng loạt nhìn lại Phượng Thiên Mị, chỉ thấy nàng dứt lời, chậm rãi bước đến gần Phương Vãn Tình.
Mọi người khó hiểu, nhưng cũng không ai lên tiếng, bởi vì bọn họ biết, rất nhanh chuyện sẽ được công bố.
Phương Vãn Tình ngẩn ra, không biết Phượng Thiên Mị muốn làm gì, nhưng mà mỗi một lần Phượng Thiên Mị tới gần bà đều không có chuyện tốt, hơn nữa chột dạ đang quấy phá, khiến cho chân bà quỳ trên mặt đất không khỏi mềm nhũn.
“Ngươi muốn làm gì!” Phượng Thiên Linh thấy thế, vội vàng chắn trước mặt Phượng Thiên Mị, trong lòng tràn đầy thù hận, nhưng cũng run lẩy bẩy, bởi vì, nàng cũng sợ Phượng Thiên Mị.
Ả ta có thể sai Hồng Kiều đánh nương thành nửa chết nửa sống, còn có thể một cước đá bay Bình Nhi, còn có hôm nay, ở trên đường cái một cước đá hư nam căn của người khác. Những điều này, đủ để chứng minh, chuyện gì Phượng Thiên Mị cũng làm được.
“Làm gì! Ta có thể làm gì chứ! Ta chỉ là muốn nói với Phương di nương mấy lời thôi.” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói, một tay đẩy Phượng Thiên Linh ra, Phượng Thiên Linh lập tức bị đẩy lui vài bước, muốn bước lên ngăn cản, lại sợ hãi, rối rắm, Phượng Thiên Mị đã đến trước người Phương Vãn Tình.
Phượng Thiên Mị chậm rãi ngồi xổm xuống, cong khóe miệng, hai tròng mắt lộ ra băng hàn, Phương Vãn Tình nhìn chỉ cảm thấy nghẹt thở: “Ngươi, ngươi.” Ấp a ấp úng nặn được ra hai chữ ngươi, lời gì cũng không thốt ra được.
“Phương Vãn Tình, trí nhớ của bà sao lại không tốt như vậy! Bà chê mình sống quá lâu sao? Đừng cho là ta không biết bà định làm gì? Tốt nhất đừng chạm vào điểm mấu chốt của ta, nếu không, ta lập tức sẽ lấy mạng của bà, không, là cho ba mẹ con bà cùng xuống hoàng tuyền.”
Lạnh, rất lạnh, âm lãnh giống như địa ngục Tu La, thẳng tới tim gan, rợn cả tóc gáy.
Sau khi Phương Vãn Tình nghe xong, cả người nhất thời tê liệt ngã xuống đất, không hề tức giận, giống như đã rơi vào địa ngục, không thể xoay mình.
Người khác thì hoảng sợ trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, Phượng Thiên Mị cũng không để ý phản ứng của mọi người, đứng dậy đi đến bên cạnh Hồng Kiều, kéo Hồng Kiều rời đi.
Hồi lâu, mọi người mới không hay không biết kịp ứng lại, đã không thấy bóng dáng Phượng Thiên Mị đâu.
Đông Uyển
Phượng Thiên Mị bước vào sân, sầm mặt lại, cước bộ cũng dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
“Xích Xích ··· Chủ nhân, ba con rắn bên trong, còn chưa thành tinh, trên mình còn mang kịch độc.” Lúc Phượng Thiên Mị dừng bước, Huyết xà cũng lên tiếng nói, chỉ cần là có rắn, nàng và Huyết xà đều có thể đồng thời cảm ứng được.
Nói vậy, đây là kiệt tác của Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh! Khó trách bọn họ lại biết cả đêm nàng không về ngủ, thì ra là bởi vì âm mưu hại nàng chưa thành, mới phát hiện nàng không ở Đông Uyển.
Ha ha! Phượng Thiên Linh, Phương Vãn Tình, thật đúng là không an phận, xem ra, các ngươi rất muốn sớm cùng đi xuống hoàng tuyền, như thế, bổn cô nương sẽ mau chóng thành toàn các ngươi.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Hồng Kiều nhìn Phượng Thiên Mị đột nhiên dừng lại, hơn nữa sắc mặt nghiêm túc, nghi ngờ hỏi.
“Có rắn” Phượng Thiên Mị thản nhiên nói, cũng không có tính giấu diếm, bởi vì hiện giờ chuyện nàng thu phục đàn rắn cũng đã nói, đương nhiên, không có nói Bạch Nhan cũng là rắn.
“Hả! Có rắn.” Hồng Kiều vừa nghe đến rắn, hoảng sợ, vội vàng trốn phía sau Phượng Thiên Mị.
“Chẳng lẽ em đã quên trên người tiểu thư nhà em cũng có một con rắn sao?” Phượng Thiên Mị trợn mắt, bất đắc dĩ nói, sợ rắn mà dựa vào người có mang rắn, nếu nàng nói với Hồng Kiều trên người nàng cũng có một con rắn, xem nàng ấy trốn thế nào!
“Ối!” Hồng Kiều vừa nghe, bỗng kịp phản ứng, vội vàng nhảy ra cách Phượng Thiên Mị ba bước, sắc mặt sợ tới mức có chút trắng bệch.
Tuy rằng nàng biết rắn của tiểu thư sẽ không làm nàng bị thương, nhưng mà, nàng sợ rắn!
“Hồng Kiều” Đột nhiên Phượng Thiên Mị nghiêm túc gọi.