Edit: Lạc Thiên Vỹ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Sau khi Liễu Phong Liễu Trì nghe xong lời Phượng Thiên Mị nói, sầm mặt lại, trong mắt sinh ra một chút tức giận, coi như quan hệ của Phượng Thiên Mị và chủ nhân không bình thường, hoặc nói là phức tạp, hơn nữa chủ nhân đối với Phượng Thiên Mị rõ ràng cũng khác biệt.
Nhưng mà, bọn họ tuyệt đối không cho phép có người nhục nhã chủ nhân như thế, đặc biệt là Phượng Thiên Mị.
“Phượng tiểu thư, hy vọng người không nên sỉ nhục Vương gia nhà ta, nếu không ···” Giọng điệu của Liễu Phong có chút không hờn giận nói, chỉ là còn chưa nói xong, đã bị Phượng Thiên Mị cắt ngang.
“Nếu không cái gì?” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói.
“Nếu không đừng trách chúng ta đối với người không khách khí” Giọng điệu của Liễu Phong trở nên âm u, trong mắt cũng tràn ý lạnh.
“Ha ha ha!” Sau khi Phượng Thiên Mị nghe xong, trào phúng cười nói: “Không khách khí, hai người định đối với ta không khách khí như thế nào, chỉ là những người hôm nay đối với ta không khách khí thật là nhiều. Một kẻ tràn ngập sát khí, đẩy ta vào chỗ chết; một đống lời đồn đãi không hề chứng cớ, muốn hủy hết thanh danh của ta; một người âm mưu tính kế thả rắn độc cắn ta, một kẻ ác độc muốn trả thù trả, trước hủy trong sạch, rồi lại lột sạch ném ta ra đường cái; một người lén lút, dám làm không dám nhận, ta chỉ ném một miếng ngói, rồi bỏ ngọc lại, nếu như không cần ngọc, sao lại phải ném gạch đây! Đùa vui lắm sao? Bây giờ đến hai người, hai người muốn không khách khí với ta như thế nào! Vậy cũng phải xem hai người có bản lĩnh này không, thêm hai người cũng không nhiều, thiếu hai người cũng không ít đi, dù sao cũng đều bị ta trả lại gấp bội.”
Liễu Phong Liễu Trì đều nghe trợn tròn mắt, bọn họ chỉ là muốn dọa nàng, nhưng mà không nghĩ nàng lại nói nhiều như vậy, hơn nữa, mỗi câu đều làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi.
Không thể tưởng được, hôm nay Phượng Thiên Mị gặp nhiều chuyện như vậy! Hơn nữa, còn đều bị Phượng Thiên Mị hoàn trả lại, vậy ý là nói, sắp có kịch hay xem. Nhưng mà, nàng nói ném gạch gì, ném ngọc gì? Cứ như là nàng bị chủ nhân từ bỏ vậy.
Chẳng lẽ ······ Liễu Phong Liễu Trì nghĩ đến cái gì, lại khiếp sợ tròn mắt.
Đúng lúc này, cảm thấy một cơn gió lạnh nhanh chóng thổi qua, Liễu Phong Liễu Trì rùng mình một cái.
Chờ phản ứng lại thì, Thương Lan Mạch đã đứng ở trước mặt Phượng Thiên Mị, ngay sau đó, là giọng nói lạnh lùng khát máu vang lên: “Nói, là ai làm.”
Tuy rằng giọng nói là giọng ra lệnh, nhưng mà, lại lộ ra nồng đậm lo lắng tha thiết, còn có một loại xúc động muốn giết người.
Liễu Phong Liễu Trì giật mình, chủ nhân đã bại lộ.
Tốc độ Thương Lan Mạch vọt tới như gió, làm cho Phượng Thiên Mị đầu tiên là sửng sốt, khi nhìn thấy mặt chàng đầy lửa giận, sát khí trên vẻ mặt chàng, sắc mặt vội vàng, lo lắng cùng ánh mắt, nàng nở nụ cười, có điều, chỉ là ở trong lòng, kìm lòng không được nở nụ cười.
Nhưng mà trên mặt, lại tràn đầy khinh thường cong khóe miệng, châm chọc khiêu khích nói: “Hừ! Sao lại đi ra? Không làm rùa đen rụt đầu nữa à! Còn có, chàng bại lộ rồi!”
Dứt lời, Phượng Thiên Mị còn giả bộ nhắc nhở nói, trong lòng lại đang cười như điên, không thể tưởng được lại bại lộ dễ dàng như vậy, hừ! Cùng đấu với nàng, còn non lắm.
Nhìn thấy Phượng Thiên Mị tự kỷ như thế, Huyết xà đổ rất nhiều mồ hôi, nhịn không được nhắc nhở nói: “Xích Xích ··· Chủ nhân, người ta đang là đang khẩn trương lo lắng cho người.”
“Biến, nơi này không có phần mi nói chuyện.” Bị đả kích, Phượng Thiên Mị tức giận thầm nói.
Huyết xà bất đắc dĩ thở dài, nó thật sự rất muốn nói, kỳ thật thực lực của nam nhân này ngoài sức tưởng tượng rồi.
Nghe xong lời Phượng Thiên Mị nói, Thương Lan Mạch nghẹn một hơi trong ngực, lửa giận vừa nãy cũng xả không ra, cũng tức giận chính mình thế nhưng bại lộ.
Mới vừa rồi, hắn nghe được Phượng Thiên Mị nói từng chuyện từng chuyện, hắn nổi giận, hơn nữa, nổi lên sát ý, những người đó, lại dám làm thế với nàng. Đặc biệt khi nghe được, ‘trước hủy trong sạch, rồi lột sạch ném ra đường cái’ khiến cho hắn muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh được.
Tuy rằng hắn không biết cụ thể là người nào, nhưng mà cũng đại khái đoán được, đương nhiên là người này có thù hận với Phượng Thiên Mị.
Không thể tưởng được, đều xảy ra trong một ngày.
Mà một câu ‘Người dám làm không dám chịu, chỉ ném một viên gạch, sẽ bỏ ngọc lại.’ kia của nàng làm cho hắn trăm vị giao nhau, hắn nghĩ, nàng đã biết chuyện hắn là Tà Long, nhưng mà, hắn không cho là nàng biết hắn nói như những lời đó.
“Vì sao?” Đột nhiên, sắc mặt Phượng Thiên Mị trở nên nghiêm túc, lạnh nhạt hỏi.
“Cái gì vì sao?” Phượng Thiên Mị bất ngờ hỏi vì sao khiến cho Thương Lan Mạch ngẩn ra, rõ ràng là không kịp phản ứng.
“Ha ha!” Phượng Thiên Mị cười khổ một tiếng, nói: “Thương Lan Mạch, chàng không phải người, thật sự không phải người.” Giọng nói khàn khàn như là cố gắng kìm nén điều gì, lại có thể cảm nhận được, giọng điệu hết sức cố ý.
Thương Lan Mạch lại sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, nhưng mà, nàng là hỏi hắn chuyện vì sao giả ngu, hay là đang hỏi chuyện hắn lừa nàng là Tà Long. Chẳng qua mặc kệ là cái gì, nàng đã biết, hắn không cần phải giấu diếm nữa.
Lập tức nói: “Nàng là đang hỏi ta chuyện vì sao ta giả ngây giả dại sao? Bởi vì ······” Mới nói ra khỏi miệng, đã bị cắt ngang.
Phượng Thiên Mị đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Thương Lan Mạch, ánh lửa trong mắt bắn ra bốn phía, không khống chế được giận dữ hét: “Thương Lan Mạch, chàng khốn kiếp, chàng không phải người, thừa dịp lúc ta hôn mê, nói ta với ta một đống lời nói không hiểu ra sao, sau vỗ mông chạy lấy người, chàng như vậy rốt cuộc là sao? Đang đùa giỡn ta sao? Trúng thực tâm cổ thì làm sao, không phải còn thời gian hai năm sao? Cùng lắm thì hai năm này bổn tiểu thư giúp chàng đi tìm Băng Thiềm ngàn năm, tìm không thấy thì cùng lắm chính là chết, ta chôn theo chàng.”
Phượng Thiên Mị vô cùng kích động nói, trong mắt đã lấp lánh ánh nước mắt.
Vốn nàng tới là muốn giáo huấn Thương Lan Mạch một chút chuyện lừa nàng, nhưng mà, vừa nhìn thấy hắn, nàng nhịn không được.
Nàng chưa từng yêu, nàng cũng không thể nói mình hiểu yêu nhiều, nhưng mà, lòng của nàng, chính là muốn hắn khỏe, không kìm hãm được muốn làm tất cả vì hắn, nàng không có biện pháp gì, dù sao chỉ có như vậy.
Thương Lan Mạch và Liễu Phong Liễu Trì đầu tiên là bị Phượng Thiên Mị đột nhiên nổi giận làm hoảng sợ, sau đó trực tiếp bị lời Phượng Thiên Mị nói làm khiếp sợ, không, có thể nói là bị dọa choáng váng.
Sao nàng biết được? Thương Lan Mạch chỉ cảm thấy trái tim đang đập kịch liệt, cuồn cuộn như dời núi lấp biển, hô hấp dồn dập, giống như là đang đau đớn giãy dụa trước khi chết, không muốn buông tay, không muốn rời đi, không muốn mất đi, không muốn chết đi.