“Hừ! Ngốc tử, rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, nếu ngươi dám nói ra, đừng trách ta thả rắn cắn ngươi, cắn từng miếng thịt trên người ngươi xuống, cháy hết máu mà chết” Nàng hôm nay thật sự là xuất môn bất lợi a!
Cư nhiên đụng phải ngốc tử.
Nghe tiểu thư nhà mình uy hiếp một ngốc tử như vậy, Tư Vân Tư Tình chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, tiểu thư uổng người thông minh nhất thế, như thế nào đụng phải ngốc tử liền trở nên hồ đồ! Ngốc tử nói chuyện ai thèm
tin.
Mà Huyết Xà trên cánh tay Phượng Thiên Mị vừa nghe đến chủ tử muốn thả nó cắn ngốc tử, lập tức hưng phấn kêu lên,“Xích Xích ….chủ tử, ta giúp
ngươi.”
“Im lặng” Phượng Thiên Mị tức giận u ám quát, nàng không thật sự thả rắn cắn hắn, nàng chỉ uy hiếp hắn, uy hiếp mà thôi.
Huyết Xà nghe xong, ủy khuất an tĩnh lại, kỳ thật nó cũng cảm giác được, chủ tử không muốn thương tổn hắn, hừ! Chủ tử thật nhỏ mọn, người ta chỉ
đùa một chút thôi mà!
“Ô oa ….cứu mạng a! Ta không muốn bị rắn cắn! Đau đau a!” Thương Lan
Mạch bị dọa ngốc một lát, lập tức ô oa khóc lớn, nhất thời cũng đưa tới mấy người trên đường vây xem.
***( Nguyên văn), Phượng Thiên Mị nhịn không được muốn mắng câu thô tục, vốn đang định giáo huấn Thương Lan Mạch, nhưng nhìn đến dân chúng chỉ trỏ, nàng chỉ có vội vàng ly khai. Hắn là ngốc tử, cho dù nói ra, cũng không có người tin, nếu không thật sự ngốc, đầu óc bình thường nhận ra, vậy không tốt.
Thấy bóng dáng Phượng Thiên Mị vội vàng rời đi, trong mắt Thương Lan Mạch hiện lên mạt trêu tức, mà phía chỗ tối khoé miệng Liễu Phong run rẩy không thôi.
Nếu không phải chủ tử nói nàng là nữ, hắn đúng thật không nhìn ra!
Phượng Thiên Mị buồn bực hướng quan phủ đi đến, lấy giá thấp là ba trăm lượng mua lại toà trạch viện bỏ hoang kia, mua một xe ngựa, lại mua thêm chút đồ gia dụng, củi gạo du diêm, y phục đệm chăn của mọi người, chất đầy một xe ngựa.
Này nọ đều mua không sai biệt lắm sau, mấy người bước vào một cửa tiệm, không hề phát hiện có người đang theo dõi dọc đường.
Tiệm cách đường lớn huyên náo.
“Xích Xích ……chủ tử, có người theo dõi chúng ta, nhưng không có cảm giác ác ý.” Huyết Xà nói.
Phượng Thiên Mị nhíu mày, không phải ngốc tử đấy chứ!
Lúc này, cũng truyền đến thanh âm cảnh giác của Tư Vân,“Tiểu thư, chúng ta bị theo dõi.” Nàng cảm nhận người này nội lực cao hơn các nàng.
“Tiểu thư, ta cũng cảm giác được, người này khẳng định theo chúng ta được lúc lâu, hắn có nội lực cao hơn chúng ta, hơn nữa vừa rồi vì thanh âm huyên náo trên đường cái nên chúng ta không phát hiện ra.” Tư Tình nói vẻ mặt nghiêm túc.
“Không có việc gì, không cần phải xen vào.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói.
“Là” Tư Vân Tư Tình không biết tiểu thư vì cái gì không thèm để ý, nhưng vẫn nghe theo lệnh nàng.
“Huyết Xà, đi bắt lấy hắn, nhưng không được phép đã thương hắn.” Phượng Thiên Mị truyền âm cho Huyết Xà, đối phương không có ác ý, vậy bắt hắn lại là được. Nàng sợ là Ngốc vương kia, sợ tổn thương hắn, nhớ tới ngốc tử kia nói sẽ phụ trách nàng, Phượng Thiên Mị thân mình mình kìm chế được run lên, đồng ý ngốc tử muốn phụ trách, trừ phi nàng so với ngốc tử còn ngốc hơn.
“Xích Xích ……… là, chủ nhân.” Huyết Xà nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức nhảy đi ra, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bên này, từ một nơi bí mật gần đó Liễu Phong không hề biết nguy hiểm tới gần, còn tự cố đi theo xe ngựa Phượng Thiên Mị.