Xem ra, bọn họ vẫn lựa chọn tin Thương Lan Hiên, áp chế chuyện của nàng xuống” Tốt lắm, vậy nàng cho bọn họ vài ngày bình yên, chờ nàng làm xong
tất cả mới cùng bọn họ từ từ ngoạn (chơi).
“Tiểu thư, rõ ràng là Hiên vương hãm hại người, hiện tại bố cao thiên hạ là tiểu thư là điềm xấu, bọn họ rất khi dễ người.” Hồng Kiều tức giận đến giơ cẳng chân.
“Đúng vậy! Tiểu thư, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên Thương Lan Hiên chết tiệt kia.” Tư Diệu nói cũng tràn đầy phẫn hận, giống như hận
không thể băm thây vạn đoạn Thương Lan Hiên vậy.
“Hơn nữa, đáng giận là tiểu thư chết, tổ chức một cái tang lễ cũng không.” Tư tình tức giận bất ngờ thốt ra một câu.
Phượng Thiên Mị nghe xong, khóe mắt hung hăng rút rút, nàng đã chết?
“Phi phi phi, cái gì tiểu thư đã chết, tiểu thư hoàn hảo ở đây! Tiểu thư còn phải sống tới trăm tuổi!” Tư Diệu vừa nghe lời này, không hờn giận nói.
Tư Tình vừa nghe, biết tự mình nói sai, nhưng vẫn bất mãn nói,“Nhưng ở bên ngoài là tiểu thư đã mất!”
Phượng Thiên Mị buồn cười, không sai đối với người khác mà nói, Phượng Thiên Mị quả thật là đã chết, hơn nữa Phượng Thiên Mị thực sự đã chết rồi,
Phượng Thiên Mị hiện tại chính là đặc công của thế kỷ hai mươi mốt.
Bất quá, nàng xuyên đến thân thể này, tên lại giống nhau sợ rằng không phải trùng hợp! Cho nên, mặc kệ Phượng Thiên Mị hiện tại hay trước kia, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho những ai ám hại nàng.
“Yên tâm, ta sớm muộn gì cũng bắt hắn đền mạng.” Thấy các nàng vì mình mà sinh khí, Phượng Thiên Mị tràn đầy cảm động ở trong lòng.
“Hừ! Hiên vương này thật ngoan độc, ta nguyền rủa hắn không sinh được, cho đáng đời hắn.” Hồng Kiều càng nghĩ càng phẫn hận, càng nghĩ càng bất bình, thở phì phì, ác độc nguyền rủa.
“phì” Phượng Thiên Mị nhịn không được cười ra tiếng, nha đầu kia thế nhưng còn có thể rủa người khác.
Bất quá nàng yên tâm, nha đầu kia rốt cục thông suốt, không hề nói cái gì mà “Vương gia không phải người chúng ta có thể đối phó được”.
“Ta cảm thấy, trực tiếp làm cho hắn không sinh được con, đoạn tử tuyệt tông còn đâm trả lại hắn một kiếm nữa.” Tư Diệu nghiến răng nghiến lợi, Thương Lan Hiên không ở đây nếu hắn ở đây thật, sợ là nàng thật sự đâm Thương Lan Hiên một kiếm cho hả giận.
“Di, này chủ ý không sai nga!” Hồng Kiều khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, vui sướng đồng ý.
“Tóm lại, phải khiến hắn sống không bằng chết.” Tư Tình hung tợn nói.
Hồng Kiều, Tư Diệu, Tư Tình ba người ở một bên ta một câu ngươi một câu bàn cách báo thù cho Phượng Thiên Mị, khiến Phượng Thiên Mị ở bên dở khóc dở cười, những cài này hết thảy Phượng Thiên Mị nàng sẽ làm, làm hắn đoạn tử tuyệt tông, còn hoàn trả lại hắn một kiếm kia.
Mọi người bàn tán thương tâm khổ sở đủ kiểu, không ai phát hiện, ở sân có người đang nằm úp sấp lên tường, mà người đó không ai khác chính là người nói muốn chịu trách nhiệm với Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch.
Thương Lan Mạch nghĩ muốn đến xem nữ nhân này đang muốn làm gì, không ngờ lại nghe được chân tướng sự tình, quả thật là Thương Lan Hiên giết nàng, lại còn muốn huỷ thi diệt tích.
Bất quá làm hắn nghi hoặc là Phượng Thiên Mị bậy giờ, rõ ràng là một ngốc tử, nhưng là vì cài gì trở lên thông minh như vậy! Chẳng lẽ, nàng giống mình, giả trang. Nhưng trước kia bọn hò từng tiếp xúc qua, nếu thật sự là đóng kịch thì nàng cũng quá xuất sắc đi!