Trầm Hạo Duyên tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, cẩm bào sắc tro, ngũ
quan tuấn dật phi phàm, bề ngoài toát ra một bộ cuồng ngạo không kềm
chế được, đáy mắt cũng là một cỗ nội liễm, người này, thâm tàng bất lộ a!
Trầm Hạo Duyên khóe miệng hơi hơi nâng, ánh mắt không không kinh
thường giống Thương Lan Hiên mà trần đầy tìm tòi nghiên cứu.
Trầm Hạo Duyên niên kỉ nhỏ lại dễ dàng có được chức đại học sĩ, không phải
là hắn có thân phận bối cảnh khiến các đại thần trong triều nể phục, mà là
tài hoa của hắn làm cho mọi người cam bái hạ phong, trừ bỏ phong lưu một
chút, hắn cũng không có biểu hiện gì bất lương.
“Phượng Vũ Cửu Thiên, tên này không sai, thuyền này trang trí cũng lịch sự
tao nhã.” Trầm Hạo Duyên tựa tiếu phi tiếu tán thưởng nói.
“Hừ! Cố lộng huyền hư thôi.” Thương Lan Hiên khinh thường hừ một cái, nói.
Phượng Vũ Cửu Thiên! Xem ra là thanh lâu mới mở tói phô trương thanh
thế mà thôi.
Trầm Hạo Duyên nghe xong, không có nói tiếp, chỉ là trong mắt hiện lên
thần sắc khác thường.
Mà ở một thuyền lớn khác, tên Phong Nguyệt lâu, khoang thuyền lầu hai có
một nam tử ngồi đó, ánh mắt cũng nhìn về phía thuyền Phượng Vũ Cửu
Thiên. Nam tử tầm hai bốn hai năm tuổi, mũi cao thẳng, môi mỏng manh,
mày kiếm, lông mi khẽ rung cụp
xuống che đi ánh mắt của hắn. Sườn mặt
anh tuấn, từng đường nét đẹp đến hoàn mĩ không tì vết.
Người này không ai khác chính là lão bản của Phong Nguyệt Lâu, ngũ công
tử Vận Thành Mộc Cẩm Thần.
Mộc Cẩm Thần đang nhìn Phượng Thiên Mị ánh mắt không hế có tính toán
hay khinh thường. Nếu nói hắn hắn có cảm giác gì với Phượng Thiên Mị, thì
chỉ có thể nói nữ tử này không đơn giản, một nữ tử thanh lâu bất thường.
Bên này
Thuyền Phượng Vũ Cửu Thiên đã chậm rãi hướng ra hồ, ánh mắt mọi người
cũng dần rời đi, du thuyền khôi phục tiếng cười tiếng hát như bình thường.
Mà Phượng Thiên Mị đám người không nhàn rỗi, trên lầu hai của thuyền, lụa
mỏng hồng trướng, theo gió phiêu lãng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy vài thân
ảnh dáng người nổi bật, tựa như tiên tử thần bí. Trong khoang thuyền, trên
bàn điểm tâm rượu ngon, thượng đẳng hảo trà, cái gì cần có đều có, quả
thực là hương thụ lớn nhất của nhân sinh!
“Hồng Kiều, lấy cầm đến mấy khúc tục khí như vậy, thật là làm nhục lỗ tai
của chúng ta, bổn tiểu thư đàn một khúc nhất định khiến bọn họ ngựng
ngùng thu tay.” Phượng Thiên Mị giọng điệu cuồng vọng, nhưng nàng quả thật
có tư cách cuồng vọng.
Tài nghệ đối nàng mà nói là một bữa ăn sáng, kiếp trước nàng là đặc công,
đặc công chính là cái gì cũng phải học, cho nên hiện tại mới biết nhiều.
Hồng Kiều vừa nghe, liền vội mang đi bên cạnh bàn lấy cầm đến“Tiểu thư,
cầm đến đây.”
“Tiểu thư đàn chúng ta nghe hoài không chán!” Bạch Nhan cười quyến rũ nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Không thể tưởng được, tiểu thư biết nhiều khúc nhạc
hay như vậy.” Tư Diệu cũng vội vã phụ họa, một đôi sùng bái ánh mắt nhìn
Phượng Thiên Mị ứa ra tinh quang.
“Ha ha! Nghĩ đến có kẻ trưng ra bộ mặt hối hận, quả thực đại khoái nhân tâm a!” Tư Tình có chút đắc ý cười nói.
“Kẻ” này, bọn họ tự nhiên đều biết nói đến Thương Lan Hiên không thể nghi
ngờ.