Tiếp theo, phu thê hai người đỡ Tà Long đưa vào trong phòng, đặt lên giường, nam nhân lập tức bắt mạch cho Tà Long.
“Chưa bị tổn thương đến tâm mạch, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.” Nam nhân nói.
Lời này nói ra làm Tà Long nghi hoặc, không phải hắn trúng độc sao? Lúc ấy rõ ràng hắn cảm thấy toàn thân không còn sức lực, bây giờ, làm sao có thể? Nghĩ đến đây, đột nhiên Tà Long bỗng nhớ lại. Chẳng lẽ là nàng?
Nhưng nàng giải độc như thế nào? Vì sao một chút cảm giác cũng không có? Nghĩ lại, đột nhiên hắn cảm thấy không đúng. Vừa rồi, lúc Cuồng Phượng đưa hắn trở về, tay hắn đột nhiên bị nàng nhéo một cái, chẳng lẽ, là lúc đó?
Mặc dù là như thế, nhưng sao nàng làm được việc này? Điều này không khỏi làm cho hắn nghĩ đến một người, là nàng sao? Váy áo màu đỏ, thị huyết (khát máu) xinh đẹp. Hơn nữa, hắn cũng không có bài xích nàng.
“Chủ nhân, người làm sao vậy?” Đúng lúc này, nam nhân cắt đứt sự trầm tư của Tà Long.
“À! Không có việc gì.” Tà Long kịp phản ứng lại đáp.
“Chủ nhân người nghe ta nói này! Người cũng đã trưởng thành rồi, lẽ nào không định lấy thê tử? Bằng kinh nghiệm nhìn người của ta, ta thấy nữ tử kia không tệ!” Phụ nhân có vài phần thật vài phần đùa vui nói.
Tà Long im lặng. Dì Ngọc lại nói đến vấn đề này. Mỗi lần chỉ cần hắn đến nơi này, dì Ngọc đều mang chuyện cưới vợ ra nói với hắn.
Tà Long biết bản thân nói không lại dì Ngọc nên liền lựa chọn im lặng.
Thấy Tà Long không nói lời nào, Thu Lãnh Ngọc cũng không muốn dừng lại, tiếp tục nói: “Tà Long Cuồng Phượng, quả thật xứng đôi.”
“Dì Ngọc, dì cũng không phải không biết tình huống của chúng ta.” Ánh sáng trong mắt Tà Long khẽ chuyển thành ảm đạm, bất đắc dĩ nói.
Lúc này, Thu Lãnh Ngọc cũng thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chủ nhân, ta biết người chán ghét tiếp xúc nữ nhân, nhưng chẳng lẽ người không muốn lưu lại huyết mạch của mình sao? Hơn nữa, bây giờ còn chưa phải lúc sơn cùng thủy tận!”
“Dì Ngọc, ta biết là dì tốt với ta. Nhưng đều phải rời đi, cần gì phải lưu lại vướng bận?” Tà Long cười khổ nói.
“Nhưng…” Thu Lãnh Ngọc chưa từ bỏ ý định, còn chưa kịp nói, đã bị nam nhân bên cạnh cắt đứt: “Được rồi, chủ nhân tự có tính toán của mình. Nàng đó, cũng đừng quá bận tâm.”
“……” Thu Lãnh Ngọc há to miệng, nhưng vẫn không phát ra tiếng nào.
==============
Bên này, Phượng Thiên Mị lặng yên không tiếng động trở lại sau Phượng Vũ Cửu Thiên. Biểu diễn đã xong sớm, nhưng hiện tại khách nhân ở lại Phượng Vũ Cửu Thiên vẫn rất đông.
“Chủ nhân, thu nhập cả ngày hôm nay của chúng ta hơn hẳn thu nhập nửa tháng của ba kỹ viện lớn kia.”
“Đúng vậy! Bằng mấy tháng thu nhập của Vạn Hoa Lâu và Hoa Lai Viện của chúng ta!”
Tiền ma ma và Lâm ma ma kích động vui mừng kêu lên, đôi mắt sáng ngời chưa hề ảm đạm.
“Làm sao hai người biết ba kỹ viện lớn kia thu vào bao nhiêu?” Phượng Thiên Mị nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Chúng ta làm nghề mở thanh lâu, cho dù buôn bán được hay không, tiền thu nhập vẫn đánh giá ra được. Tuy rằng không chuẩn xác, nhưng cũng không xê dịch là bao nhiêu.” Lâm ma ma nói.
“Đúng vậy! Hôm nay người đến đây nhiều như vậy. Hiện tại cô nương nào cũng không rảnh rỗi! Còn có khách nhân muốn tìm cô nương, chẳng qua là mấy cô nương đều có khách mà thôi.” Tiền ma ma nói.
“Chủ nhân, Phượng Vũ Cửu Thiên buôn bán tốt như vậy, có cần tìm thêm cô nương hay không?” Lâm ma ma cảm thấy, khách nhân đến đây rồi rời đi quả là đáng tiếc.
“Có thể, nhưng phải cẩn thận. Đừng để những người có mục đích vào đây. Hơn nữa, hai người các ngươi nhớ dặn dò những cô nương mới thật kỹ. Dùthế nào, cũng không thể bán đứng Phượng Vũ Cửu Thiên. Nếu không, hậu quả các nàng sẽ không thể nào gánh được. Nếu như biết thân biết phận, ta có thể bảo đảm mỗi người đều có thể bình an sống qua ngày.” Giọng Phượng Thiên Mị có chút nghiêm túc nói.
Thật ra, nàng cũng không sợ các cô nương bán đứng Phượng Vũ Cửu Thiên, cũng không lo lắng mướn phải cô nương có mục đích không tốt với Phượng Vũ Cửu Thiên. Bởi vì nàng đã sắp xếp tốt mọi thứ.
Qua vài ngày nữa nàng muốn về phủ Thừa Tướng, cũng không có nhiều thời gian đến quản lý Phượng Vũ Cửu Thiên nên nơi này cũng chỉ có thể giao cho bọn Bạch Nhan. Vì đảm bảo những người này không bán đứng Phượng Vũ Cửu Thiên, nàng đã triệu hồi một ít rắn ở Quỷ Lâm đến đây, trừ Bạch Nhan và đám người Tư Vân, bên cạnh mỗi người đều có rắn giám thị. Nếu phát hiện có người phản bội, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Không phải nàng quá nhỏ nhen, không phải nàng không tự tin, mà là lòng người rất khó đoán. Người, đều là vì ích lợi mà sinh tồn, nàng không tin mỗi người đều trung thành với nàng.
Trừ Bạch Nhan và đám người Tư Vân, nàng tạm thời không thể hoàn toàn tín nhiệm người khác.
“Dạ, ta sẽ cẩn thận.” Lâm ma ma và Tiền ma ma đáp.
“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài trước đi! Ta cùng Bạch Nhan, đám người Tư Vân còn có chuyện muốn nói với nhau.” Phượng Thiên Mị nói.
“Dạ, chúng ta cáo lui trước.” Lâm ma ma và Tiền ma ma trả lời, lui ra, đóng cửa lại.
“Tiểu thư, có phải người định về Phượng gia hay không?” Bạch Nhan hỏi, nói là hỏi, nhưng cũng là khẳng định, tuy rằng nàng và tiểu thư thành lập cảm ứng, nhưng khi tiểu thư không cho nàng cảm ứng, thì nàng cũng sẽ không biết trong lòng tiểu thư nghĩ gì.
Thế nhưng vẫn có thể đoán ra, hoặc là nhìn ra một ít.
“Không sai” Phượng Thiên Mị thản nhiên đáp.
“Ngày nào tiểu thư trở về đó?” Tư Vân hỏi.
“ Tiểu thư, nếu như bọn họ không thừa nhận người thì làm sao bây giờ?” Hồng Kiều lo lắng hỏi.
“Ta đã có cách.” Phượng Thiên Mị vừa dứt lời, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, Phượng Thiên Mị nhìn Bạch Nhan nói: “À! Đúng rồi, Thương Lan Hiên thế nào?”
Bạch Nhan vừa nghe thấy Phượng Thiên Mị hỏi, lập tức nở nụ cười, nhưng trong nụ cười kia, hiển nhiên lộ ra nàng đối với Thương Lan Hiên đầy khinh miệt và đầy lãnh ý, nàng nói lại chuyện của nàng và Thương Lan Hiên.
Chuyện là như thế này, sau khi Thương Lan Việt đuổi theo Phượng Thiên Mị rời khỏi đây, Thương Lan Hiên vốn cũng muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng vừa thấy Bạch Nhan, Thương Lan Hiên liền đi đến chỗ Bạch Nhan.
“Cô nương, có thể nhờ cô nương một chút được hay không?” Thương Lan Hiên cười nói, lúc này căn bản là không thèm nghĩ đến chuyện ngày đó bị nữ tử này đánh một chưởng nữa.
“Hóa ra là Hiên vương gia! Không biết Hiên vương gia muốn cùng tiểu nữ tử nói chuyện gì?” Bạch Nhan khẽ nở nụ cười cất giọng nói, không có từ chối, chỉ hỏi một câu. Dứt lời, liền ngồi xuống, cũng không mời Thương Lan Hiên ngồi.