Edit: Yuuki **** Beta: ๖ۣۜJmiuღTrên ghế đá, đám người Hồng Kiều, Sở Oản Diên cùng Tư Vân ngồi lẳng lặng, không ai nói chuyện với ai, đều chờ Phượng Thiên Mị mở miệng, bởi vì, các nàng biết, Phượng Thiên Mị có chuyện muốn nói với các nàng.
Lúc này, Bạch Nhan đi vào, không chờ Bạch Nhan mở miệng, Phượng Thiên Mị đã mở mắt, thản nhiên hỏi: “Bạch Nhan, đã làm xong mọi chuyện chưa?”
“Dạ, tiểu thư, đều đã sắp xếp xong xuôi.” Bạch Nhan đáp.
“Tốt lắm, sau đêm nay ta sẽ trở về phủ Thừa tướng, Oản Diên tạm thời ở lại Thiên Phượng cư, để tránh gặp phải Thương Lan Hiên, bị hắn ta hạ độc thủ. Bạch Nhan cũng tạm thời ở Phượng Vũ Cửu Thiên, bốn người Tư Vân chia thành hai người một nhóm, mỗi ngày thay phiên ở Phượng Vũ Cửu Thiên với Bạch Nhan.
Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói, chẳng qua là, việc nàng bảo Bạch Nhan an bài không chỉ có những chuyện này, bởi vì có một số việc bí mật, chỉ có hai người các nàng mới biết được.
Phượng Thiên Mị để Bạch Nhan bố trí những con rắn trông coi trong ngoài Thiên Phượng cư, miễn cho có người đánh vào Thiên Phượng cư hoặc là bị Sở Oản Diên chú ý, bởi vì những con rắn này đều có linh tính, chỉ cần cảm giác được Thiên Phượng cư bị người ta tấn công, thì chúng sẽ phản kích.
Nhân tiện nàng cũng chọn ra những con rắn có linh tính khá mạnh, đi theo Hồng Kiều, bởi vì nàng phải về phủ Thừa tướng, ở đó khó tránh khỏi sẽ bị tính kế và hãm hại. Tuy rằng những người ở phủ Thừa tướng căn bản không thể làm tổn thương được nàng, nhưng mà Hồng Kiều lại không hề có năng lực phản kích, nàng cũng không thể một tấc không rời nàng ấy, cho nên chỉ có thể để rắn đi theo bên cạnh bảo vệ nàng ấy.
“Dạ, tiểu thư.” Mọi người đồng thanh đáp.
Ban đêm, bên bờ hồ Minh Nguyệt, trên đường bên cạnh hồ người đến người đi vô cùng náo nhiệt, các loại đèn hoa đăng nhiều màu sắc lay động, chập chờn tỏa ra các loại ánh sáng khác nhau, từng chiếc đèn màu, gió nhẹ lướt qua, ánh đèn lay động, khúc xạ ra nhiều hình thù đẹp đẽ khiến mọi người mong đợi.
Trên bờ hồ có nhiều người đang ngồi, thả rất nhiều đèn hoa đăng xuống hồ, giữa hồ đầy du thuyền, khung cảnh rất náo nhiệt.
Trên con đường dài, trò chơi đố đèn, náo nhiệt lạ thường, đặc biệt dễ thấy nhất là ở chỗ đám người đó, bên ngoài vây ba lớp người, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hoan hô và tán thưởng
Đi vào, mới biết được hóa ra trong đám người tham gia đố đèn, có một đám tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn ánh mắt người khác, đám tuấn nam mỹ nữ này không phải là ai khác, mà chính là các tài tử tài nữ của Vận thành này, vốn không hẹn mà gặp đều tụ tập ở chỗ này.
Một bên là Thương Lan Hiên mặc cẩm bào màu tím mặt như quan ngọc, để lộ ra uy nghiêm, tượng trưng cho thân phận. Bên cạnh là Tô Nhị Tịch mặc cẩm phục màu vàng nhạt, trên miệng luôn mỉm cười lộ vẻ hiền lành ôn nhu tao nhã, chim sa cá lặn, thanh thủy phù dung, nghiêng nước nghiêng thành, khiến ánh mắt mọi người đều tràn ngập kinh diễm.
Tiếp theo là Thẩm Hạo Diên mặc cẩm bào màu nâu, ngọc thụ lâm phong, thần thái như ngọc, cũng hấp dẫn không ít tiểu thư khuê các, còn có một số nữ tử lớn mật thỉnh thoảng nháy cặp mắt long lanh liếc nhìn.
Đứng bên cạnh Trầm Hạo Diên là một nữ tử mặc hoa phục đỏ thẫm, mắt ngọc mày ngài, nhưng lại cao ngạo kiêu căng, không coi ai ra gì. Người này chính là muội muội ruột thịt cùng một mẫu thân sinh ra với Thương Lan Hiên, một trong Tứ đại mỹ nữ của Thiên Vận, tài hoa kinh người, là công chúa thứ sáu của Hoàng đế, cũng là nữ nhi được sủng ái nhất, Thương Lan Mộng.
Đứng bên cạnh Thương Lan Mộng là một nữ nhân xinh đẹp đoan trang, quốc sắc thiên hương, cũng là một trong Tứ đại mỹ nữ tài nữ của Vận thành – Phượng Thiên Linh. Lúc này trong mắt Phượng Thiên Linh có vài phần bi thương, đặc biệt là lúc nhìn đến chỗ Thương Lan Mộng đứng, lại càng không cam lòng.
Sỡ dĩ nàng qua lại thân thiết với nữ nhân Thương Lan Mộng điêu ngoa bốc đồng này, tất cả đều vì nam tử đứng cạnh nàng ta, Thẩm Hạo Diên tuổi còn trẻ mà đã lên làm Hàn Lâm đại học sĩ.
Nàng thích hắn, cũng không dám nói, tuy rằng nàng là tiểu thư Tướng phủ, lại còn có hào quang mỹ nữ tài nữ, nhưng nàng chỉ là một thứ nữ, trong mắt người đời, chung quy vẫn kém hắn một bậc, huống chi nàng là một nữ tử, sao có thể thổ lộ với hắn chứ!
Nghĩ đến chuyện mình là thứ nữ, trong mắt Phượng Thiên Linh thoáng hiện lên thù hận, mối thù hận kia là đối với Phượng Thiên Mị, nếu không vì ả ta, mẫu thân nàng đã sớm có thể lên làm Chính thê, nàng đã sớm là nhi nữ của Chính thê. Có điều, bây giờ Phượng Thiên Mị đã chết, không tới nửa năm, phụ thân chắc chắn sẽ phù chính (từ thiếp lên làm vợ) mẫu thân, như vậy, nàng sẽ trở thành nữ nhi của chính thất rồi.
Nghĩ xong, trong lòng Phượng Thiên Linh mới bình tĩnh lại.
Nhưng mà ngoại trừ mấy người này ra, hai người đứng bên cạnh cũng kinh diễm không thua gì bọn họ, đặc biệt là nam tử áo lam kia, càng làm cho đám nữ tử liên tục vui sướng hô lên. Đều ảo tưởng có thể được hắn coi trọng, dù không được làm thê, thì dù làm thiếp bọn họ cũng bằng lòng.
Người này gia đình giàu nhất Vận thành, cũng chính là người đứng đầu Tứ đại công tử – Mộc Cẩm Thần, hắn khiến người khác cảm giác như được tắm mình trong gió xuân, phong thái cao nhã kia, khiến người khác khó có thể không liếc mắt nhìn.
Mà một nam một nữ bên kia cũng khiến mọi người kinh diễm, nhưng nếu so với đám người Thương Lan Hiên và Mộc Cẩm Thần thì có phần ảm đạm hơn. Bên kia cũng là một trong Tứ đại công tử Vân thành – Thương Lan Việt, Thương Lan Hiên mặc cẩm bào màu đen, mặt mày sáng sủa, phong thái hiên ngang, lúc này Thương Lan Việt đang cười mà như không cười, khẽ đưa quạt ngọc, không người nào biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Bên cạnh Thương Lan Việt cũng là một đại mỹ nhân chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương, mặc hoa phục màu xanh, người này chính là trưởng nữ của Chấn Uy Đại tướng quân, là một trong Tứ đại mỹ nữ tài nữ của Thiên Vận, cũng chính là Vương phi của Thương Lan Việt, Lạc Khuynh Dung.
Tuy rằng dung mạo và tài hoa của Lạc Khuynh Dung cùng Tô Nhị Tịch không phân cao thấp, thậm chí còn kém hơn Tô Nhị Tịch nửa phần, nhưng Tô Nhị Tịch lại hết sức ghen tị với Lạc Khuynh Dung. Bởi vì cùng là mỹ nữ tài nữ, vậy mà nàng ta lại là trưởng nữ được sủng ái yêu thương nhất trong nhà, vì sao nàng ta có thể trở thành Chính phi, mà nàng, chỉ là một Trắc phi.
Vốn nàng nghĩ rằng chỉ cần Phượng Thiên Mị chết đi, nàng sẽ ngồi vững vàng vị trí Chính phi, nhưng ai biết nửa đường lại nhảy ra một lão bản phía sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên – Bạch Nhan.
Tuy rằng bây giờ vị nữ tử tên Bạch Nhan kia không đáp ứng gả cho Vương gia, nhưng mà, khó bảo đảm sau này sẽ không! Chính phi của vương gia, thân phận địa vị tốt như vậy, nàng không tin, Bạch Nhan kia thực sự không muốn, sợ rằng ả đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với Vương gia đi!
Nghĩ vậy, Tô Nhị Tịch bỗng tức giận đến khó tiêu, nhưng mà, cũng không thể biệu hiện ra ngoài, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Có Tứ đại mỹ nữ tài nữ với Tứ đại công tử trong Ngũ đại công tử ở đây, những tài tử tài nữ khác coi như đều ảm đạm không phát sáng.
Về phần thần y công tử đến không hình đi không dấu vết- Giang Ngự Phong kia, mọi người rất ít khi gặp được, vì thế cũng không ai để ý đến hăn.