“Cái gì? Ba vạn lượng hoàng kim?” Tô Nhị Tịch vẫn còn có chút hoài nghi vào lỗ tai của mình, ba vạn lượng hoàng kim, đó chính là ba mươi vạn lượng bạc trắng. Mặc dù ba mươi vạn lượng bạc trắng đối với Vương phủ mà nói, xuất ra rất dễ dàng, chẳng qua, đó là số lượng không nhỏ! Có thể mua được mấy tòa đại viện tử đấy.
“Làm sao? Đường đường là đệ nhất tài nữ Thiên Vận lại nghễnh ngãng ư! Ngay cả lời ta nói cũng không nghe rõ, xem ra, danh hiệu đệ nhất tài nữ này thật đúng là muốn đổi người rồi.” Phượng Thiên Mị cười nhạo nói.
“Cô…” Tô Nhị Tịch nổi dóa, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Chết tiệt, dám nói nàng đường đường là đệ nhất tài nữ Thiên Vận lại bị nghễnh ngãng, đây quả thực là nhục nhã quá lớn.
Nhưng mà, dù tức giận đi chăng nữa, nàng cũng không thể không kiêng rè chút nào nhìn Thương Lan Mộng thể hiện ra, cho nên, nàng không thể làm gì khác hơn là bất lực nhìn Thương Lan Hiên, trên mặt tràn đầy điềm đạm đáng yêu.
Thương Lan Hiên thấy Tô Nhị Tịch bị ủy khuất như vậy, tất nhiên cũng đau lòng, vốn đang cảm thấy nữ tử áo trắng này kinh diễm, nhưng sau khi nàng ta ba lần bốn lượt làm nhục Tô Nhị Tịch, sắc mặt Thương Lan Hiên đã sớm trầm xuống rồi.
Nữ tử trước mắt này khiến cho hắn nghĩ đến hai người, một người là ở trên hồ Minh Nguyệt ba lần làm nhục hắn, là nữ tử thanh lâu tên Phù Vân, tiếp đó là cái tên nam tử ở Phù Hương viện, trước làm nhục hắn, sau lại cứu đi Sở Oản Diên cô nhi của Sở Phi Di.
Sau đó hắn đã phái sát thủ đi diệt Sở Oản Diên, nhưng những sát thủ kia lại có đi không có về, hơn nữa, mấy ngày nay, phái người khác đi tìm, cũng đều không tìm được.
Mặc dù giọng nói của mấy người kia khác nhau, thế nhưng giọng điệu, lại giống nhau như đúc, cuồng ngạo, phách lối, nói chuyện lại không có chút nào kiêng kỵ, dường như là cố ý gây chuyện với hắn, vì cái gì mà bọn họ lại như vậy? Rốt cuộc có mục đích gì?
“Ha ha! Ba vạn lượng hoàng kim thì ba vạn lượng, cô nương cũng không cần phải mở miệng không tha người như vậy, cũng đừng nhất thời nhanh miệng khoe khoang. Chỉ có điều cô nương cần phải biết, cuộc so tài này không phải một đấu một, mà là họp thành đội để tranh tài, cô nương nhất định muốn đấu sao?” Thương Lan Hiên không uy nghiêm không tức giận cười nhạt nói, đáy mắt lại thoáng hiện một chút khinh bỉ và khinh thường khó có thể phát hiện được.
Đúng, hắn khinh bỉ Phượng Thiên Mị, cũng khinh thường Phượng Thiên Mị, cao ngạo lại tự phụ như hắn, tài văn chương trên hắn, ngoại trừ Thẩm Hạo Diên, sợ rằng thật sự không thua ai.
Huống chi, Thẩm Hạo Diên đứng ở bên cạnh hắn, hơn nữa, hắn cũng tin tưởng tài năng của Tô Nhị Tịch, đối phó nữ nhân này, nhất định là dư dả rồi.
” Được, chỉ có điều nói miệng không bằng chứng, mọi người làm chứng, chúng ta cùng viết giấy làm chứng cứ, như thế nào?” Phượng Thiên Mị nói.
Không phải là nàng sợ Thương Lan Hiên đổi ý, nếu như hắn thật sự đổi ý, nàng sẽ trực tiếp phế bỏ hắn, thế nhưng, vì để cho hắn không thể nào chối cãi, vẫn nên viết giấy làm bằng chứng thì tốt hơn.
“Được” Thương Lan Hiên cũng sảng khoái đáp.
Một lát sau, giấy trắng mực đen đã viết xong, chia làm hai bản, mỗi người đều in dấu tay lên. Bởi vì bây giờ Phượng Thiên Mị chưa thể để lộ tên, cho nên chỉ có thể in dấu tay mà thôi.
“Được rồi, như vậy tiếp đó, các vị đang ngồi tham gia cuộc so tài tranh đoạt hoa đăng này, cũng có thể đặt tiền cuộc, đặt ta cùng với Tô trắc phi ai thắng ai thua, đặt một đền mười.” Phượng Thiên Mị nói.
Nàng biết, những người này là sẽ không đặt cược vào nàng, không nói bọn họ không biết thế lực của nàng, chỉ dựa vào đội của Thương Lan Hiên đã chiếm năm đại tài tử tài nữ Thiên Vận, mà bên này Phượng Thiên Mị lại một người một ngựa, coi như nàng tài hoa xuất chúng, sao có thể hơn được năm đại tài tử tài nữ đây!
Quả nhiên, sau khi mọi người nghe xong, đều rối rít đặt cược đội của Thương Lan Hiên, mà bên này Phượng Thiên Mị không có một ai đặt cược, không đúng, có một người đã đặt tiền cược.
“Nhìn xem, ngốc tử chính là ngốc tử, một khi đặt cuộc cũng sẽ không thắng.” Lúc này, Thương Lan Mộng khinh bỉ giễu cợt nói.
“Hừ! Ta tin tưởng tỷ tỷ sẽ thắng.” Thương Lan Mạch không phục phản kích nói.
Thật ra thì, hắn cũng không có tự tin trăm phần trăm là nàng sẽ thắng, dẫu sao đối thủ của nàng đều không ngồi không, huống chi lại là lấy một địch nhiều, mặc dù rất không công bằng, thế nhưng kết cục đã định như vậy, hắn cũng không thể làm gì khác được.
Chỉ là, hắn biết, nàng sẽ không làm chuyện mà bản thân mình không nắm chắc, nếu nàng đã tự tin như vậy, hắn tin nàng thì có làm sao đâu!
Phượng Thiên Mị thấy vậy, khóe miệng dưới khăn che mặt khẽ nở nụ cười tà mị, cặp mắt hơi nheo lại, giọng điệu tuy ngông cuồng nhưng lại hết sức âm áp nói: ” Không tệ, trẻ con rất dễ dạy, tối nay, tỷ tỷ không chỉ giúp cho đệ thắng tiền, còn thắng được đèn hoa đăng Long Phượng đưa cho đệ chơi.”
Phượng Thiên Mị lời vừa dứt, khóe miệng mọi người không khỏi hơi co giật, giọng điệu thật là cuồng vọng, hơn nữa, lại muốn lấy hoa đăng Long Phượng thắng được cho ngốc tử chơi.
“Được” Thương Lan Mạch mừng rỡ đáp.
“Hừ! Quả thực là không biết sống chết, vậy tối nay, ta sẽ để cho ngươi thua hoàn toàn triệt để.” Thương Lan Mộng oán độc nhìn Phượng Thiên Mị nói! Rõ ràng chỉ có một mình, dựa vào cái gì mà ả ta lại tự tin như vậy, lớn lối và cuồng vọng như thế.
Phượng Thiên Mị cũng không giận, chẳng qua là khinh thường liếc nhìn Thương Lan Mộng, hừ! Đúng là loại nữ nhân có ngực không có não.
Thấy Phượng Thiên Mị coi thường mình, sắc mặt Thương Lan Mộng lúc trắng lúc xanh, rất là khó coi, nhưng lại không lời có nào để nói.
Bởi vì lần tranh giải này có dính dáng đến tiền đặt cược kinh người, cho nên rất nhiều người vốn ôm may mắn đến dự thi, tất cả đều không tham gia, bây giờ chỉ còn lại đội của Tô Nhị Tịch, đội của Thương Lan Việt, đội của Phượng Thiên Mị mà thôi. Mà ngoại trừ Ngũ đại công tử sẽ tranh tài cùng với ba tổ viên ở vòng ngoài, còn dư lại đều đã được xác định, chờ bắt đầu tranh tài.
Nam nhân trung niên chủ trì đã thấy chia xong đội, liền nói: ” Vòng thứ nhất, giải đố, quy tắc tranh tài, tổng cộng mỗi đội có mười hai lần đố đèn, thời hạn một nén nhang, đội nào có nhiều người đoán đúng nhất, sẽ thắng cuộc.”
“Hừ! Chúng ta thi trước.” Thương Lan Mộng liếc nhìn Phượng Thiên Mị một cái, cao ngạo lạnh nhạt nói.
“Một nét đưa ngang một nét dài, phẩy một cái đến Nam Dương (南洋), Nam Dương có người chỉ dài một tấc (寸长).”
“Chữ: Thịt (肉) “
“Chữ thập (十) đối với chữ thập, mặt trời (太阳) nhìn trăng sáng (月亮), đoán một chữ.”
“Chữ: Hướng (朝)”
Mười hai đề đã đáp xong, cũng đã xuất ra rồi, đội Tô Nhị Tịch trả lời đúng mười một đề, mặc dù mấy người bọn họ có một chút không cam lòng, thế nhưng đáp đúng mười một đề trước đó coi như chưa từng có, nếu chỉ có một mình, chưa chắc đã đáp được.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phượng Thiên Mị mang theo chút ít khinh thường cùng khiêu khích, bọn họ cũng không tin, nàng có thể đáp được mười hai đề.
Mọi người thấy vậy, cũng không khỏi cảm thấy đồng tình với Phượng Thiên Mị, ngay cả năm đại tài tử tài nữ đều không thể đáp hết toàn bộ mười hai đề, làm sao nàng có thể đáp được đây!